Edit: voi còi
“Thế tử.” Tuyết Tú trợn tròn mắt vẻ mặt không thể tin, trong miệng thì thào khẽ gọi.
Bên trong âm u, cả tường đều là hình cụ (dụng cụ tra tấn), đất lạnh như băng, chính mình bị nhấn vào trong nước không thể hô hấp.
Tuyết Tú mở to đôi mắt, làm sao có thể, thế tử luôn luôn đều là, một người tốt như vậy. Đối đãi hạ nhân cũng không giống chủ tử khác nhẹ thì đánh chửi, nặng thì trượng tệ. Đối chính mình cùng Vũ Sam, lại càng chưa nói một câu lời nói nặng.
Đã từng, nàng xử phạt tỳ nữ muốn dựa vào tư sắc trèo lên giường của chủ tử, đem đuổi ra Thanh Lan viên. Thế tử chẳng những không có mở miệng nói ra nửa chữ không, lại là trực tiếp đuổi tỳ nữ còn lại đi, để nàng cùng Vũ Sam lên làm cận thị.
Nàng cho rằng, thế tử đối nàng là có tâm. Trước kia bởi vì thân thể thế tử, nàng không muốn thủ một cái người sắp chết, trôi qua ngày không có hi vọng. Cho nên luôn trốn tránh không cùng thế tử một mình ở chung.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng ở trước mặt người khác cũng sẽ có loại cảm giác về sự ưu việt tài trí hơn người.
Hiện tại, Tuyết Tú ngơ ngác nhìn vẻ mặt Bách Lí Dung Cẩn lạnh lẽo. Vì sao, vì sao đối nàng như vậy? Nàng luôn luôn cho rằng, thế tử đối nàng là có tâm, là thích (con này nằm mơ ghê). Đã từng nàng vì điều này mà cảm thấy phiền não cùng nhịn không được kiêu ngạo. Nhưng từ sau khi biết thân thể thế tử có chuyển biến tốt, phân tâm tình này liền chuyển hóa thành mừng thầm. Chẳng sợ thế tử ra hiệu thờ ơ đối với nàng, nàng cũng sẽ theo bản năng vì hắn tìm kiếm lấy cớ giải vây. Từ thủy tới chung đều kiên định nhận rằng, hắn nhất định là thích chính mình.edit: voi còi
“Vì sao? Thế tử vì sao muốn đối với ta như vậy?” Tuyết Tú thì thào mở miệng hỏi.
Vì sao muốn cho người đem nàng chộp tới? Vì sao muốn đem nàng ấn vào nước đánh thức? Vì sao muốn thô bạo đối với nàng như vậy? Hắn không phải hẳn là cực kỳ ôn nhu cười với nàng, cho nàng hết thảy vinh hoa phú quý sao.
Bách Lí Dung Cẩn lạnh lùng đôi mắt hơi hơi nhíu lại, thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) nói “Là ai sai sử ngươi đi hại Ngưng Nhi? Nếu như ngươi thành thật khai ra, ta có lẽ còn có thể lưu ngươi một cái toàn thi.”
Ngưng Nhi? Thì ra là vì Hạ Thính Ngưng sao. Tuyết Tú nhất thời nắm chặt nắm tay, móng tay thật dài bởi vì dùng sức mà đâm vào trong tay, lưu lại một cái dấu vết thật sâu.
Liền bởi vì nữ nhân kia, cho nên thế tử mới đối xử với nàng như vậy sao? Hạ Thính Ngưng, nữ nhân này nên xuống địa ngục, nàng ta căn bản là không xứng làm thế tử phi, không nên chiếm vị trí này.
Mắt thấy vẻ mặt Tuyết Tú âm ngoan, sau một lúc lâu cũng không từng mở miệng. Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi nhíu nhíu mày nói “Ngươi không nghĩ nói cũng không ngại, ta còn nhiều biện pháp cho ngươi mở miệng.”
Tuyết Tú nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt điên cuồng tức giận kêu lên “Ta chính là không quen nhìn nàng, chẳng quả chỉ là thứ nữ của quan tam phẩm, thực cho rằng chính mình có bao nhiêu cao quý sao, một khi lên làm thế tử phi, liền đối ta vênh mặt hất hàm sai khiến. Nàng tính cái gì vậy, dựa vào cái gì đối với ta như vậy.”edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn nheo đôi mắt lại, lạnh nhạt nói “Vả miệng.”
