Chỉ thấy mái tóc dài mềm mượt của nàng một tia trang sức cũng không có, chỉ tùy ý thả sau lưng, trên người khoác áo choàng vải bông, trên mặt không điểm son phấn , khuôn mặt thanh lệ, mi nhược viễn sơn, đôi mắt gợn sóng, hai bên má đào có chút nhuận hồng, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ.
Người ở chỗ này đều không tự chủ được ngừng hô hấp, một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, dù ở trong đêm tối vẫn làm cho người ta lưu luyến, không cách nào dời mắt đi được.
Ngọc Linh Lung môi anh đào khẽ mở,thanh âm như kiều oanh: “Đã trễ thế này, có chuyện gì không?”
Nhìn thấy vài tên nha dịch bị vẻ đẹp của Ngọc Linh Lung khiến cả kinh nhất thời không nói ra lời, Ngọc Ngàn Vân trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa đố kị.
Nữ nhân này dựa vào cái gì mà may mắn như vậy, chuyện tốt gì cũng đều rơi trên đầu nàng?
Nhớ tới mưu kế của mình sắp thành công, Ngọc Ngàn Vân có chút kiềm nén không được, đi lên phía trước nói: “Tứ tỷ tỷ đừng có gấp, ta cũng là nghe nói trong phủ có kẻ trộm, cho nên mới dẫn người đến xem một chút.”
Chỉ cần để bọn họ xông vào khuê phòng của Ngọc Linh Lung, để tất cả mọi người trông thấy đêm hôm khuya khoắt trong phòng của nàng lại ấn dấu nam nhân, vậy thì vị trí vương phi này nàng liền làm không được!
Con ngươi nhuận nước mang theo tia rét lạnh, quét qua Ngọc Ngàn Vân cùng đám người làm phía sau, Ngọc Linh Lung ánh mắt băng mạnh mẽ đâm vào trên mặt người ta, vừa lạnh lại vừa đau.
“Ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến, liền chỉ muốn xem một chút sao?”
Bị lời nói của Ngọc Linh Lung làm cho mặt hơi đỏ lên, Ngọc Ngàn Vân tựa hồ có chút sợ hãi buông thõng mi mắt: “Tứ tỷ tỷ, ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe nói trong phủ có trộm liền luống cuống, lúc này mới đi báo quan… Tứ tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?”
Ngọc Linh Lung khóe miệng lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, đáy mắt lại như có như không ý cười.
Nhiều chuyện? Đương nhiên sẽ không trách ngươi nhiều chuyện,ta còn muốn cám ơn ngươi thật tốt, vậy mà có thể làm ra trận thế lớn đến vậy!
Ngọc Ngàn Vân quả nhiên không phải cô gái đơn giản, nàng biết rõ, nếu chỉ là dẫn theo người trong Ngọc phủ đến lục soát Phẩm Lan Uyển, cho dù tìm ra nam nhân, Ngọc Linh Lung cũng sẽ có biện pháp đem chuyện này nén xuống, cho nên nàng liền trực tiếp báo quan, để cho quan phủ tham gia vào, như vậy coi như Ngọc Linh Lung muốn giấu giếm, cũng không che được chuyện xấu của mình.
Ngọc Ngàn Vân, xác thực rất có tâm kế!
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Có trộm? Chỉ sợ là có trộm trong nhà đi!”
Giọng nói của nàng nặng nề rơi vào hai chữ “trộm trong nhà”, một đôi thủy mâu chớp cũng không chớp nhìn Ngọc Ngàn Vân, trong lời nói ý đồ hết sức rõ ràng.
Ngọc Ngàn Vân thân thể khẽ chấn động, trên mặt nhưng không hề lộ ra thần sắc hoảng loạn, vẫn như cũ mang bộ dáng sợ phiền phức, thấp giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, người liền để cho bọn họ vào liếc nhanh đi, nhà lớn họ còn phải đi kiểm tra chỗ khác.”
Ngọc Ngàn Vân lấy lui làm tiến rất tốt, ngoài mặt một bộ sợ hãi, trên thực tế lại bức Ngọc Linh Lung để nha dịch vào lục soát.
Chuyện đến mức độ này, nếu là Ngọc Linh Lung còn ngăn không cho vào, đó mới khiến người khác đem lòng sinh nghi.
Ngọc Linh Lung thật sâu nhìn Ngọc Ngàn Vân liếc nhanh, nói: “Trong phòng ta không có người khác.”
Đây là không để cho người tra xét.
Ngọc Ngàn Vân trên mặt xẹt qua một tia vui mừng không dễ phát giác, xem ra người chính mình an bài đã thành công, bằng không Ngọc Linh Lung vì cái gì không để cho người vào tra?
