Edit: voi còi
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua màn cửa sổ màu trắng rơi vào trong phòng, rơi trên mặt đất soi rõ bóng cửa trên sàn đá cẩm thạch, quang ảnh nhảy lên. Trên bàn nến đỏ long phượng sớm thiêu đốt hầu như không còn.
Trong màn đỏ, Bách Lí Dung Cẩn một tay chống đầu, cả người nằm nghiêng ở trên giường, mái tóc đen dài như mực tùy ý cúi rơi xuống, đôi mắt mỉm cười nhìn Hạ Thính Ngưng vẻ mặt bình yên ngủ ở bên cạnh hắn, bàn tay thon dài xoa xoa hai má trắng mịn như ngọc của đối phương, ngón tay nhẹ nhàng qua lại vuốt ve da thịt tuyết trắng tinh tế. Trong lòng khẽ nhúc nhích, không khỏi cúi người khẽ hôn một cái ở trên trán nàng.
Trong mắt hàm chứa ý cười càng lúc càng sâu lên, vươn tay dịch dịch chăn cho thiên hạ còn đang ngủ say kia, vẻ mặt ôn nhu. Lúc trước khi chưa gặp được nàng, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới một ngày kia sẽ có nữ tử có thể giống như bây giờ ngủ ở bên cạnh hắn. Hắn chung quy cho rằng, đến suốt cuộc đời, chiếc giường lớn khắc hoa này đều chỉ biết có hắn một người. Không nghĩ hiện thời, lại hơn một cái nàng.
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ, trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, cũng có hô hấp mềm nhẹ phất qua trán của nàng. Điều này làm cho nàng không khỏi mở hai tròng mắt mệt rã rời ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tuấn nhan trắng nõn gần trong gang tấc.
Hạ Thính Ngưng chớp chớp đôi mắt chứa hơi nước, bộ dáng ngây thơ tựa hồ còn chưa tỉnh táo hẳn. Theo bản năng hướng Bách Lí Dung Cẩn nhợt nhạt lộ ra một chút tươi cười, lầu bầu nói “Sớm a.”
Chào hỏi xong lại tiếp tục nhắm mắt lại, khẽ cọ gối dầu mềm mại. Nàng chỉ cảm thấy thậy ấm áp, dưới thân truyền đến xúc cảm mềm mại trơn bóng, trên người đang đắp gì đó cũng rất là nhẹ, dán vào da thịt trần trụi của nàng, mang đến cảm thụ trơn trượt mềm mịn như lụa.
Cả người nàng tựa như ngủ ở trong đám mây mềm mại xõa tung, khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ. Càng đừng nói còn có một mỹ nhân đẹp mắt làm bạn bên người. Hạ Thính Ngưng bất giác gợi khóe môi tươi cười lên, rong chơi ở trong đám mây ấm áp thoải mái.
Đột nhiên trong lúc đó lại cảm thấy có chút không đúng, mỹ nhân? Bên người nàng từ bao giờ có mỹ nhân? Hạ Thính Ngưng nhất thời tỉnh táo lại, đột nhiên mở to mắt, lại vừa vặn chống lại đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn nhiễm lên ý cười nhợt nhạt.
Nhất thời ngẩn ra, nàng xem nam tử tuấn mỹ ôn nhã như ngọc trước mặt này, đầu óc nhất thời trống rỗng, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, hôm qua nàng đã cùng đối phương thành thân, hiện tại là thê tử danh chính ngôn thuận của người ta.
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc phân tán trên mặt Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Đánh thức nàng sao? Bây giờ còn sớm, lại ngủ thêm một lát đi.” Tối qua bộ dáng của nàng mệt cực kỳ, lúc này sợ là còn chưa có nghỉ ngơi đủ đâu.
Hạ Thính Ngưng mặt mày khẽ cong một chút nói “Giờ nào rồi?” Tuy rằng nàng rất mệt, nhưng còn nhớ rõ một chuyện là sáng nay còn muốn đi thỉnh an kính trà đâu, nhưng đừng dậy quá muộn đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn ôn ôn cười “Vừa qua khỏi giờ dần (3-5h sáng) mà thôi, lại ngủ nhiều chút đi.”