“Vâng, thế tử.” Một bên thị vệ lĩnh mệnh xong, vội vàng đi đến bên cạnh Tuyết Tú, làm đồng loạt không phân biệt nặng nhẹ với nàng, ván gỗ nhỏ hình chữ nhật vung ở trên mặt đối phương, phát ra tiếng vang cực kì thanh thúy, khuôn mặt Tuyết Tú vốndĩ trắng nõn, lập tức hơn một cái dấu vuông lại hồng lại sưng.
“Phách, phách, phách.” Thanh âm thanh thúy không ngừng ở bên trong vọng lại. Thị vệ không nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Bách Lí Dung Cẩn, một cái lại một cái tiếp tục vung thước gỗ. Rất nhanh, hai gò má của Tuyết Tú liền sưng đỏ lên, trên mặt một mảnh tím hồng.
Khuất nhục cùng đau đớn sâu đậm như vậy, làm cho Tuyết Tú hận đến cực hạn. Mồm miệng nàng kêu gào không rõ nói “Ta hận nàng, hận không thể giết nàng. Nhưng như vậy thật sự quá tiện nghi nàng, ta muốn làm cho nàng đời này đều sinh không ra đứa nhỏ đến, nửa đời sau không nơi nương tựa, tại trong vương phủ cô độc chết già.”
Bách Lí Dung Cẩn đứng thẳng dậy nói “Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội như vậy.” Người có uy hiếp đối với Ngưng Nhi, hắn làm sao có thể sẽ lưu trữ nàng tiếp tục sống sót trên thế giới này.
Bách Lí Dung Cẩn vừa nâng lên chân đi ra ngoài, vừa nói với Thanh Vũ: “Sai người thẩm vấn nàng ta thật tốt, ta muốn nàng đem sự tình một chữ không sót tất cả đều nhổ ra.”edit: voi còi
“Vâng.” Thanh Vũ cúi đầu đáp.
Khi Bách Lí Dung Cẩn về tới Thanh Lan viên, Hạ Thính Ngưng đã ở trong phòng chờ hắn cùng nhau dùng cơm trưa, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần cũng đều ngoan ngoãn ngồi ở một
“Thế tử.” Tuyết Tú trợn tròn mắt vẻ mặt không thể tin, trong miệng thì thào khẽ gọi.
Bên trong âm u, cả tường đều là hình cụ (dụng cụ tra tấn), đất lạnh như băng, chính mình bị nhấn vào trong nước không thể hô hấp.
Tuyết Tú mở to đôi mắt, làm sao có thể, thế tử luôn luôn đều là, một người tốt như vậy. Đối đãi hạ nhân cũng không giống chủ tử khác nhẹ thì đánh chửi, nặng thì trượng tệ. Đối chính mình cùng Vũ Sam, lại càng chưa nói một câu lời nói nặng.
Đã từng, nàng xử phạt tỳ nữ muốn dựa vào tư sắc trèo lên giường của chủ tử, đem đuổi ra Thanh Lan viên. Thế tử chẳng những không có mở miệng nói ra nửa chữ không, lại là trực tiếp đuổi tỳ nữ còn lại đi, để nàng cùng Vũ Sam lên làm cận thị.
Nàng cho rằng, thế tử đối nàng là có tâm. Trước kia bởi vì thân thể thế tử, nàng không muốn thủ một cái người sắp chết, trôi qua ngày không có hi vọng. Cho nên luôn trốn tránh không cùng thế tử một mình ở chung.
Nhưng cho dù là như vậy, nàng ở trước mặt người khác cũng sẽ có loại cảm giác về sự ưu việt tài trí hơn người.
Hiện tại, Tuyết Tú ngơ ngác nhìn vẻ mặt Bách Lí Dung Cẩn lạnh lẽo. Vì sao, vì sao đối nàng như vậy? Nàng luôn luôn cho rằng, thế tử đối nàng là có tâm, là thích (con này nằm mơ ghê). Đã từng nàng vì điều này mà cảm thấy phiền não cùng nhịn không được kiêu ngạo. Nhưng từ sau khi biết thân thể thế tử có chuyển biến tốt, phân tâm tình này liền chuyển hóa thành mừng thầm. Chẳng sợ thế tử ra hiệu thờ ơ đối với nàng, nàng cũng sẽ theo bản năng vì hắn tìm kiếm lấy cớ giải vây. Từ thủy tới chung đều kiên định nhận rằng, hắn nhất định là thích chính mình.edit: voi còi
“Vì sao? Thế tử vì sao muốn đối với ta như vậy?” Tuyết Tú thì thào mở miệng hỏi.