Trong lòng mặc dù vui mừng, trên mặt nàng lại tràn đầy lo lắng cùng hoảng sợ, vai nhỏ khẽ run run, tiếng nói cũng có chút run rẩy: “Tứ tỷ tỷ vừa rồi ngủ say, nói chính xác là không nghe thấy động tĩnh, vạn nhất kẻ trộm thật sự núp ở trong phòng tỷ tỷ, kia làm thế nào cho phải? Tứ tỷ tỷ, người ta đều đã tới cửa, người để bọn họ vào liếc qua đi!”
Ngọc Linh Lung nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng, trong lòng âm thầm buồn cười, Ngọc Ngàn Vân, ngươi còn không biết mình sắp chết đến nơi đi!?
Tốt, chị đây sẽ cùng ngươi hảo hảo diễn trò một lần!
Ánh lửa sáng như ban ngày, Ngọc Linh Lung mỹ mâu mênh mông, nụ cười phát lạnh, trầm giọng nói: “Nếu là ta không cho lục soát?”
Ngọc Ngàn Vân mãnh liệt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất: “Tứ tỷ tỷ.”
Trong mắt nén lệ xin giúp đỡ nhìn về phía nha dịch: “Quan sai đại ca, bây giờ nên làm gì đây? Miệng ta ngốc không nói chuyện được, kính xin quan sai đại ca giúp ta khuyên nhủ Tứ tỷ tỷ thật tốt!”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, khóe miệng lộ ra tia cười trào phúng.
Để bọn nha dịch “khuyên nhủ” nàng? Những thứ đại nam nhân này sẽ khuyên cái gì, còn không phải không nói hai lời trực tiếp xông vào? Chiêu này của Ngọc Ngàn Vân mượn lực dùng lực, làm cho bọn nha dịch cao lớn thô kệch tiến lên, đối với Ngọc Linh Lung thật đúng là không nể mặt.
Bị một thiên kim tiểu thư nũng nịu lời nói mềm mại nhờ vả, vài tên nha dịch xương cốt liền mềm nhũn, nhấc chân liền tiến lên.
“Tứ tiểu thư, ngươi hay là để bọn ta vào tra xét đi, bằng không, chỉ sợ sẽ bị xem là tội giấu kẻ trộm.”
Bao che kẻ trộm? Xem ra Ngọc Ngàn Vân nhất định đã chào hỏi qua đám nha dịch này, bằng không làm sao hết lần này đến lần khác nhất quyết không chịu buông tha nàng?
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh lùng, Ngọc Linh Lung nắm chặt cổ áo, đứng sang một bên, hời hợt nói một câu : “Vậy thì lục soát đi.”
Thấy bộ dáng lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân trong lòng không khỏi một hồi hoảng loạn.
Đây là có chuyện gì, Ngọc Linh Lung vì cái gì dễ dàng đáp ứng cho người đi vào lục soát? Chẳng lẽ nàng đã sớm có chuẩn bị?
Không biết a, cho dù gã sai vặt kia không có thành công, cũng nên trở lại bẩm báo cho nàng một tiếng, sao lại một ít động tĩnh cũng không có đây?
Khuê phòng của Ngọc Linh Lung không lớn, địa phương có thể giấu người chỉ đếm trên đầu ngón tay, không đợi Ngọc Ngàn Vân suy nghĩ cẩn thận đây là có chuyện gì, vài cái nha dịch vừa đi vào đã đi ra.
“Bên trong không có người.”
Năm chữ (trong đó là bốn chữ) đơn giản, nghe vào trong tai Ngọc Ngàn Vân lại làm cho lòng nàng giật nảy, dưới chân không khỏi lùi lại một bước.
Không có người? Làm sao có thể! Nàng rõ ràng đều sắp xếp xong xuôi.
Không để ý tới Ngọc Ngàn Vân ngây ngốc giống như bị sét đánh đỉnh đầu, Ngọc Linh Lung hướng vài cái nha dịch tươi cười một tiếng nói: “Làm phiền.”
Nhìn thấy nụ cười diễm lệ tuyệt trần như thế, bọn nha dịch cảm thấy toàn thân chấn động, vô ý thức cúi đầu: “Không dám, nếu có gì đắc tội với Tứ tiểu thư, kính xin thứ lỗi.”
Nụ cười của Ngọc Ngàn Vân chỉ làm cho xương cốt bọn họ mềm nhũn, còn nụ cười của Ngọc Linh Lung thì tràn đầy uy nghiêm, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Ngọc Ngàn Vân còn chưa từ đả kích phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thanh âm uyển chuyển êm tai của Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói : “Nếu đã đến đây thì điều tra thêm đi cho tốt, đừng dễ dàng để kẻ trộm chạy thoát.”
Ngọc Ngàn Vân ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ Ngọc Linh Lung chẳng biết đã thay xong xiêm y từ lúc nào, tóc búi cao lên, trong tay cầm lò sưởi, bộ dáng như sắp ra khỏi cửa.
Nàng vô ý thức hỏi: “Tứ tỷ tỷ muốn đi đâu?”
Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn về phía nàng, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: “Ngươi không phải nói trong phủ có kẻ trộm sao? Ta đây làm tỷ tỷ, như thế nào để một mình muội muội ra mặt ứng phó chứ?”
