Thứ Nữ Công Lược

Chương 427: Vô Vọng ( trung )

/755


Edit: Vi Vi “Như thế nào?” Thái phu nhân vội vàng đứng lên, “Có thể hỏi ra chút gì không?”

Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương một cái: “bà tử trực đêm nói, nàng thấy bóng đen vào nhà giữa.”

Thập Nhất Nương ngơ ngác.

Có thể được gọi là nhà giữa ở Từ gia, thì chỉ có sân mình ở.

“Ta đã bảo người đi gọi Tiểu Ngũ rồi.” Nét mặt Từ Lệnh Nghi lạnh lùng, “Để cho hắn giúp đỡ tra rõ chuyện này.” Hắn nhìn Thái phu nhân, lời nói ra cũng là phân phó Thập Nhất Nương, “Nàng hãy bảo Hổ Phách đi truyền lời cho Tống ma ma, khóa toàn bộ cửa ra vào nhà giữa, chờ Tiểu Ngũ đi qua.”

Hắn làm thế là né tránh mình sao?

Ánh mắt Thập Nhất Nương lóe lên.

Có thể lập tức giải thích với mình: nếu như đổi thành mình, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nàng đứng thẳng sống lưng, nhẹ giọng phân phó Hổ Phách: “Ngươi đi truyền lời cho Tống ma ma. Bảo nàng khóa toàn bộ cửa ra vào, phân phó mọi người trong viện, bất kể là xuyến môn (*) hay là đang chơi đùa trong viện, toàn bộ đợi tại chỗ bất động. Nếu ai dám đi loạn, đánh trước mười đại bản rồi hãy nói.”

[(*)xuyến môn: tập tục tới thăm nhà người thân bạn bè chúc phúc vào đầu năm mới]

Từ Lệnh Nghi kinh ngạc nhìn nàng.

Thập Nhất Nương rũ mí mắt.

Trong lòng có loại cảm giác đau âm ỉ như kim đâm.

Hổ Phách buồn bã, lên tiếng đi.

Trong phòng lại yên tĩnh lại, trong không khí tràn ngập sự ngưng trọng đến ngạt thở.

Thái phu nhân nhìn Thập Nhất Nương mặt mũi bình tĩnh nhưng thân thể như tùng (đứng thẳng như tùng), lại nhìn Từ Lệnh Nghi tỏ ra không được tự nhiên muốn nói lại thôi, thì nhẹ giọng nói: “được rồi, được rồi, mấy đứa đều ngồi xuống trước đã” Phá vỡ sự yên lặng trong phòng, để cho bầu không khí dịu đi.

Thập Nhất Nương thấp giọng đáp “vâng”, một lần nữa ngồi xuống, Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, ngồi ở trên ghế thái sư bên cạnh Thập Nhất Nương.

Trong phòng lần nữa an tĩnh lại.

Từ Tự Truân đột nhiên cúi đầu nói mớ: “Nương ơi, nương ơi. . . . . .” Tay quơ loạn giữa không trung.

Thập Nhất Nương lập tức chạy vội đi qua.

Thái phu nhân đã cầm tay Từ Tự Truân, ghé vào lỗ tai hắn lo lắng nói nhỏ: “Truân ca nhi, Truân ca nhi, ta là tổ mẫu. . . . . .”

Từ Tự Truân thật giống như rơi vào ác mộng, lời của Thái phu nhân không chỉ không thể an ủi hắn, ngược lại hắn hét lớn một tiếng, ngọ nguậy muốn thoát khỏi tay Thái phu nhân đang cầm tay hắn.

Thái phu nhân vội ôm Từ Tự Truân vào trong lòng, mặt dán lên mặt hắn, không ngừng an ủi hắn: “Truân ca nhi, đừng sợ, đừng sợ, có tổ mẫu ở chỗ này, ai cũng không dám làm loạn. . . . . .”

Từ Lệnh Nghi cũng chạy tới, hắn đứng phía sau Thập Nhất Nương, ánh mắt pha nỗi lo âu nhìn đứa con trai này của mình.

