Hạ Thính Ngưng nghe vậy đạm mạc xoay người sang chỗ khác, đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) nhìn về phía ra tiếng người.
Đó là một nữ tử thanh xuân mặc váy sam màu trắng ngà điệp đùa thủy tiên, thoạt nhìn chỉ mười bốn tuổi. Trên đầu cài châu hoa lưu ngân tước, bên cạnh cài trâm san hô. Mặt hạnh má đào, là một nữ tử rất xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc chắc là nữ nhi gia nhà quyền thần đi.
Ánh mắt Hạ Thính Ngưng tùy ý nhìn đối phương một vòng sau đó liền thu trở về. Đáng tiếc cho dù là hơi có tư sắc cũng vô dụng, vừa thấy chỉ biết là người không đầu óc dễ dàng bị người khác coi như mũi thương sử dụng.
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng thế nhưng một bộ dáng thờ ơ, nữ tử vừa mở miệng nhất thời lại trợn trừng mắt hạnh nói “Bổn tiểu thư đang gọi ngươi đấy, lỗ tai điếc ngươi điếc sao. Còn không mau chút tránh ra cho ta.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong ngay cả lông mày cũng chưa nhăn một chút, thần sắc lạnh nhạt như trước.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu đứng ở phía sau nhất thời tức giận, người này thế nào như vậy, nơi này cũng không phải nhà nàng mở, vô duyên vô cớ cư nhiên thét to gọi tiểu thư các nàng tránh ra như vậy. Vãn Ngọc đang muốn lên tiếng lý luận một phen, lại bị Hạ Thính Ngưng vươn tay giữ lại, ngay cả Lục Vu cũng không lại hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, một vị tiểu thư khác cùng đi với đối phương lại mở miệng “Tam muội muội, không thể vô lễ.” Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vừa ra, không khỏi khiến lòng người sinh hảo cảm.
Hạ Thính Ngưng không khỏi nhìn về phía nữ tử này, chỉ thấy đối phương mặc y phục tơ lụa màu vàng thêu hoa quỳnh màu trắng, đầu cái trâm phương vàng, trên cổ tay trắng nõn đeo một cái vòng tay Bạch Ngọc tỉ lệ vô cùng tốt.
Lại nhìn lên, thật sự là mỹ nhân mặt như phù dung, tao nhã hào phóng.
Khi nghe được đối phương ra tiếng ngăn lại muội muội nói năng lỗ mãng của nàng kia, càng là làm cho người ta cảm thấy nữ tử này không chỉ có mỹ mạo hơn người, hơn nữa làm người thập phần thiện lương hiền thục.
Đáng tiếc Hạ Thính Ngưng lại đối với nàng ta sinh không ra nửa phần hảo cảm, muốn thật sự là người lương thiện, từ lúc muội muội kia của nàng lần đầu tiên thét to muốn chính mình tránh ra nên ra tiếng. Phải đợi đến lúc này mới đến nói, ai biết đối phương ôm tâm tư gì.
Bị đích tỷ của mình ra tiếng ngăn lại, Lưu Nhạc Sương ninh mi nhìn phía Hạ Thính Ngưng, một bộ cực kỳ bất mãn nói “Đại tỷ, muội chỉ là muốn bảo nàng ta chạy đến nơi khác đi thôi. Ai bảo nàng ở tại chỗ này ngăn cản ngài chọn vải dệt .”
Nàng sở dĩ làm như vậy đó là muốn lấy lòng vị đích tỷ này, chỉ có đối phương cao hứng, nàng mới có ngày lành qua.
Lưu Như Lan cau mày, lộ ra một biểu cảm cực không đồng ý đến “Tam muội muội, điều này sao được, vị tiểu thư này cũng là đến chọn chất liệu, làm sao muội có thể đuổi nàng đi đâu.”
Nói xong mấy câu nói đó xong, Lưu Như Lan lại quay đầu nhìn phía Hạ Thính Ngưng, mềm nhẹ kiều mị nói “Vị tiểu thư này, thật sự là xin lỗi. Xá muội tuổi nhỏ, trong ngôn ngữ có nhiều có va chạm, còn xin tiểu thư khoan hồng độ lượng tha thứ một hai.”
Vừa mới bắt đầu khi đang nghe đến thứ muội Lưu Nhạc Sương hô to gọi nhỏ, nàng cũng không có lập tức ngăn cản đối phương, mà là tùy ý sự kiện phát triển đi xuống. Dù sao đối phương nếu là một nữ nhi gia không quyền không thế, nàng tự nhiên sẽ từ Lưu Nhạc Sương đem đuổi rồi. Ai nguyện ý để một nữ tử có dung mạo bộ dáng muốn hơn mình ba phần đứng ở trước mặt lắc lư đâu.