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Ngọc Linh Lung đây là có ý gì? Là muốn cùng nàng cùng nhau kê biên tài sản?
Chuyện đã hoàn toàn thoát ly khỏi khống chế của nàng, chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra khiến nàng trở nên mông lung, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ngọc Linh Lung lại ra lệnh, phân phó người làm Ngọc phủ cùng ra khỏi Phẩm Lan Uyển, chuẩn bị điều tra kỹ Ngọc phủ, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Ngọc Ngàn Vân chỉ có chuyển cước bộ đi theo sau lưng Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đi ở phía trước, trực tiếp hướng viện tử Ngọc Ngàn Vân đi đến, Ngọc Ngàn Vân thấy tình huống không tốt, đành phải kiên trì tiến lên, bồi cười hỏi: “Xin hỏi Tứ tỷ tỷ, hiện tại có tính toán gì không?”
Ngọc Linh Lung mắt nhìn thẳng, cước bộ chưa ngừng, vừa đi vừa nói: “Viện tử ta đều đã tra, đương nhiên cũng muốn tới viện tử của muội muội để điều tra, nếu không, nếu kẻ trộm núp trong viện của ngươi, muội muội chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nói đường hoàng, nhưng trong giọng nói của Ngọc Linh Lung không chút nào nghe ra sự quan tâm đối với Ngọc Ngàn Vân, lại tràn đầy băng lãnh.
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng dâng lên loại dự cảm không tốt, nàng lại không thể hiểu rõ được loại cảm giác này, chỉ vô thức xuất hiện, cũng không rõ sắp xảy ra chuyện gì.
Chuyện phát triển đến nước này, nàng muốn ngăn cản Ngọc Linh Lung tới lục soát viện tử của mình nhưng không tìm được bất kỳ lý do nào.
Thôi, để nàng đi tra xét đi, dù sao phòng của nàng cũng sạch sẽ, không có gì để mất mặt.
Ngọc Ngàn Vân đem chuyện suy nghĩ đến đơn giản, nàng cho rằng bởi vì nàng nửa đêm dẫn người tới lục soát Phẩm Lan Uyển cho nên Ngọc Linh Lung cũng muốn dẫn người tới lục soát viện tử của nàng, coi như có qua có lại, Ngọc Ngàn Vân thật sự cho rằng, chỉ cần để Ngọc Linh Lung lục soát qua viện tử của mình, để giải tỏa khó chịu trong lòng, chuyện này coi như là xong.
Nói cho cùng, nàng không hề biết được rằng, nguyên tắc của Ngọc Linh Lung là: Ngươi dám lừa ta, ta liền gài bẫy ngươi!
Trong nhảy mắt, đoàn người đã đến viện tử Ngọc Ngàn Vân, bởi vì Ngọc Ngàn Vân muốn đi đến chỗ Ngọc Linh Lung tra xét, sợ trong phủ người làm e ngại không dám động thủ với Ngọc Linh Lung, cho nên nàng đem tất cả bà tử nha hoàn trong viện tử của mình cùng đi, chỉ chừa bà tử đi đứng bất tiện lưu lại trông viện tử.
Đến cửa viện tử, chỉ thấy cửa viện khép, bên trong yên tĩnh, một tia thanh âm cũng không có.
Ngọc Ngàn Vân lệnh nha hoàn thiếp thân tiến lên mở cửa, chính mình lại lui qua một bên, hiển nhiên để mọi người đi vào trước.
Đây cũng là hướng mọi người ra hiệu, nàng thanh bạch, không có chuyện gì, căn bản không sợ người khác đến tra xét.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, suất lĩnh mọi người đi vào trong viện tử.
Sớm có bà tử đưa đến hai chiếc ghế cho hai vị tiểu thư, Linh Nhi ở trên trải một lớp đệm, hầu hạ Ngọc Linh Lung ngồi xuống.
Ngọc Linh Lung đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, ôm lò sưởi tay, cười doanh doanh nhìn về phía nha dịch nói: “Vài vị lục soát viện tử của ta như thế nào, hiện tại liền lục soát nơi này như vậy đi, ngàn vạn lần chớ cô phụ ý tốt của Ngũ muội muội.”
Lời nói ý vị thâm trường khiến da mặt Ngọc Ngàn Vân không khỏi đỏ lên chút, thấp giọng nói: “Tứ tỷ tỷ giễu cợt rồi.”
Nàng cũng biết, Ngọc Linh Lung không phải dễ trêu, chính mình dẫn người tới lục soát viện tử nàng, nàng sao chịu để yên? Chẳng bằng hiện tại để nàng lăn qua lăn lại, mặc nàng châm chọc, mình cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng cho qua.
Dù sao nàng cũng đã nhịn nhiều năm như vậy, như thế nào không thể nhịn thêm một chút.
Nghe lời nói của Ngọc Linh Lung, vài nha dịch liền không khách khí nữa, lập tức đi vào các gian phòng lục soát.