Từ Tự Truân được Thái phu nhân ôm trong lòng, hai mắt nhắm nghiền, đầu đầy mồ hôi, tóc đen nhánh ướt nhẹp dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của hắn, thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm hoảng sợ hô “nương ơi”

Thập Nhất Nương nước mắt tràn mi, kêu lên “Nương”, rồi khẽ khom lưng mắt nhìn xuống Từ Tự Truân: “Có cần đốt lò hương yên giấc không?”

Thái phu nhân khép miệng, đang muốn nói chuyện, thì Từ Tự Truân đột nhiên hét toáng, thân thể ngửa ra, hai chân đá bừa —— có một chân không nghiêng không lệch, vừa vặn đá vào bụng Thập Nhất Nương.

“Thập Nhất Nương”

Thái phu nhân và Từ Lệnh Nghi đều quá sợ hãi.

Thập Nhất Nương theo bản năng ngã ra sau, chân đạp lên trên bàn chân của Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi không hề lay động, một tay giúp Thập Nhất Nương, một tay che ở bụng nàng hỏi: “Nàng sao rồi? Có nơi nào không thoải mái không?” Lại thấy sắc mặt Thập Nhất Nương trắng bệch, mím môi một hồi lâu không nói chuyện, trái tim hắn nhảy loạn xạ, cũng không để ý gì khác nữa, ôm ngang nàng. “Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương” hắn thấp giọng gọi nàng, trong giọng nói mang theo một tia kinh hoảng mà chính hắn cũng không có nghĩ đến, “Nàng đau lắm không?” Vừa hỏi, vừa cẩn thận đặt nàng lên giường của Thái phu nhân, sau đó ngồi ở bên giường nhẹ nhàng xoa xoa trán nàng, “Có nơi nào không thoải mái không?”

Thái phu nhân thấy Thập Nhất Nương không có lên tiếng, Từ Lệnh Nghi lại lộ ra bối rối hiếm thấy, thì lòng như lửa đốt, muốn tới xem một chút, trong ngực lại ôm Từ Tự Truân, trong giây lát trái cũng khó, phải cũng khó, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, quát hai nha hoàn bị sợ hãi đến choáng váng: “Còn ngơ ngác đứng ở nơi đó làm gì, còn không đi qua xem một chút”

Hai nha hoàn giật mình một cái phục hồi tinh thần lại, luống cuống tay chân tiến lên ngó nhìn.

Bàn tay to ấm áp của Từ Lệnh Nghi, cùng với động tác yêu thương khiến tâm trạng Thập Nhất Nương dần dần bình tĩnh lại, nàng hít vào một hơi thật sâu, lặng yên cảm nhận tình hình của thân thể, lại động đậy tứ chi, cảm thấy không có gì khác thường, lúc này mới dè dặt nói: “Ta cảm giác không có gì, đợi lát nữa đại phu tới bảo đại phu xem mạch cho ta.”

Từ Lệnh Nghi nghe cả người liền buông lỏng.

Hắn cởi giày giúp Thập Nhất Nương: “Vậy ngươi nhắm mắt lại nghỉ một lát.”

Vì mang thai nên khứu giác của Thập Nhất Nương trở nên hết sức nhạy cảm, chăn đệm của Thái phu nhân huân hương hoa bách hợp nồng, làm cho nàng cảm thấy rất không thoải mái. Lại nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, cảm thấy có đôi tay vô hình đang núp ở nơi mình không biết, đang nhẹ nhàng mà gãy lên dây đàn của vận mệnh, làm cho người ta khó lòng phòng bị. . . . . . Nhất thời lo lắng hương bách hợp này liệu có có hại cho thai nhi không. Nhưng ở trước mặt Thái phu nhân lại không tiện nói gì, chỉ nhẹ giọng nói với Từ Lệnh Nghi: “Hương bách hợp này ta ngửi không thoải mái, chàng hãy để cho ta đứng lên đi”

Từ Lệnh Nghi nghe biến sắc.