Nhưng là Hạ Thính Ngưng lại nửa điểm cũng không luống cuống, quanh thân sẽ có môtj loại khí thế làm cho người ta không thể xem nhẹ. Hơn nữa sau khi tĩnh tâm quan sát, nàng phát hiện y phục đối phương mặc tuy rằng không quá hoa lệ, nhưng mọi thứ đều là tinh phẩm. Liền ngay cả chính mình y phục trang sức cũng không thể cùng so sánh. Rất nhanh nàng đã nghĩ đến nữ tử này tuyệt đối không đơn giản, chân lý nhiều một địch nhân không bằng nhiều thêm một bằng hữu, nàng lập tức quyết đoán ra tiếng giải vây. Ở nàng xem ra, nàng đây chính là để mắt tới biểu hiện của đối phương, lúc này người ta phải làm đối với nàng là mang ơn mới đúng.
Lưu Nhạc Sương cau mày tỏ vẻ ra bản thân bất mãn nói “Đại tỷ nhưng là tiểu thư đích nữ Việt quốc công phủ, không phải người này có khả năng so sánh.”
Y nàng xem ra, tuy rằng Hạ Thính Ngưng kia quả thật là cực xinh đẹp, nhưng chẳng qua là mỹ mạo thôi. Nếu là không có xuất thân cao quý vậy thì có cái gì dùng, cũng chỉ có giống các nàng có gia thế hiển hách mới là tiểu thư tôn quý nhất. Chẳng sợ nàng chính là thứ nữ, cũng muốn cao quý hơn so với người trước mắt này.
Hạ Thính Ngưng nghe đến lời nói củađối phương không e dè xong, đôi mắt hơi hơi suy nghĩ. Việt quốc công? Đó không phải là Lưu Chi Bằng thân ca ca của đương kim thái hậu sao? Theo tuổi tác của hai nữ tử trước mặt này, hai người này thì phải là tion nữ của Lưu Chi Bằng.
Không nghĩ tới hôm nay sẽ ở trong cửa hàng nhà mình xảo ngộ hai danh môn tiểu thư này. Lúc trước nàng từng nghe Dung Cẩn ngẫu nhiên đề cập qua, Việt quốc công phủ này cho tới nay đều là một khối tâm bệnh của hoàng thượng, đã sớm muốn trừ bỏ cho thống khoái. Chẳng qua là ngại cho bộ tộc Lưu thị này căn cơ quá sâu, chỉ có thể chậm rãi từ từ loại bỏ
thôi.
Tuy rằng Dung Cẩn nói cũng rất mịt mờ, nhưng nàng cũng đoán được ra là chuyện gì xảy ra. Đặc biệt khi biết đương kim thái hậu chẳng phải là thân mẫu của hoàng thượng, liền càng thêm phỏng đoán. Đơn giản là Lưu thị bộ tộc quá mức cường thịnh, chẳng những uy hiếp đến thống trị của hoàng đế, nhưng lại đang có dị tâm. Một gia tộc như vậy, phàm là một hoàng đế nào liền tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cái này tồn tại. Lưu thị bộ tộc bị giết, chỉ là chuyện sớm muộn gì thôi.
Hơn nữa nàng là sẽ phải gả cho Dung Cẩn, như vậy tính ra Việt quốc công phủ nhưng là địch của nàng.
Nghĩ xong, Hạ Thính Ngưng liền lạnh nhạt xoay người sang chỗ khác, đem hai tỷ muội này bỏ qua một bên. Tự tại tiếp tục lật xem vải dệt.
Lưu Như Lan dù là hàm dưỡng tốt, gặp được loại tình huống này cũng không khỏi thầm hận, nữ tử này chẳng lẽ không có nghe đến thân phận của chính mình sao, nàng nhưng đường đường là đích tiểu thư của Việt quốc công phủ, quý giá thật sự. Trước mắt người này tuy rằng mặc được vô cùng tốt, nhưng trong kinh đô này công chúa tiểu thư có thân phận cao hơn chính mình, nàng đều nhận được. Nữ tử này rõ ràng sẽ không ở trong số này, lại còn dám không nhìn nàng như vậy.
Hạ Thính Ngưng thong dong ý bảo Vãn Ngọc cùng Lục Vu phân biệt đem mấy thất vải đẹp đẽ quý giá nhất trên giá hàng lấy xuống, nhìn không chớp mắt đi tới trước quầy.