Vừa rồi bọn họ tại Phẩm Lan Uyển cái gì cũng đều lục soát không thấy, tự nhiên cũng muốn mượn cơ hội này lập công, lục soát tỉ mỉ, muốn tìm được chút dấu vết gì đó, cũng không uổng nửa đêm chạy tới nơi này.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, trong lòng Ngọc Ngàn Vân không khỏi một hồi cuồng loạn, sự bất an dâng lên mãnh liệt, khiến nàng mơ hồ cảm thấy bối rối.
Ngọc Linh Lung vì cái gì lại trầm ổn như thế? Chẳng lẽ đã sớm sắp xếp xong xuôi cái gì…
Tựa hồ đáp lại nghi ngờ của nàng, một thanh âm đột ngột vang lên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh trong Ngọc phủ.
“Đây là có chuyện gì?”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài nha dịch từ phòng chứa củi kéo ra vài tên bị trói chặt, ném ở giữa viện tử.
Ngọc Ngàn Vân lập tức sợ hãi, đây là có chuyện gì, những nam nhân này là từ đâu tới?
Vài nha dịch vất vả mới lập được công, tự nhiên thập phần đắc ý, thanh âm hô quát tràn đầy uy nghiêm, lớn tiếng hướng đám người đang run rẩy hô: “Các ngươi là ai? Còn không thành thực khai báo!?”
Dưới ánh lửa sáng bừng, ánh mắt mọi người đồng loạt tụ tập trên mấy người này, chỉ thấy trên người bọn họ mặc trang phục sai vặt của Ngọc phủ, mỗi người đều khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo tuấn tú, chỉ là sắc mặt đều là một bộ sợ hãi, phảng phất thập phần sợ hãi.
Một người trong đó giương mắt nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân, mạnh giãy giụa hướng nàng bò qua, thanh âm cầu khẩn mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngũ tiểu thư, người tạm tha tiểu nhân đi, cho dù đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không dám a! Ngũ tiểu thư!”
Ngọc Ngàn Vân bị biến cố bất thình lình khiến mặt cắt không còn giọt máu, vô ý thức đứng dậy tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của người nọ, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi…”
Gã sai vặt kia tựa hồ sững sờ, phản ứng lại cực nhanh: “Ngũ tiểu thư không biết tiểu nhân? Kia… Vậy người liền phát từ bi, thả tiểu nhân đi!”
Ngọc Ngàn Vân mờ mịt nói: “Thả ngươi?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, nha dịch ở một bên lập tức gào to: “Không thể thả!”
Một nha dịch đi tới, ánh mắt hoài nghi chăm chú nhìn Ngọc Ngàn Vân, lớn tiếng nói: “Người này làm sao lại xuất hiện tại nơi này, kính xin Ngũ tiểu thư cho một lời giải thích!”
Đúng vậy, một tiểu thư còn chưa lấy chồng, trong viện tử làm sao lại xuất hiện nam nhân, hơn nữa những người này còn bị trói chặt, chuyện này như thế nào cũng thấy có điểm kỳ quặc.
Đối mặt với sự ép hỏi của nha dịch, Ngọc Ngàn Vân bị hù dọa khẽ run lên, ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng đám người chung quanh, tựa hồ muốn từ trên mặt mọi người tìm được đáp án.
Nhưng không ai trả lời nàng, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc hoặc kinh sợ.
Cho đến khi nghênh tiếp ánh mắt lợi hại của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần.
Lòng của nàng, lập tức như bị rơi vào vực sâu, tràn đầy tuyệt vọng.
Là Ngọc Linh Lung, nhất định là Ngọc Linh Lung hãm hại nàng!
Nàng tại sao lại ngốc như vậy, vậy mà lại cho phép Ngọc Linh Lung dẫn người đến lục soát viện tử của nàng, nàng nên sớm nghĩ đến, nàng muốn vu oan hãm hại Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng?
Những chuyện đang phát sinh khiến cước bộ của Ngọc Ngàn Vân lảo đảo, nhưng chuyện còn chưa kết thúc, vài bà tử từ khuê phòng Ngọc Ngàn Vân đi ra, trong tay bưng một cái khay, dâng lên trước mặt Ngọc Linh Lung.
“Khởi bẩm Tứ tiểu thư, bọn nô tỳ từ phòng Ngũ tiểu thư tìm được những vật này, thỉnh Tứ tiểu thư xem qua.”
Ngọc Linh Lung chỉ nhìn thoáng qua, lập tức giống như nóng lên một chút, đem khay đẩy ra, nghiêm nghị nói: “Đây là thứ nhơ bẩn gì, cũng cầm đến cho ta xem!?”
Cái đẩy này đem thứ trong khay lật đổ rơi trên mặt đất, dưới ngọn lửa sáng như ban ngày, thứ trên mặt đất lập tức rơi trong mắt mọi người, nhìn đến không xót một cái gì.