Vừa qua khỏi giờ dần? Vậy chẳng phải chính là rạng sáng 5h rồi hả? Hạ Thính Ngưng nhất thời xốc chăn lên ngồi dậy nói “Không ngủ, đợi lát nữa còn phải đi thỉnh an đâu.” Lúc này dậy vừa vặn tốt, nàng cũng không muốn ngày đầu tiên kính trà công bà (cha mẹ chồng) liền đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn hành động của Hạ Thính Ngưng, cũng theo nàng cùng nhau ngồi dậy.
Hạ Thính Ngưng vừa định đứng lên lướt qua Bách Lí Dung Cẩn đi xuống giường, lại bị đối phương giữ chặt một phen, nhẹ giọng nói “Trước đừng lộn xộn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy có chút hơi ngạc nhiên, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang lại trung y. Thì ra vừa rồi khi rời giường, trung y mặc ở trên người hơi có chút hỗn độn, lộ ra một chút da thịt mềm mại.
Xem động tác của đối phương nghiêm cẩn cẩn thận, Hạ Thính Ngưng nhất thời có chút mặt đỏ lên, nàng đột nhiên nhớ tới tối hôm qua trong lúc mê mê mông mông tựa hồ có người ôm nàng đi phòng trong vì nàng tắm rửa. Tuy rằng nàng lúc đó đã quá mệt mà ngủ mất, nhưng vẫn là có chút cảm giác .
Hơn nữa sáng nay vừa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mặc dù trên người rất là đau nhức, nhưng còn có một loại cảm giác thoải mái.
Nghĩ đến tối hôm qua là Bách Lí Dung Cẩn vì nàng tắm rửa, nàng liền cảm thấy bên tai có chút nóng lên, liên quan lúc này cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng nghiêng mặt, không dám nhìn hướng đối phương.
Bách Lí Dung Cẩn mềm nhẹ sửa sang lại trung y của Hạ Thính Ngưng bởi vì ngủ say mà biến thành có chút loạn xong, vừa nhấc mắt, lại phát hiện nàng không được tự nhiên. Không khỏi âm thầm có chút buồn cười, tối hôm qua hắn cùng nàng làm chuyện càng thân mật hơn đều làm qua, lúc này Ngưng Nhi của hắn lại còn có thể thẹn thùng.
Vươn tay chỉnh lý tốt vạt áo xong, Bách Lí Dung Cẩn mới để Hạ Thính Ngưng xuống giường, hô ra bên ngoài phân phó nói “Người tới.”
Cửa nhất thời truyền đến động tĩnh, Lý ma ma bên người Tĩnh vương phi dẫn đầu đi đến, theo sau đó là một đám tỳ nữ nối đuôi nhau bưng các loại rửa mặt mà vào.
Lý ma ma dẫn đầu hành lễ đối với Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng nói “Chúc mừng thế tử, thế tử phi.” Bà đã ở bên ngoài chờ một hồi lâu rồi, vì tiến vào thu này nọ .
Sắc mặt Hạ Thính Ngưng đỏ lên, ngẩng đầu ý bảo Vãn Ngọc liếc mắt một cái. Liền gặp Vãn Ngọc vươn tay đem hầu bao nặng trịch nhét vào trong lòng Lý ma ma.
Bách Lí Dung Cẩn tao nhã đi giày vào xuống giường, hắn tất nhiên là biết Lý ma ma là tới làm cái gì, cũng không mở miệng, chính là theo trên giường tránh ra.
Lý ma ma thấy thế vội vàng đi mau vài bước đi đến bên giường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khăn gấm màu trắng phía trên còn dính nhiều điểm đỏ sẫm, nhất thời mặt mày hớn hở đem thu lại, đặt lên trên khay mà tỳ nữ đang nâng ở phía sau.
Sắc mặt vui mừng hành lễ lui ra, mang theo tỳ nữ vội vã hướng Tố viên mà đi.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy khăn gấm bị lấy đi, biết đối phương đây là muốn đưa đến chỗ kia của bà bà (mẹ chồng) nàng. Chỉ có thể làm bộ không thấy được uống nước trà súc miệng mà tỳ nữ mang đến trước mặt, lấy cái này đến đây che giấu nàng xấu hổ.