Lưu Nhạc Sương thấy thế nhất thời buồn bực cực kỳ, nàng ở nhà muốn lấy lòng đích mẫu cùng đích tỷ, chịu các nàng tức giận cũng liền thôi. Không nghĩ tới xuất môn còn muốn bị một quỷ chán ghét không biết từ đâu toát ra làm mất mặt như vậy. Nếu truyền ra ngoài, nàng về sau còn có thể diện gì đi gặp các danh môn tiểu thư khác, cái này không thể bị các nàng nhạo báng chết sao.
Lục Vu cùng Vãn Ngọc đem mấy thất vải dệt hoa mỹ trên tay phóng tới trên quầy, Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng phân phó tiểu nhị nói “Đi đem chưởng quầy của các ngươi mời ra đây.”
Tiểu nhị nhìn nhìn đối phương chọn lựa vải dệt, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Những vải dệt này đều là hàng hóa tốt nhất nha, cũng là quý nhất trong toàn bộ cửa hàng. Vị tiểu thư này vừa tới liền chọn nhiều như vậy, đây chính là một cuộc mua bán lớn nha.
Tiểu nhị đối với Hạ Thính Ngưng liên tục gật đầu nói câu chờ, sau đó liền dưới chân sinh gió hướng chỗ Từ chưởng quầy mà đi .
Lưu Nhạc Sương lại tại lúc này đây mang theo vẻ mặt sát khí đã đi tới, không chút khách khí vươn tay phải bắt hướng Hạ Thính Ngưng “Này.”
Ai ngờ tay còn chưa đụng tới xiêm y của Hạ Thính Ngưng, liền ở giữa không trung bị Vãn Ngọc cùng Lục Vu cản lại.
Nàng nhất thời tức giận nói “Hai nô tỳ các ngươi cư nhiên dám ngăn trở ta.”
Lục Vu lạnh mặt nói “Còn xin vị tiểu thư này tự trọng.” Chủ tử của các nàng có thể để người khác tùy ý có thể chạm vào .
Vãn Ngọc cũng trào phúng nói tiếp “Đúng vậy, thực chưa thấy qua vị tiểu thư khuê các nào giống ngươi cử chỉ vô lễ như vậy, nhưng đừng không duyên cớ làm cho người ta chê cười đi.” Tiểu thư nhà nàng nhưng là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ, cho dù đối phương là tiểu thư Việt quốc công phủ lại thế nào, như thường còn không phải được
Đó là một nữ tử thanh xuân mặc váy sam màu trắng ngà điệp đùa thủy tiên, thoạt nhìn chỉ mười bốn tuổi. Trên đầu cài châu hoa lưu ngân tước, bên cạnh cài trâm san hô. Mặt hạnh má đào, là một nữ tử rất xinh đẹp, nhìn cách ăn mặc chắc là nữ nhi gia nhà quyền thần đi.
Ánh mắt Hạ Thính Ngưng tùy ý nhìn đối phương một vòng sau đó liền thu trở về. Đáng tiếc cho dù là hơi có tư sắc cũng vô dụng, vừa thấy chỉ biết là người không đầu óc dễ dàng bị người khác coi như mũi thương sử dụng.
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng thế nhưng một bộ dáng thờ ơ, nữ tử vừa mở miệng nhất thời lại trợn trừng mắt hạnh nói “Bổn tiểu thư đang gọi ngươi đấy, lỗ tai điếc ngươi điếc sao. Còn không mau chút tránh ra cho ta.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong ngay cả lông mày cũng chưa nhăn một chút, thần sắc lạnh nhạt như trước.
Vãn Ngọc cùng Lục Vu đứng ở phía sau nhất thời tức giận, người này thế nào như vậy, nơi này cũng không phải nhà nàng mở, vô duyên vô cớ cư nhiên thét to gọi tiểu thư các nàng tránh ra như vậy. Vãn Ngọc đang muốn lên tiếng lý luận một phen, lại bị Hạ Thính Ngưng vươn tay giữ lại, ngay cả Lục Vu cũng không lại hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, một vị tiểu thư khác cùng đi với đối phương lại mở miệng “Tam muội muội, không thể vô lễ.” Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vừa ra, không khỏi khiến lòng người sinh hảo cảm.
Hạ Thính Ngưng không khỏi nhìn về phía nữ tử này, chỉ thấy đối phương mặc y phục tơ lụa màu vàng thêu hoa quỳnh màu trắng, đầu cái trâm phương vàng, trên cổ tay trắng nõn đeo một cái vòng tay Bạch Ngọc tỉ lệ vô cùng tốt.
Lại nhìn lên, thật sự là mỹ nhân mặt như phù dung, tao nhã hào phóng.