Vừa nhìn thấy, trong đám người lập tức phát ra một hồi thanh âm khinh bỉ phỉ nhổ.
Người ở chỗ này đều không tự chủ được ngừng hô hấp, một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, dù ở trong đêm tối vẫn làm cho người ta lưu luyến, không cách nào dời mắt đi được.
Ngọc Linh Lung môi anh đào khẽ mở,thanh âm như kiều oanh: “Đã trễ thế này, có chuyện gì không?”
Nhìn thấy vài tên nha dịch bị vẻ đẹp của Ngọc Linh Lung khiến cả kinh nhất thời không nói ra lời, Ngọc Ngàn Vân trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa đố kị.
Nữ nhân này dựa vào cái gì mà may mắn như vậy, chuyện tốt gì cũng đều rơi trên đầu nàng?
Nhớ tới mưu kế của mình sắp thành công, Ngọc Ngàn Vân có chút kiềm nén không được, đi lên phía trước nói: “Tứ tỷ tỷ đừng có gấp, ta cũng là nghe nói trong phủ có kẻ trộm, cho nên mới dẫn người đến xem một chút.”
Chỉ cần để bọn họ xông vào khuê phòng của Ngọc Linh Lung, để tất cả mọi người trông thấy đêm hôm khuya khoắt trong phòng của nàng lại ấn dấu nam nhân, vậy thì vị trí vương phi này nàng liền làm không được!
Con ngươi nhuận nước mang theo tia rét lạnh, quét qua Ngọc Ngàn Vân cùng đám người làm phía sau, Ngọc Linh Lung ánh mắt băng mạnh mẽ đâm vào trên mặt người ta, vừa lạnh lại vừa đau.
“Ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến, liền chỉ muốn xem một chút sao?”
Bị lời nói của Ngọc Linh Lung làm cho mặt hơi đỏ lên, Ngọc Ngàn Vân tựa hồ có chút sợ hãi buông thõng mi mắt: “Tứ tỷ tỷ, ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nghe nói trong phủ có trộm liền luống cuống, lúc này mới đi báo quan… Tứ tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?”
Ngọc Linh Lung khóe miệng lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, đáy mắt lại như có như không ý cười.
Nhiều chuyện? Đương nhiên sẽ không trách ngươi nhiều chuyện,ta còn muốn cám ơn ngươi thật tốt, vậy mà có thể làm ra trận thế lớn đến vậy!
Ngọc Ngàn Vân quả nhiên không phải cô gái đơn giản, nàng biết rõ, nếu chỉ là dẫn theo người trong Ngọc phủ đến lục soát Phẩm Lan Uyển, cho dù tìm ra nam nhân, Ngọc Linh Lung cũng sẽ có biện pháp đem chuyện này nén xuống, cho nên nàng liền trực tiếp báo quan, để cho quan phủ tham gia vào, như vậy coi như Ngọc Linh Lung muốn giấu giếm, cũng không che được chuyện xấu của mình.
Ngọc Ngàn Vân, xác thực rất có tâm kế!
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Có trộm? Chỉ sợ là có trộm trong nhà đi!”
Giọng nói của nàng nặng nề rơi vào hai chữ “trộm trong nhà”, một đôi thủy mâu chớp cũng không chớp nhìn Ngọc Ngàn Vân, trong lời nói ý đồ hết sức rõ ràng.
Ngọc Ngàn Vân thân thể khẽ chấn động, trên mặt nhưng không hề lộ ra thần sắc hoảng loạn, vẫn như cũ mang bộ dáng sợ phiền phức, thấp giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, người liền để cho bọn họ vào liếc nhanh đi, nhà lớn họ còn phải đi kiểm tra chỗ khác.”
Ngọc Ngàn Vân lấy lui làm tiến rất tốt, ngoài mặt một bộ sợ hãi, trên thực tế lại bức Ngọc Linh Lung để nha dịch vào lục soát.
Chuyện đến mức độ này, nếu là Ngọc Linh Lung còn ngăn không cho vào, đó mới khiến người khác đem lòng sinh nghi.
Ngọc Linh Lung thật sâu nhìn Ngọc Ngàn Vân liếc nhanh, nói: “Trong phòng ta không có người khác.”
Đây là không để cho người tra xét.
Ngọc Ngàn Vân trên mặt xẹt qua một tia vui mừng không dễ phát giác, xem ra người chính mình an bài đã thành công, bằng không Ngọc Linh Lung vì cái gì không để cho người vào tra?
Trong lòng mặc dù vui mừng, trên mặt nàng lại tràn đầy lo lắng cùng hoảng sợ, vai nhỏ khẽ run run, tiếng nói cũng có chút run rẩy: “Tứ tỷ tỷ vừa rồi ngủ say, nói chính xác là không nghe thấy động tĩnh, vạn nhất kẻ trộm thật sự núp ở trong phòng tỷ tỷ, kia làm thế nào cho phải? Tứ tỷ tỷ, người ta đều đã tới cửa, người để bọn họ vào liếc qua đi!”
