Tỳ nữ đi theo bị giọng nói tàn khốc của Tĩnh vương phi dọa nhảy dựng, vội vàng phúc phúc thân nói: “Nô tì phải đi ngay đem vài vị phủ y mời đến.” Xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị Bách Lí Dung Cẩn gọi lại.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng trấn an Tĩnh vương phi: “Nương, con không sao, người đừng nóng vội. Vừa rồi phủ y đã xem qua cũng mở phương thuốc, hiện tại đều bốc thuốc đi. Con ngại người nhiều, mới để người hầu hạ đều đi ra ngoài.”
Tĩnh vương phi nghe vậy mới chậm rãi tỉnh táo lại, cầm lấy tay Bách Lí Dung Cẩn nói: “Vậy hiện tại con cảm thấy thế nào, nhưng còn có chỗ nào không thoải mái.” Chẳng qua bà chỉ mới tiến cung vài canh giờ, chính cùng tỷ tỷ của mình nói chuyện.
Bỗng nhiên lại nhận được tin người vương phủ đến báo, nói là Cẩn Nhi té xỉu. Sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bà đều không có, vội vàng ra cung chạy trở về.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ lắc đầu: “Chỉ là ngất xỉu một chút, sau khi nằm xuống nghỉ ngơi rất nhanh liền trở lại bình thường, nghĩ đến chắc nguyên nhân là đã nhiều ngày quá mệt. Không có bệnh nặng gì, nương chớ khẩn trương quá.”
Nghe xong con khuyên giải an ủi, lại thấy hắn quả thật không có làm sao không ổn, tâm tình Tĩnh vương phi từ lúc nhận được tin luôn níu chặt cuối cùng mới hạ xuống.
Nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy con cũng đừng lại mệt nhọc xử lý những công văn này, nương sẽ nói với dì của con một tiếng, để dì con nói với hoàng thượng, về sau cũng đừng lại lấy công văn cho con xử lý.”
Cẩn Nhi của bà từ lúc ra bụng mẹ, xương cốt liền luôn luôn rất kém, nhiều năm như vậy ăn bao nhiêu dược cũng không thấy tốt lên. Phàm là có cái đau đầu nhức óc, bà làm nương tâm liền đi theo thu thành một đoàn. Rất sợ con của mình có nửa điểm tốt xấu.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng nói: “Nương, người cũng không phải không biết, thái hậu luôn luôn cùng dượng bất hòa, hao hết tâm tư muốn đoạt quyền tham gia vào chính sự. Nếu như lúc này con cáo ốm, chỉ sợ thái hậu sẽ muốn mượn cớ phát huy.”
Đương kim thái hậu đều không phải mẫu thân ruột của hoàng đế, hai người bất hòa đã lâu, tuy rằng ở mặt ngoài không thể hiện, nhưng ngấm ngầm sớm là trên triều đình hiểu trong lòng mà không nói.
Thái hậu ỷ vào nhà mẫu tộc Lưu thị hiển hách, cùng với huynh Lưu Chi Bằng trong ngoài liên hợp, muốn lấy quyền lực của hoàng đế.
Mà gia tộc Lưu thị cắm rễ ở kinh đô nhiều năm, thế lực khổng lồ, quan hệ rắc rối phức tạp. Trên triều đình tai mắt của bọ họ càng là trải rộng, khiến cho hoàng đế khắp nơi kiềm chế.
Vì không muốn ngoại thích tham gia vào chính sự, đại quyền mất. Hoàng đế sớm đã có nghĩ rằng trừ bỏ gia tộc Lưu thị, từ lúc lên ngai tới nay, cùng thái hậu tranh đấu gay gắt, nhiều lần mượn cơ hội tước đi không ít quyền lực của gia tộc Lưu thị.
Sau lại trải qua mấy lần chọn lựa khoa cử, thanh lý nhiều nanh vuốt của đối phiowng trên triều đình, bây giờ hoàng đế đã thành công đem đại bộ phận chức quan trọng yếu đều thay người một nhà, không lại khắp nơi bị động.
Lưu thị bộ tộc cũng không hưng thịnh như ngày xưa, chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hoàng đế lại bị một chữ ‘Hiếu’ ngăn chặn. Cho nên việc trừ bỏ một đảng thái hậu chỉ có thể từ từ mưu tính.