Khi nghe được đối phương ra tiếng ngăn lại muội muội nói năng lỗ mãng của nàng kia, càng là làm cho người ta cảm thấy nữ tử này không chỉ có mỹ mạo hơn người, hơn nữa làm người thập phần thiện lương hiền thục.
Đáng tiếc Hạ Thính Ngưng lại đối với nàng ta sinh không ra nửa phần hảo cảm, muốn thật sự là người lương thiện, từ lúc muội muội kia của nàng lần đầu tiên thét to muốn chính mình tránh ra nên ra tiếng. Phải đợi đến lúc này mới đến nói, ai biết đối phương ôm tâm tư gì.
Bị đích tỷ của mình ra tiếng ngăn lại, Lưu Nhạc Sương ninh mi nhìn phía Hạ Thính Ngưng, một bộ cực kỳ bất mãn nói “Đại tỷ, muội chỉ là muốn bảo nàng ta chạy đến nơi khác đi thôi. Ai bảo nàng ở tại chỗ này ngăn cản ngài chọn vải dệt .”
Nàng sở dĩ làm như vậy đó là muốn lấy lòng vị đích tỷ này, chỉ có đối phương cao hứng, nàng mới có ngày lành qua.
Lưu Như Lan cau mày, lộ ra một biểu cảm cực không đồng ý đến “Tam muội muội, điều này sao được, vị tiểu thư này cũng là đến chọn chất liệu, làm sao muội có thể đuổi nàng đi đâu.”
Nói xong mấy câu nói đó xong, Lưu Như Lan lại quay đầu nhìn phía Hạ Thính Ngưng, mềm nhẹ kiều mị nói “Vị tiểu thư này, thật sự là xin lỗi. Xá muội tuổi nhỏ, trong ngôn ngữ có nhiều có va chạm, còn xin tiểu thư khoan hồng độ lượng tha thứ một hai.”
Vừa mới bắt đầu khi đang nghe đến thứ muội Lưu Nhạc Sương hô to gọi nhỏ, nàng cũng không có lập tức ngăn cản đối phương, mà là tùy ý sự kiện phát triển đi xuống. Dù sao đối phương nếu là một nữ nhi gia không quyền không thế, nàng tự nhiên sẽ từ Lưu Nhạc Sương đem đuổi rồi. Ai nguyện ý để một nữ tử có dung mạo bộ dáng muốn hơn mình ba phần đứng ở trước mặt lắc lư đâu.
Nhưng là Hạ Thính Ngưng lại nửa điểm cũng không luống cuống, quanh thân sẽ có môtj loại khí thế làm cho người ta không thể xem nhẹ. Hơn nữa sau khi tĩnh tâm quan sát, nàng phát hiện y phục đối phương mặc tuy rằng không quá hoa lệ, nhưng mọi thứ đều là tinh phẩm. Liền ngay cả chính mình y phục trang sức cũng không thể cùng so sánh. Rất nhanh nàng đã nghĩ đến nữ tử này tuyệt đối không đơn giản, chân lý nhiều một địch nhân không bằng nhiều thêm một bằng hữu, nàng lập tức quyết đoán ra tiếng giải vây. Ở nàng xem ra, nàng đây chính là để mắt tới biểu hiện của đối phương, lúc này người ta phải làm đối với nàng là mang ơn mới đúng.
Lưu Nhạc Sương cau mày tỏ vẻ ra bản thân bất mãn nói “Đại tỷ nhưng là tiểu thư đích nữ Việt quốc công phủ, không phải người này có khả năng so sánh.”
Y nàng xem ra, tuy rằng Hạ Thính Ngưng kia quả thật là cực xinh đẹp, nhưng chẳng qua là mỹ mạo thôi. Nếu là không có xuất thân cao quý vậy thì có cái gì dùng, cũng chỉ có giống các nàng có gia thế hiển hách mới là tiểu thư tôn quý nhất. Chẳng sợ nàng chính là thứ nữ, cũng muốn cao quý hơn so với người trước mắt này.
Hạ Thính Ngưng nghe đến lời nói củađối phương không e dè xong, đôi mắt hơi hơi suy nghĩ. Việt quốc công? Đó không phải là Lưu Chi Bằng thân ca ca của đương kim thái hậu sao? Theo tuổi tác của hai nữ tử trước mặt này, hai người này thì phải là tion nữ của Lưu Chi Bằng.