Ngọc Linh Lung nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng, trong lòng âm thầm buồn cười, Ngọc Ngàn Vân, ngươi còn không biết mình sắp chết đến nơi đi!?
Tốt, chị đây sẽ cùng ngươi hảo hảo diễn trò một lần!
Ánh lửa sáng như ban ngày, Ngọc Linh Lung mỹ mâu mênh mông, nụ cười phát lạnh, trầm giọng nói: “Nếu là ta không cho lục soát?”
Ngọc Ngàn Vân mãnh liệt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất: “Tứ tỷ tỷ.”
Trong mắt nén lệ xin giúp đỡ nhìn về phía nha dịch: “Quan sai đại ca, bây giờ nên làm gì đây? Miệng ta ngốc không nói chuyện được, kính xin quan sai đại ca giúp ta khuyên nhủ Tứ tỷ tỷ thật tốt!”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, khóe miệng lộ ra tia cười trào phúng.
Để bọn nha dịch “khuyên nhủ” nàng? Những thứ đại nam nhân này sẽ khuyên cái gì, còn không phải không nói hai lời trực tiếp xông vào? Chiêu này của Ngọc Ngàn Vân mượn lực dùng lực, làm cho bọn nha dịch cao lớn thô kệch tiến lên, đối với Ngọc Linh Lung thật đúng là không nể mặt.
Bị một thiên kim tiểu thư nũng nịu lời nói mềm mại nhờ vả, vài tên nha dịch xương cốt liền mềm nhũn, nhấc chân liền tiến lên.
“Tứ tiểu thư, ngươi hay là để bọn ta vào tra xét đi, bằng không, chỉ sợ sẽ bị xem là tội giấu kẻ trộm.”
Bao che kẻ trộm? Xem ra Ngọc Ngàn Vân nhất định đã chào hỏi qua đám nha dịch này, bằng không làm sao hết lần này đến lần khác nhất quyết không chịu buông tha nàng?
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười lạnh lùng, Ngọc Linh Lung nắm chặt cổ áo, đứng sang một bên, hời hợt nói một câu : “Vậy thì lục soát đi.”
Thấy bộ dáng lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân trong lòng không khỏi một hồi hoảng loạn.
Đây là có chuyện gì, Ngọc Linh Lung vì cái gì dễ dàng đáp ứng cho người đi vào lục soát? Chẳng lẽ nàng đã sớm có chuẩn bị?
Không biết a, cho dù gã sai vặt kia không có thành công, cũng nên trở lại bẩm báo cho nàng một tiếng, sao lại một ít động tĩnh cũng không có đây?
Khuê phòng của Ngọc Linh Lung không lớn, địa phương có thể giấu người chỉ đếm trên đầu ngón tay, không đợi Ngọc Ngàn Vân suy nghĩ cẩn thận đây là có chuyện gì, vài cái nha dịch vừa đi vào đã đi ra.
“Bên trong không có người.”
Năm chữ (trong đó là bốn chữ) đơn giản, nghe vào trong tai Ngọc Ngàn Vân lại làm cho lòng nàng giật nảy, dưới chân không khỏi lùi lại một bước.
Không có người? Làm sao có thể! Nàng rõ ràng đều sắp xếp xong xuôi.
Không để ý tới Ngọc Ngàn Vân ngây ngốc giống như bị sét đánh đỉnh đầu, Ngọc Linh Lung hướng vài cái nha dịch tươi cười một tiếng nói: “Làm phiền.”
Nhìn thấy nụ cười diễm lệ tuyệt trần như thế, bọn nha dịch cảm thấy toàn thân chấn động, vô ý thức cúi đầu: “Không dám, nếu có gì đắc tội với Tứ tiểu thư, kính xin thứ lỗi.”
Nụ cười của Ngọc Ngàn Vân chỉ làm cho xương cốt bọn họ mềm nhũn, còn nụ cười của Ngọc Linh Lung thì tràn đầy uy nghiêm, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Ngọc Ngàn Vân còn chưa từ đả kích phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thanh âm uyển chuyển êm tai của Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói : “Nếu đã đến đây thì điều tra thêm đi cho tốt, đừng dễ dàng để kẻ trộm chạy thoát.”
Ngọc Ngàn Vân ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ Ngọc Linh Lung chẳng biết đã thay xong xiêm y từ lúc nào, tóc búi cao lên, trong tay cầm lò sưởi, bộ dáng như sắp ra khỏi cửa.
Nàng vô ý thức hỏi: “Tứ tỷ tỷ muốn đi đâu?”
Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn về phía nàng, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: “Ngươi không phải nói trong phủ có kẻ trộm sao? Ta đây làm tỷ tỷ, như thế nào để một mình muội muội ra mặt ứng phó chứ?”
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Ngọc Linh Lung đây là có ý gì? Là muốn cùng nàng cùng nhau kê biên tài sản?
