Nguyễn Ngọc Linh không nghĩ tới Tiêu Kiên Nghị lại đối với nàng phát giận lớn như vậy, nhất thời ủy khuất che mặt, một bộ dáng lã chã chực khóc nói “Phu quân, thiếp thân làm sai cái gì, chọc ngài phát giận lớn như vậy.”
Từ sau khi nàng gả cho hắn, phu thê hai người vẫn luôn hòa thuận ân ái, cho dù chính mình chỉ sinh được nữ nhi, hắn cũng chưa từng nói cái gì không tốt. bởi vì sự duy trì và thế lực của phụ thân, từ trước tới nay hắn vẫn luôn hết sức quan tâm nàng .
Không nghĩ tới hôm nay trở về lại sẽ đột nhiên phát giận với nàng.
Mỹ nhân rơi lệ, vốn là vô cùng xinh đẹp nhưng lúc này trong lòng Tiêu Kiên Nghị đầy phiền muộn, vừa tức giận Nguyễn Ngọc Linh cũng vừa tức giận vị nhạc phụ quyền thế khá lớn kia của hắn nên nửa điểm nhu tình mật ý dỗ dành cũng không có, một chút cũng không vì Nguyễn Ngọc Linh mà sở động.
Việc này còn phải nói lại từ mấy ngày trước, bái quý thị hiến kế ban tặng, Bách Lí Trần Hiên rốt cục tìm được một cơ hội vượt qua Nguyễn thừa tướng hướng đại hoàng tử Tiêu Kiên Nghị lấy lòng.
Đem chuyện quý thị chỉ điểm hắn nhất nhất cùng đại hoàng tử nói lại. Tiêu Kiên Nghị trời sinh tính đa nghi, lúc này nghe thấy nhạc phụ muốn đem thứ nữ đưa vào Tĩnh vương phủ cấp Bách Lí Dung Cẩn làm thiếp liền tránh không được suy đoán vọng tưởng. Hơn nữa Bách Lí Trần Hiên ở một bên phân tích chỉ ra, nhất thời, hắn liền đối với vị nhạc kia tâm sinh bất mãn.
Bất quá, ngại vì lúc này còn cần đối phương tương trợ hắn mới có thể ẩn nhẫn xuống dưới. Nhưng trong lòng lại sớm âm thầm tức giận Nguyễn thừa tướng.
Mấy ngày chất chứa oán hận, hơn nữa hôm kia Nguyễn Ngọc Linh lại đi sai bước, rốt cục khiến hắn lúc này bộc phát tức giận.
Hai tròng mắt trành hướng tóc bản thân thê nói “Làm sai cái gì? Trong lòng ngươi rõ ràng. Ngươi có biết hôm nay lâm triều Tiêu Cảnh Uyên đưa ra đề nghị muốn dựng lên một cái ‘Viện Phúc Lợi’ thu dụng những khất cái không có nhà để về hay không?. Thời điểm nhắc tới việc này, cũng bởi vì chuyện tốt ngươi làm mấy ngày hôm trước, Ngự Sử cũng thuận tiện chiếu cố tới bổn hoàng tử một chút, nói bổn hoàng tử không biết trị gia, đại hoàng tử phi nhân đức không đủ, khi nhục dân chúng. Ngươi có biết cả triều văn võ đều đối với bổn hoàng tử thế nào hay không? , ngay cả phụ hoàng cũng răn dạy ta một chút. Trên đường hồi phủ , dân chúng bên ngoài đều nghị luận ngươi như thế nào, nói ngươi lòng dạ hẹp hòi, làm bộ làm tịch, không có nửa điểm nhân từ chi tâm, một đời anh danh của bổn hoàng tử đều bị hủy ở trong tay ngươi .”
Nguyễn Ngọc Linh bị giáo huấn sắc mặt trắng bệch, nàng cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.
Nguyễn Ngọc Linh ủy ủy khuất khuất nhẹ giọng khóc kể nói “Phu quân, thiếp thân cũng không muốn như vậy, vốn là muốn cấp cho Tĩnh vương thế tử phi kia một cái thanh danh không tốt, lại để cho phu nhân quan gia liên quan tâm sinh cảm kích, làm tốt khiến phu quân mượn sức một hai. Chỉ là không nghĩ tới lại bị thế tử phi kia cắn ngược lại một ngụm.”
Hạ Thính Ngưng kia thật nhanh mồm nhanh miệng, bất quá chỉ mới nói vài câu liền dẫn tới dân chúng bàng quang dâng trào tinh thần quần chúng, quay lại chỉ chỉ trỏ trỏ nàng. Lúc gần đi thế nhưng còn nói ra một phen như vậy, làm hại nàng ngày đó cơ hồ là ở trong tiếng chửi rửa của đám dân chúng hèn mọn lên xe trốn trở về .
Cái này quả thực chính là vô cùng nhục nhã, hiện tại thế nhưng còn càng ngày càng nghiêm trọng, nhấc lên liên đới tới phu quân của nàng. Hạ Thính Ngưng này tuyệt đối không thể lưu lại.
Mắt thấy Tiêu Kiên Nghị càng tức giận, Nguyễn Ngọc Linh đành phải hướng ma ma bên cạnh sai sử cái ánh mắt, ma ma lập tức ngầm hiểu nhỏ giọng đi ra ngoài.
Tiêu Kiên Nghị lạnh giọng nói “Ngươi đường đường là đích nữ của Thừa Tướng phủ thế nhưng ngay cả thứ nữ của quan gia tứ phẩm cũng đánh không lại, người ta nguyện ý mang theo khất cái nơi nơi đi bộ, ngươi liền tiến lên xem náo nhiệt là cái gì. Nếu không phải do ngươi quấy rối như vậy, việc này còn không chừng chưa tới mức như vậy.” Thủ đoạn, biện pháp ngày thường ngươi dùng để đối đãi với tiểu thiếp trong phủ ném đi đâu cả rồi.