Không nghĩ tới hôm nay sẽ ở trong cửa hàng nhà mình xảo ngộ hai danh môn tiểu thư này. Lúc trước nàng từng nghe Dung Cẩn ngẫu nhiên đề cập qua, Việt quốc công phủ này cho tới nay đều là một khối tâm bệnh của hoàng thượng, đã sớm muốn trừ bỏ cho thống khoái. Chẳng qua là ngại cho bộ tộc Lưu thị này căn cơ quá sâu, chỉ có thể chậm rãi từ từ loại bỏ
thôi.
Tuy rằng Dung Cẩn nói cũng rất mịt mờ, nhưng nàng cũng đoán được ra là chuyện gì xảy ra. Đặc biệt khi biết đương kim thái hậu chẳng phải là thân mẫu của hoàng thượng, liền càng thêm phỏng đoán. Đơn giản là Lưu thị bộ tộc quá mức cường thịnh, chẳng những uy hiếp đến thống trị của hoàng đế, nhưng lại đang có dị tâm. Một gia tộc như vậy, phàm là một hoàng đế nào liền tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cái này tồn tại. Lưu thị bộ tộc bị giết, chỉ là chuyện sớm muộn gì thôi.
Hơn nữa nàng là sẽ phải gả cho Dung Cẩn, như vậy tính ra Việt quốc công phủ nhưng là địch của nàng.
Nghĩ xong, Hạ Thính Ngưng liền lạnh nhạt xoay người sang chỗ khác, đem hai tỷ muội này bỏ qua một bên. Tự tại tiếp tục lật xem vải dệt.
Lưu Như Lan dù là hàm dưỡng tốt, gặp được loại tình huống này cũng không khỏi thầm hận, nữ tử này chẳng lẽ không có nghe đến thân phận của chính mình sao, nàng nhưng đường đường là đích tiểu thư của Việt quốc công phủ, quý giá thật sự. Trước mắt người này tuy rằng mặc được vô cùng tốt, nhưng trong kinh đô này công chúa tiểu thư có thân phận cao hơn chính mình, nàng đều nhận được. Nữ tử này rõ ràng sẽ không ở trong số này, lại còn dám không nhìn nàng như vậy.
Hạ Thính Ngưng thong dong ý bảo Vãn Ngọc cùng Lục Vu phân biệt đem mấy thất vải đẹp đẽ quý giá nhất trên giá hàng lấy xuống, nhìn không chớp mắt đi tới trước quầy.
Lưu Nhạc Sương thấy thế nhất thời buồn bực cực kỳ, nàng ở nhà muốn lấy lòng đích mẫu cùng đích tỷ, chịu các nàng tức giận cũng liền thôi. Không nghĩ tới xuất môn còn muốn bị một quỷ chán ghét không biết từ đâu toát ra làm mất mặt như vậy. Nếu truyền ra ngoài, nàng về sau còn có thể diện gì đi gặp các danh môn tiểu thư khác, cái này không thể bị các nàng nhạo báng chết sao.
Lục Vu cùng Vãn Ngọc đem mấy thất vải dệt hoa mỹ trên tay phóng tới trên quầy, Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng phân phó tiểu nhị nói “Đi đem chưởng quầy của các ngươi mời ra đây.”
Tiểu nhị nhìn nhìn đối phương chọn lựa vải dệt, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Những vải dệt này đều là hàng hóa tốt nhất nha, cũng là quý nhất trong toàn bộ cửa hàng. Vị tiểu thư này vừa tới liền chọn nhiều như vậy, đây chính là một cuộc mua bán lớn nha.
Tiểu nhị đối với Hạ Thính Ngưng liên tục gật đầu nói câu chờ, sau đó liền dưới chân sinh gió hướng chỗ Từ chưởng quầy mà đi .
Lưu Nhạc Sương lại tại lúc này đây mang theo vẻ mặt sát khí đã đi tới, không chút khách khí vươn tay phải bắt hướng Hạ Thính Ngưng “Này.”
Ai ngờ tay còn chưa đụng tới xiêm y của Hạ Thính Ngưng, liền ở giữa không trung bị Vãn Ngọc cùng Lục Vu cản lại.
Nàng nhất thời tức giận nói “Hai nô tỳ các ngươi cư nhiên dám ngăn trở ta.”
Lục Vu lạnh mặt nói “Còn xin vị tiểu thư này tự trọng.” Chủ tử của các nàng có thể để người khác tùy ý có thể chạm vào .
Vãn Ngọc cũng trào phúng nói tiếp “Đúng vậy, thực chưa thấy qua vị tiểu thư khuê các nào giống ngươi cử chỉ vô lễ như vậy, nhưng đừng không duyên cớ làm cho người ta chê cười đi.” Tiểu thư nhà nàng nhưng là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ, cho dù đối phương là tiểu thư Việt quốc công phủ lại thế nào, như thường còn không phải được
/156
|