Chuyện đã hoàn toàn thoát ly khỏi khống chế của nàng, chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra khiến nàng trở nên mông lung, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ngọc Linh Lung lại ra lệnh, phân phó người làm Ngọc phủ cùng ra khỏi Phẩm Lan Uyển, chuẩn bị điều tra kỹ Ngọc phủ, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Ngọc Ngàn Vân chỉ có chuyển cước bộ đi theo sau lưng Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đi ở phía trước, trực tiếp hướng viện tử Ngọc Ngàn Vân đi đến, Ngọc Ngàn Vân thấy tình huống không tốt, đành phải kiên trì tiến lên, bồi cười hỏi: “Xin hỏi Tứ tỷ tỷ, hiện tại có tính toán gì không?”
Ngọc Linh Lung mắt nhìn thẳng, cước bộ chưa ngừng, vừa đi vừa nói: “Viện tử ta đều đã tra, đương nhiên cũng muốn tới viện tử của muội muội để điều tra, nếu không, nếu kẻ trộm núp trong viện của ngươi, muội muội chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nói đường hoàng, nhưng trong giọng nói của Ngọc Linh Lung không chút nào nghe ra sự quan tâm đối với Ngọc Ngàn Vân, lại tràn đầy băng lãnh.
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng dâng lên loại dự cảm không tốt, nàng lại không thể hiểu rõ được loại cảm giác này, chỉ vô thức xuất hiện, cũng không rõ sắp xảy ra chuyện gì.
Chuyện phát triển đến nước này, nàng muốn ngăn cản Ngọc Linh Lung tới lục soát viện tử của mình nhưng không tìm được bất kỳ lý do nào.
Thôi, để nàng đi tra xét đi, dù sao phòng của nàng cũng sạch sẽ, không có gì để mất mặt.
Ngọc Ngàn Vân đem chuyện suy nghĩ đến đơn giản, nàng cho rằng bởi vì nàng nửa đêm dẫn người tới lục soát Phẩm Lan Uyển cho nên Ngọc Linh Lung cũng muốn dẫn người tới lục soát viện tử của nàng, coi như có qua có lại, Ngọc Ngàn Vân thật sự cho rằng, chỉ cần để Ngọc Linh Lung lục soát qua viện tử của mình, để giải tỏa khó chịu trong lòng, chuyện này coi như là xong.
Nói cho cùng, nàng không hề biết được rằng, nguyên tắc của Ngọc Linh Lung là: Ngươi dám lừa ta, ta liền gài bẫy ngươi!
Trong nhảy mắt, đoàn người đã đến viện tử Ngọc Ngàn Vân, bởi vì Ngọc Ngàn Vân muốn đi đến chỗ Ngọc Linh Lung tra xét, sợ trong phủ người làm e ngại không dám động thủ với Ngọc Linh Lung, cho nên nàng đem tất cả bà tử nha hoàn trong viện tử của mình cùng đi, chỉ chừa bà tử đi đứng bất tiện lưu lại trông viện tử.
Đến cửa viện tử, chỉ thấy cửa viện khép, bên trong yên tĩnh, một tia thanh âm cũng không có.
Ngọc Ngàn Vân lệnh nha hoàn thiếp thân tiến lên mở cửa, chính mình lại lui qua một bên, hiển nhiên để mọi người đi vào trước.
Đây cũng là hướng mọi người ra hiệu, nàng thanh bạch, không có chuyện gì, căn bản không sợ người khác đến tra xét.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, suất lĩnh mọi người đi vào trong viện tử.
Sớm có bà tử đưa đến hai chiếc ghế cho hai vị tiểu thư, Linh Nhi ở trên trải một lớp đệm, hầu hạ Ngọc Linh Lung ngồi xuống.
Ngọc Linh Lung đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, ôm lò sưởi tay, cười doanh doanh nhìn về phía nha dịch nói: “Vài vị lục soát viện tử của ta như thế nào, hiện tại liền lục soát nơi này như vậy đi, ngàn vạn lần chớ cô phụ ý tốt của Ngũ muội muội.”
Lời nói ý vị thâm trường khiến da mặt Ngọc Ngàn Vân không khỏi đỏ lên chút, thấp giọng nói: “Tứ tỷ tỷ giễu cợt rồi.”
Nàng cũng biết, Ngọc Linh Lung không phải dễ trêu, chính mình dẫn người tới lục soát viện tử nàng, nàng sao chịu để yên? Chẳng bằng hiện tại để nàng lăn qua lăn lại, mặc nàng châm chọc, mình cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng cho qua.
Dù sao nàng cũng đã nhịn nhiều năm như vậy, như thế nào không thể nhịn thêm một chút.
Nghe lời nói của Ngọc Linh Lung, vài nha dịch liền không khách khí nữa, lập tức đi vào các gian phòng lục soát.