Vì sao muốn cho người đem nàng chộp tới? Vì sao muốn đem nàng ấn vào nước đánh thức? Vì sao muốn thô bạo đối với nàng như vậy? Hắn không phải hẳn là cực kỳ ôn nhu cười với nàng, cho nàng hết thảy vinh hoa phú quý sao.
Bách Lí Dung Cẩn lạnh lùng đôi mắt hơi hơi nhíu lại, thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) nói “Là ai sai sử ngươi đi hại Ngưng Nhi? Nếu như ngươi thành thật khai ra, ta có lẽ còn có thể lưu ngươi một cái toàn thi.”
Ngưng Nhi? Thì ra là vì Hạ Thính Ngưng sao. Tuyết Tú nhất thời nắm chặt nắm tay, móng tay thật dài bởi vì dùng sức mà đâm vào trong tay, lưu lại một cái dấu vết thật sâu.
Liền bởi vì nữ nhân kia, cho nên thế tử mới đối xử với nàng như vậy sao? Hạ Thính Ngưng, nữ nhân này nên xuống địa ngục, nàng ta căn bản là không xứng làm thế tử phi, không nên chiếm vị trí này.
Mắt thấy vẻ mặt Tuyết Tú âm ngoan, sau một lúc lâu cũng không từng mở miệng. Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi nhíu nhíu mày nói “Ngươi không nghĩ nói cũng không ngại, ta còn nhiều biện pháp cho ngươi mở miệng.”
Tuyết Tú nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt điên cuồng tức giận kêu lên “Ta chính là không quen nhìn nàng, chẳng quả chỉ là thứ nữ của quan tam phẩm, thực cho rằng chính mình có bao nhiêu cao quý sao, một khi lên làm thế tử phi, liền đối ta vênh mặt hất hàm sai khiến. Nàng tính cái gì vậy, dựa vào cái gì đối với ta như vậy.”edit: voi còi
Bách Lí Dung Cẩn nheo đôi mắt lại, lạnh nhạt nói “Vả miệng.”
“Vâng, thế tử.” Một bên thị vệ lĩnh mệnh xong, vội vàng đi đến bên cạnh Tuyết Tú, làm đồng loạt không phân biệt nặng nhẹ với nàng, ván gỗ nhỏ hình chữ nhật vung ở trên mặt đối phương, phát ra tiếng vang cực kì thanh thúy, khuôn mặt Tuyết Tú vốndĩ trắng nõn, lập tức hơn một cái dấu vuông lại hồng lại sưng.
“Phách, phách, phách.” Thanh âm thanh thúy không ngừng ở bên trong vọng lại. Thị vệ không nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Bách Lí Dung Cẩn, một cái lại một cái tiếp tục vung thước gỗ. Rất nhanh, hai gò má của Tuyết Tú liền sưng đỏ lên, trên mặt một mảnh tím hồng.
Khuất nhục cùng đau đớn sâu đậm như vậy, làm cho Tuyết Tú hận đến cực hạn. Mồm miệng nàng kêu gào không rõ nói “Ta hận nàng, hận không thể giết nàng. Nhưng như vậy thật sự quá tiện nghi nàng, ta muốn làm cho nàng đời này đều sinh không ra đứa nhỏ đến, nửa đời sau không nơi nương tựa, tại trong vương phủ cô độc chết già.”
Bách Lí Dung Cẩn đứng thẳng dậy nói “Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội như vậy.” Người có uy hiếp đối với Ngưng Nhi, hắn làm sao có thể sẽ lưu trữ nàng tiếp tục sống sót trên thế giới này.
Bách Lí Dung Cẩn vừa nâng lên chân đi ra ngoài, vừa nói với Thanh Vũ: “Sai người thẩm vấn nàng ta thật tốt, ta muốn nàng đem sự tình một chữ không sót tất cả đều nhổ ra.”edit: voi còi
“Vâng.” Thanh Vũ cúi đầu đáp.
Khi Bách Lí Dung Cẩn về tới Thanh Lan viên, Hạ Thính Ngưng đã ở trong phòng chờ hắn cùng nhau dùng cơm trưa, Bách Lí Dung Kỳ cùng Bách Lí Dung Thần cũng đều ngoan ngoãn ngồi ở một
/156
|