Thập Nhất Nương còn tưởng rằng hắn không vui bởi vì mình ghét bỏ huân hương của Thái phu nhân, vừa định giải thích hai câu, Từ Lệnh Nghi đã chỉ một nha hoàn: “Ngươi đi nói một tiếng với Hổ Phách bên cạnh Tứ phu nhân, bảo nàng ôm chăn đệm Tứ phu nhân thường dùng tới.”

Loại tình huống không tốt này, nha hoàn ước gì gắn thêm cánh bay ra ngoài. Lập tức khom gối đáp “vâng”, chạy chậm ra khỏi phòng trong của Thái phu nhân.

Từ Lệnh Nghi lại nói với Thái phu nhân: “Nương, Thập Nhất Nương không chịu được mùi bách hợp này . . . . .” Vừa nói, vừa đánh giá chung quanh, muốn tìm chỗ bố trí cho Thập Nhất Nương.

Thái phu nhân suy nghĩ một chút, nói: “Vậy liền chuyển sang giường mỹ nhân ở đông sảo gian đi.” Vừa dứt lời, thì Từ lệnh Khoan vén mành mà vào.

“Nương, Tứ ca, Tứ tẩu” Vẻ mặt hắn ngưng trọng, “Ta đã nghe nói rồi. Đan Dương đang tra đại nha hoàn, tiểu tức phụ, bà tử thô sử trong nhà chúng ta, xong liền tới đây cùng nương và Tứ tẩu.” Chạy đến trước kháng đánh giá Từ Tự Truân, “hiện tại Truân ca nhi ra sao?”

Thấy Từ Lệnh Khoan làm việc lưu loát như vậy, Thái phu nhân và Từ Lệnh Nghi đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Đã đi mời ngự y rồi” Từ Lệnh Nghi đứng dậy, “Đệ theo ta đi nhà giữa.”

Từ Lệnh Khoan đáp vâng, lại do dự nói: “Có cần mời Nhị tẩu tới đây giúp đỡ chút?”

Từ Lệnh Nghi nghe, vẻ mặt chần chờ nhìn Thập Nhất Nương.

Chuyện này đã ồn ào cả nhà đều biết, hắn còn cố kỵ gì nữa?

Thập Nhất Nương như có điều suy nghĩ.

“Ta đi Đông sảo gian nghỉ ngơi đi” Nàng trầm ngâm nói, “Bên kia an tĩnh, phái tiểu nha hoàn coi giữ là được. Nếu có chuyện gì, cũng có thể gọi ta một tiếng bất cứ lúc nào.”

Từ Lệnh Nghi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, im lặng chốc lát, thấp giọng nói: “Cũng tốt. Đợi lát nữa Hổ Phách tới, bên cạnh nàng cũng có người hầu hạ.”

Thập Nhất Nương gật đầu với hắn, chào Thái phu nhân, Từ Lệnh Khoan, đứng dậy đi về hướng đông sảo gian.

Có ánh mắt nóng rực rơi vào vai nàng, làm cho nàng cảm giác vai mình nóng bỏng.

Đông sảo gian của Thái phu nhân là một gian phòng đãi tiệc nho nhỏ. Bình thường khi đám người Vĩnh Xương hầu Hoàng phu nhân, Trung Sơn hầu Đường phu nhân tới nhà xuyến môn, hầu như Thái phu nhân sẽ giữ các nàng ở Đông sảo gian đánh bài, hoặc là mời hai nữ tiên sinh tới hát nói. Cách bài trí trong phòng dùng thoải mái là chủ đạo.

Vật dụng gỗ hoa lê, màn màu xanh ngọc, giường mỹ nhân, ghế dựa túy ông, bày biện của bàn trà chủ yếu là màu vàng nhạt của cát và lúa, nhìn sẽ làm cho người thưởng tâm duyệt mục.

Bởi vì là đầu mùa hè, đệm màu đỏ tươi trên giường mỹ nhân đổi thành đệm màu Ngọc Thạch cùng với màu hoa sen, cùng với lớp áo bên ngoài nghênh gối là vải đai có màu nghệ tây.

Lúc Hổ Phách đi vào, Thập Nhất Nương đang ngả vào giường mỹ nhân ngẩn người.