Vãn Ngọc
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua màn cửa sổ màu trắng rơi vào trong phòng, rơi trên mặt đất soi rõ bóng cửa trên sàn đá cẩm thạch, quang ảnh nhảy lên. Trên bàn nến đỏ long phượng sớm thiêu đốt hầu như không còn.
Trong màn đỏ, Bách Lí Dung Cẩn một tay chống đầu, cả người nằm nghiêng ở trên giường, mái tóc đen dài như mực tùy ý cúi rơi xuống, đôi mắt mỉm cười nhìn Hạ Thính Ngưng vẻ mặt bình yên ngủ ở bên cạnh hắn, bàn tay thon dài xoa xoa hai má trắng mịn như ngọc của đối phương, ngón tay nhẹ nhàng qua lại vuốt ve da thịt tuyết trắng tinh tế. Trong lòng khẽ nhúc nhích, không khỏi cúi người khẽ hôn một cái ở trên trán nàng.
Trong mắt hàm chứa ý cười càng lúc càng sâu lên, vươn tay dịch dịch chăn cho thiên hạ còn đang ngủ say kia, vẻ mặt ôn nhu. Lúc trước khi chưa gặp được nàng, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới một ngày kia sẽ có nữ tử có thể giống như bây giờ ngủ ở bên cạnh hắn. Hắn chung quy cho rằng, đến suốt cuộc đời, chiếc giường lớn khắc hoa này đều chỉ biết có hắn một người. Không nghĩ hiện thời, lại hơn một cái nàng.
Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ, trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, cũng có hô hấp mềm nhẹ phất qua trán của nàng. Điều này làm cho nàng không khỏi mở hai tròng mắt mệt rã rời ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tuấn nhan trắng nõn gần trong gang tấc.
Hạ Thính Ngưng chớp chớp đôi mắt chứa hơi nước, bộ dáng ngây thơ tựa hồ còn chưa tỉnh táo hẳn. Theo bản năng hướng Bách Lí Dung Cẩn nhợt nhạt lộ ra một chút tươi cười, lầu bầu nói “Sớm a.”
Chào hỏi xong lại tiếp tục nhắm mắt lại, khẽ cọ gối dầu mềm mại. Nàng chỉ cảm thấy thậy ấm áp, dưới thân truyền đến xúc cảm mềm mại trơn bóng, trên người đang đắp gì đó cũng rất là nhẹ, dán vào da thịt trần trụi của nàng, mang đến cảm thụ trơn trượt mềm mịn như lụa.
Cả người nàng tựa như ngủ ở trong đám mây mềm mại xõa tung, khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ. Càng đừng nói còn có một mỹ nhân đẹp mắt làm bạn bên người. Hạ Thính Ngưng bất giác gợi khóe môi tươi cười lên, rong chơi ở trong đám mây ấm áp thoải mái.
Đột nhiên trong lúc đó lại cảm thấy có chút không đúng, mỹ nhân? Bên người nàng từ bao giờ có mỹ nhân? Hạ Thính Ngưng nhất thời tỉnh táo lại, đột nhiên mở to mắt, lại vừa vặn chống lại đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn nhiễm lên ý cười nhợt nhạt.
Nhất thời ngẩn ra, nàng xem nam tử tuấn mỹ ôn nhã như ngọc trước mặt này, đầu óc nhất thời trống rỗng, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, hôm qua nàng đã cùng đối phương thành thân, hiện tại là thê tử danh chính ngôn thuận của người ta.
Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc phân tán trên mặt Hạ Thính Ngưng, nhẹ giọng nói “Đánh thức nàng sao? Bây giờ còn sớm, lại ngủ thêm một lát đi.” Tối qua bộ dáng của nàng mệt cực kỳ, lúc này sợ là còn chưa có nghỉ ngơi đủ đâu.
Hạ Thính Ngưng mặt mày khẽ cong một chút nói “Giờ nào rồi?” Tuy rằng nàng rất mệt, nhưng còn nhớ rõ một chuyện là sáng nay còn muốn đi thỉnh an kính trà đâu, nhưng đừng dậy quá muộn đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn ôn ôn cười “Vừa qua khỏi giờ dần (3-5h sáng) mà thôi, lại ngủ nhiều chút đi.”