Bách Lí Dung Cẩn rất được
Hắn nhẹ nhàng mở miệng trấn an Tĩnh vương phi: “Nương, con không sao, người đừng nóng vội. Vừa rồi phủ y đã xem qua cũng mở phương thuốc, hiện tại đều bốc thuốc đi. Con ngại người nhiều, mới để người hầu hạ đều đi ra ngoài.”
Tĩnh vương phi nghe vậy mới chậm rãi tỉnh táo lại, cầm lấy tay Bách Lí Dung Cẩn nói: “Vậy hiện tại con cảm thấy thế nào, nhưng còn có chỗ nào không thoải mái.” Chẳng qua bà chỉ mới tiến cung vài canh giờ, chính cùng tỷ tỷ của mình nói chuyện.
Bỗng nhiên lại nhận được tin người vương phủ đến báo, nói là Cẩn Nhi té xỉu. Sợ tới mức thiếu chút nữa hồn bà đều không có, vội vàng ra cung chạy trở về.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ lắc đầu: “Chỉ là ngất xỉu một chút, sau khi nằm xuống nghỉ ngơi rất nhanh liền trở lại bình thường, nghĩ đến chắc nguyên nhân là đã nhiều ngày quá mệt. Không có bệnh nặng gì, nương chớ khẩn trương quá.”
Nghe xong con khuyên giải an ủi, lại thấy hắn quả thật không có làm sao không ổn, tâm tình Tĩnh vương phi từ lúc nhận được tin luôn níu chặt cuối cùng mới hạ xuống.
Nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy con cũng đừng lại mệt nhọc xử lý những công văn này, nương sẽ nói với dì của con một tiếng, để dì con nói với hoàng thượng, về sau cũng đừng lại lấy công văn cho con xử lý.”
Cẩn Nhi của bà từ lúc ra bụng mẹ, xương cốt liền luôn luôn rất kém, nhiều năm như vậy ăn bao nhiêu dược cũng không thấy tốt lên. Phàm là có cái đau đầu nhức óc, bà làm nương tâm liền đi theo thu thành một đoàn. Rất sợ con của mình có nửa điểm tốt xấu.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng nói: “Nương, người cũng không phải không biết, thái hậu luôn luôn cùng dượng bất hòa, hao hết tâm tư muốn đoạt quyền tham gia vào chính sự. Nếu như lúc này con cáo ốm, chỉ sợ thái hậu sẽ muốn mượn cớ phát huy.”
Đương kim thái hậu đều không phải mẫu thân ruột của hoàng đế, hai người bất hòa đã lâu, tuy rằng ở mặt ngoài không thể hiện, nhưng ngấm ngầm sớm là trên triều đình hiểu trong lòng mà không nói.
Thái hậu ỷ vào nhà mẫu tộc Lưu thị hiển hách, cùng với huynh Lưu Chi Bằng trong ngoài liên hợp, muốn lấy quyền lực của hoàng đế.
Mà gia tộc Lưu thị cắm rễ ở kinh đô nhiều năm, thế lực khổng lồ, quan hệ rắc rối phức tạp. Trên triều đình tai mắt của bọ họ càng là trải rộng, khiến cho hoàng đế khắp nơi kiềm chế.
Vì không muốn ngoại thích tham gia vào chính sự, đại quyền mất. Hoàng đế sớm đã có nghĩ rằng trừ bỏ gia tộc Lưu thị, từ lúc lên ngai tới nay, cùng thái hậu tranh đấu gay gắt, nhiều lần mượn cơ hội tước đi không ít quyền lực của gia tộc Lưu thị.
Sau lại trải qua mấy lần chọn lựa khoa cử, thanh lý nhiều nanh vuốt của đối phiowng trên triều đình, bây giờ hoàng đế đã thành công đem đại bộ phận chức quan trọng yếu đều thay người một nhà, không lại khắp nơi bị động.
Lưu thị bộ tộc cũng không hưng thịnh như ngày xưa, chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hoàng đế lại bị một chữ ‘Hiếu’ ngăn chặn. Cho nên việc trừ bỏ một đảng thái hậu chỉ có thể từ từ mưu tính.
Bách Lí Dung Cẩn rất được
/156
|