Tiêu Kiên Nghị càng nghĩ càng không hài lòng, tức giận đến phẫn nộ quát “Tiêu Cảnh Uyên hiện tại có uy vọng cao như vậy ở trong dân gian ngươi có biết hắn đã nhận được sự ủng hộ của thương nhân thần bí ‘Quân Mạc Vấn.” hay không?
Nói đến đây, trong lòng hắn càng thêm tức giận, tuy rằng trong kinh thành hắn cũng có vài cái gia sản phú thương hậu thuẫn, nhưng là làm thế nào cũng không chống lại Quân Mạc Vấn chỉ dùng nửa năm thời gian ngắn ngủi quật khởi này, hắn đã sớm âm thầm phái người điều tra qua, sinh ý của Quân Mạc Vấn cơ hồ trải rộng Nghi Hưng Thành và rất nhiều thành trì lân cận, một đường kéo dài đến kinh thành. Gần đây động tác càng thêm phát đại, không ngừng mua ruộng đất thôn trang. Xa không nói, chỉ riêng ruộng đất thôn trang bên ngoài kinh thành, một mình Quân Mạc Vấn hắn thế nhưng nắm giữ gần bảy phần trong đó.
Người như vậy, ai không muốn đem hắn thu về dưới trướng thay chính mình làm việc.
“Cái gì?” Nguyễn Ngọc Linh nghe vậy kinh hãi nói “Không phải nói vẫn luôn tra không ra người nọ sao?, tam hoàng tử làm sao có thể đột nhiên nhận được sự ủng hộ của người ta vậy.”
Nàng biết phu quân vẫn luôn cẩn thận điều tra, muốn giao thiệp làm quen với Quân Mạc Vấn kia, dù sao tiền bạc này nọ, khi nào thì có người chê nhiều. Càng miễn bàn phu quân là người muốn làm đại sự, không có tiền bạc không mở được đường.
Tiêu Cảnh Uyên vung ống tay áo lên tức giận nói “Bổn hoàng tử làm sao mà biết, nếu không phải hôm nay hắn nhắc tới việc xậy dựng Viện Phúc Lợi, đại thần phản đối nói hao tổn không ít tiền bạc, quốc khố không thể gánh vác, hắn mới phản bác dùng danh nghĩa của Quân Mạc Vấn nói ra chuyện Noãn Yên Lâu nguyện ý dùng giá thấp cung cấp tất cả nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn có y phục cũng từ Tuyết Đoàn Phường quyên ra miễn phí thì đám lão thần tử kia sao chịu ngậm miệng. Việc này liền cứ như vậy bị phụ hoàng định xuống .”
Sau khi hạ triều có thần tử nào không phải nghị luận ào ào, đoán Tiêu Cảnh Uyên làm thế nào nhận được sự ủng hộ của Quân Mạc Vấn . Hắn tra xét lâu như vậy cũng chưa thể tra ra, không nghĩ tới nhưng lại đã bị người khác nhanh chân đến trước .
Nguyễn Ngọc Linh nghe xong sốt ruột nói “Kia, vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
Tiêu Kiên Nghị vẻ mặt âm trầm, hắn còn có thể làm sao bây giờ, tự nhiên là phái người chặt chẽ nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Uyên, xem có thể tìm ra Quân Mạc Vấn hay không sau đó thu về dưới trướng sử dụng. Dù sao hai chân của Tiêu Cảnh Uyên cũng không thể đứng lên đi lại, là một phế nhân, căn bản là không thể đi lên đại vị.
Nếu như Quân Mạc Vấn thức thời thì tốt, nếu như hắn không thức thời, chính mình không thể không hạ ngoan thủ.
Bất quá này đó hắn một chút cũng không muốn nói với Nguyễn Ngọc Linh, hiện tại hắn đã đối với Nguyễn thừa tướng tâm sinh khúc mắc, tự nhiên sẽ không nói hết mọi chuyện cho Nguyễn Ngọc Linh nghe.
Tiêu Kiên Nghị không muốn trả lời, đứng dậy liền muốn phẩy tay áo bỏ đi, Nguyễn Ngọc Linh vội vàng ngăn lại nói “Phu quân, chàng đây là muốn đi đâu?” cũng sắp đến giờ dùng bữa trưa rồi .
Tiêu Kiên Nghị bỏ tay nàng ra, chán ghét nói “Bổn hoàng tử đi đâu, không cần phải xin phép ngươi.” Hắn tuyệt đối không muốn lưu lại nhìn gương mặt làm hắn tức giận này.
Nói xong vừa định rời đi, đã thấy ngoài cửa ma ma ôm một tiểu nữ oa béo mập đi đến.
Tiểu nữ oa vừa thấy Tiêu Kiên Nghị liền vội vàng giãy dụa muốn từ trong lòng ma ma đi xuống , chân vừa chạm đất, liền xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến chỗ hắn, miệng còn y y nha nha hô “Phụ thân, Phụ thân.”
Tiểu nữ oa này chính là nữ nhi do Nguyễn Ngọc Linh hạ sinh vì Tiêu Kiên Nghị, hiện tại đã một tuổi rưỡi.
Nguyễn Ngọc Linh vừa thấy ma ma kịp thời đem nữ nhi ôm đến, nhất thời âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Kiên Nghị một phen tiếp được tiểu nhân nhi xinh đẹp nhào vào trong lòng hắn, sắc mặt hòa hoãn lại một chút, đối với đứa nhỏ này hắn vẫn rất thương yêu , dù sao đây cũng là đứa nhỏ thứ nhất của hắn. Tuy
/156
|