“Phu nhân” nàng không khỏi nhíu mày, vội vàng đi tới, “Lúc này vừa mới vào hạ, ngài cẩn thận lạnh người.”

“Ừ” Thập Nhất Nương cười đứng lên.

Hổ Phách vội vàng gọi tiểu nha hoàn đứng ở cửa đi vào giúp trải chăn đệm Thập Nhất Nương dùng lên, sau đó hầu hạ Thập Nhất Nương ngồi tựa vào giường mỹ nhân.

Tiểu nha hoàn rót trà nóng đi vào, rồi biết điều lui xuống.

“Phu nhân, theo ý của ngài, tất cả mọi người ở tại chỗ không di chuyển.” Hổ Phách lập tức nói, “Ta để cho Nhạn Dung tra xét, người chúng ta trong viện trừ hai người xin nghỉ về nhà, thì một người đánh bài ở chỗ trực đêm, tất cả những người khác đều có mặt.”

Thập Nhất Nương không lên tiếng, bưng chén trà, dùng nắp chén lướt qua lá nổi trên mặt nước.

Hổ Phách thấy nàng có vẻ không để ý, lại nghĩ tới vừa rồi lúc ra cửa đụng phải Từ Lệnh Nghi và Từ Lệnh Khoan cùng đi nhà giữa, hô lên “Phu nhân”, khóe miệng hấp háy, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Thập Nhất Nương đưa cả chén trà còn đầy ắp cho Hổ Phách, nghiêng người tựa vào nghênh gối trên ghế mỹ nhân.

“Trước lúc ngươi tới, ta đang suy nghĩ chuyện này.” Nàng ngửa đầu nhìn hoa văn thủy thảo (đồng cỏ và nguồn nước) bát bảo dùng thuốc màu xanh biếc vẽ nên ở trên nóc nhà, “Đã có lá gan lớn đi bố trí hoàn cảnh này như vậy, khẳng định còn có hậu chiêu. Đừng nói là bóng người nhanh chóng vào nhà giữa, hay là xét ra mặt nạ vẽ quỷ trong phòng ta cũng không lạ gì. . . . . .”

“Phu nhân” Hổ Phách nghe sốt ruột, “Sẽ không, trong phòng chúng ta sẽ không có người ăn cây táo, rào cây sung kia”

“Cái gì ăn cây táo, rào cây sung” Thập Nhất Nương nghe nở nụ cười, “Cũng không phải là chúng ta làm.”

Hổ Phách giật mình mình nói sai nói, vội nói: “Không phải, không phải. . .”

Thập Nhất Nương an ủi vỗ vỗ tay nàng: “Được rồi, được rồi ta biết ý của ngươi.” Nàng nói xong, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, “Các ngươi ta đều tin. Nhưng ngươi đừng quên, trong viện chúng ta cũng không chỉ có một nhà chúng ta ở.”

“Nói như vậy, Tứ thiếu gia thật sự xảy ra chuyện rồi?” Vẻ mặt Văn di nương lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

“Vâng” Đông Hồng thấp giọng nói, “Không chỉ có như thế, trừ Hổ Phách tỷ tỷ bên Tứ phu nhân ở chỗ Thái phu nhân, những người khác đều chờ ở trong viện.” Nàng vừa dứt lời, Ngọc nhi xông vào, “Di nương, không xong, không xong, người đầu tiên Hầu gia và Ngũ Gia xét hỏi chính là Hứa ma ma”

Văn di nương nghe xong, sắc mặt đại biến, “Đằng” đứng lên, há miệng run rẩy chỉ vào Đông Hồng: “Mau, nhanh đi. . . . . .hỏi thăm tiếp.”

Đông Hồng chạy đi ra ngoài.

Văn di nương thấp thỏm bất an đi lòng vòng ở trong phòng, vừa đi lại, vừa lẩm bẩm tự nói “Đây là ai làm, rốt cuộc là ai làm đây” . . . . . .

Còn đi chưa tới hai vòng, Đông Hồng lại chạy trở lại.

“Di nương, di nương, cửa bị khóa, chúng ta không ra được rồi.”


/755

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status