Vừa qua khỏi giờ dần? Vậy chẳng phải chính là rạng sáng 5h rồi hả? Hạ Thính Ngưng nhất thời xốc chăn lên ngồi dậy nói “Không ngủ, đợi lát nữa còn phải đi thỉnh an đâu.” Lúc này dậy vừa vặn tốt, nàng cũng không muốn ngày đầu tiên kính trà công bà (cha mẹ chồng) liền đến muộn.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn hành động của Hạ Thính Ngưng, cũng theo nàng cùng nhau ngồi dậy.
Hạ Thính Ngưng vừa định đứng lên lướt qua Bách Lí Dung Cẩn đi xuống giường, lại bị đối phương giữ chặt một phen, nhẹ giọng nói “Trước đừng lộn xộn.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy có chút hơi ngạc nhiên, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng sửa sang lại trung y. Thì ra vừa rồi khi rời giường, trung y mặc ở trên người hơi có chút hỗn độn, lộ ra một chút da thịt mềm mại.
Xem động tác của đối phương nghiêm cẩn cẩn thận, Hạ Thính Ngưng nhất thời có chút mặt đỏ lên, nàng đột nhiên nhớ tới tối hôm qua trong lúc mê mê mông mông tựa hồ có người ôm nàng đi phòng trong vì nàng tắm rửa. Tuy rằng nàng lúc đó đã quá mệt mà ngủ mất, nhưng vẫn là có chút cảm giác .
Hơn nữa sáng nay vừa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, mặc dù trên người rất là đau nhức, nhưng còn có một loại cảm giác thoải mái.
Nghĩ đến tối hôm qua là Bách Lí Dung Cẩn vì nàng tắm rửa, nàng liền cảm thấy bên tai có chút nóng lên, liên quan lúc này cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng nghiêng mặt, không dám nhìn hướng đối phương.
Bách Lí Dung Cẩn mềm nhẹ sửa sang lại trung y của Hạ Thính Ngưng bởi vì ngủ say mà biến thành có chút loạn xong, vừa nhấc mắt, lại phát hiện nàng không được tự nhiên. Không khỏi âm thầm có chút buồn cười, tối hôm qua hắn cùng nàng làm chuyện càng thân mật hơn đều làm qua, lúc này Ngưng Nhi của hắn lại còn có thể thẹn thùng.
Vươn tay chỉnh lý tốt vạt áo xong, Bách Lí Dung Cẩn mới để Hạ Thính Ngưng xuống giường, hô ra bên ngoài phân phó nói “Người tới.”
Cửa nhất thời truyền đến động tĩnh, Lý ma ma bên người Tĩnh vương phi dẫn đầu đi đến, theo sau đó là một đám tỳ nữ nối đuôi nhau bưng các loại rửa mặt mà vào.
Lý ma ma dẫn đầu hành lễ đối với Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng nói “Chúc mừng thế tử, thế tử phi.” Bà đã ở bên ngoài chờ một hồi lâu rồi, vì tiến vào thu này nọ .
Sắc mặt Hạ Thính Ngưng đỏ lên, ngẩng đầu ý bảo Vãn Ngọc liếc mắt một cái. Liền gặp Vãn Ngọc vươn tay đem hầu bao nặng trịch nhét vào trong lòng Lý ma ma.
Bách Lí Dung Cẩn tao nhã đi giày vào xuống giường, hắn tất nhiên là biết Lý ma ma là tới làm cái gì, cũng không mở miệng, chính là theo trên giường tránh ra.
Lý ma ma thấy thế vội vàng đi mau vài bước đi đến bên giường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khăn gấm màu trắng phía trên còn dính nhiều điểm đỏ sẫm, nhất thời mặt mày hớn hở đem thu lại, đặt lên trên khay mà tỳ nữ đang nâng ở phía sau.
Sắc mặt vui mừng hành lễ lui ra, mang theo tỳ nữ vội vã hướng Tố viên mà đi.
Hạ Thính Ngưng mắt thấy khăn gấm bị lấy đi, biết đối phương đây là muốn đưa đến chỗ kia của bà bà (mẹ chồng) nàng. Chỉ có thể làm bộ không thấy được uống nước trà súc miệng mà tỳ nữ mang đến trước mặt, lấy cái này đến đây che giấu nàng xấu hổ.
Vãn Ngọc
/156
|