Vừa rồi bọn họ tại Phẩm Lan Uyển cái gì cũng đều lục soát không thấy, tự nhiên cũng muốn mượn cơ hội này lập công, lục soát tỉ mỉ, muốn tìm được chút dấu vết gì đó, cũng không uổng nửa đêm chạy tới nơi này.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, trong lòng Ngọc Ngàn Vân không khỏi một hồi cuồng loạn, sự bất an dâng lên mãnh liệt, khiến nàng mơ hồ cảm thấy bối rối.
Ngọc Linh Lung vì cái gì lại trầm ổn như thế? Chẳng lẽ đã sớm sắp xếp xong xuôi cái gì…
Tựa hồ đáp lại nghi ngờ của nàng, một thanh âm đột ngột vang lên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh trong Ngọc phủ.
“Đây là có chuyện gì?”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài nha dịch từ phòng chứa củi kéo ra vài tên bị trói chặt, ném ở giữa viện tử.
Ngọc Ngàn Vân lập tức sợ hãi, đây là có chuyện gì, những nam nhân này là từ đâu tới?
Vài nha dịch vất vả mới lập được công, tự nhiên thập phần đắc ý, thanh âm hô quát tràn đầy uy nghiêm, lớn tiếng hướng đám người đang run rẩy hô: “Các ngươi là ai? Còn không thành thực khai báo!?”
Dưới ánh lửa sáng bừng, ánh mắt mọi người đồng loạt tụ tập trên mấy người này, chỉ thấy trên người bọn họ mặc trang phục sai vặt của Ngọc phủ, mỗi người đều khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo tuấn tú, chỉ là sắc mặt đều là một bộ sợ hãi, phảng phất thập phần sợ hãi.
Một người trong đó giương mắt nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân, mạnh giãy giụa hướng nàng bò qua, thanh âm cầu khẩn mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngũ tiểu thư, người tạm tha tiểu nhân đi, cho dù đánh chết tiểu nhân, tiểu nhân cũng không dám a! Ngũ tiểu thư!”
Ngọc Ngàn Vân bị biến cố bất thình lình khiến mặt cắt không còn giọt máu, vô ý thức đứng dậy tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của người nọ, run giọng nói: “Ngươi… Ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi…”
Gã sai vặt kia tựa hồ sững sờ, phản ứng lại cực nhanh: “Ngũ tiểu thư không biết tiểu nhân? Kia… Vậy người liền phát từ bi, thả tiểu nhân đi!”
Ngọc Ngàn Vân mờ mịt nói: “Thả ngươi?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, nha dịch ở một bên lập tức gào to: “Không thể thả!”
Một nha dịch đi tới, ánh mắt hoài nghi chăm chú nhìn Ngọc Ngàn Vân, lớn tiếng nói: “Người này làm sao lại xuất hiện tại nơi này, kính xin Ngũ tiểu thư cho một lời giải thích!”
Đúng vậy, một tiểu thư còn chưa lấy chồng, trong viện tử làm sao lại xuất hiện nam nhân, hơn nữa những người này còn bị trói chặt, chuyện này như thế nào cũng thấy có điểm kỳ quặc.
Đối mặt với sự ép hỏi của nha dịch, Ngọc Ngàn Vân bị hù dọa khẽ run lên, ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng đám người chung quanh, tựa hồ muốn từ trên mặt mọi người tìm được đáp án.
Nhưng không ai trả lời nàng, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc hoặc kinh sợ.
Cho đến khi nghênh tiếp ánh mắt lợi hại của Ngọc Linh Lung, Ngọc Ngàn Vân rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần.
Lòng của nàng, lập tức như bị rơi vào vực sâu, tràn đầy tuyệt vọng.
Là Ngọc Linh Lung, nhất định là Ngọc Linh Lung hãm hại nàng!
Nàng tại sao lại ngốc như vậy, vậy mà lại cho phép Ngọc Linh Lung dẫn người đến lục soát viện tử của nàng, nàng nên sớm nghĩ đến, nàng muốn vu oan hãm hại Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng?
Những chuyện đang phát sinh khiến cước bộ của Ngọc Ngàn Vân lảo đảo, nhưng chuyện còn chưa kết thúc, vài bà tử từ khuê phòng Ngọc Ngàn Vân đi ra, trong tay bưng một cái khay, dâng lên trước mặt Ngọc Linh Lung.
“Khởi bẩm Tứ tiểu thư, bọn nô tỳ từ phòng Ngũ tiểu thư tìm được những vật này, thỉnh Tứ tiểu thư xem qua.”
Ngọc Linh Lung chỉ nhìn thoáng qua, lập tức giống như nóng lên một chút, đem khay đẩy ra, nghiêm nghị nói: “Đây là thứ nhơ bẩn gì, cũng cầm đến cho ta xem!?”
Cái đẩy này đem thứ trong khay lật đổ rơi trên mặt đất, dưới ngọn lửa sáng như ban ngày, thứ trên mặt đất lập tức rơi trong mắt mọi người, nhìn đến không xót một cái gì.
Vừa nhìn thấy, trong đám người lập tức phát ra một hồi thanh âm khinh bỉ phỉ nhổ.
/149
|