Nháy mắt đã đến ngày thành hôn của Ngọc Duy Võ. Ngọc Linh Lung tất nhiên sẽ không tham gia, chỉ có Linh Nhi cùng vài tiểu nha hoàn đi xem náo nhiệt, thỉnh thoảng trở về tường thuật lại tình hình phía trước.
“Nãy người ta mới đem của hồi môn của Nhị tiểu thư nhà Khương viện sử đến, từ buổi sáng đến giờ mới xong, đều đặt tại sương phòng của đại thiếu gia, chồng chất phải đầy một phòng.”
“Phía trước vừa mới bái xong thiên địa, lão gia cùng phu nhân cao hứng vô cùng, người đến chúc mừng rất nhiều, còn có người hỏi chuyện kết thân của nhà chúng ta với Cam thái phó a!”
“Đại thiếu gia bị chuốc rất nhiều rượu, đi đứng cũng không vững, ngay cả Tam thiếu gia phải nhấp ngụm rượu, cay đến nước mắt chảy ròng, khóc nháo muốn đi tìm Đổng di nương.”
Đám người Linh Nhi nói chuyện say sưa, Ngọc Linh Lung chỉ nằm dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy hôm trước vì chuyện Ngọc tướng quân bị điều đến Nam Cương đốc chiến , trong ngày thường người ta tận lực không dám tới cửa, lúc này Cam thái phó cùng Cam phu nhân tự mình đến hỏi thăm, chuyện cầu hôn vừa truyền ra ngoài lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người. Người đến nhà rối rít hỏi thăm những chuyện trước đây, cho dù chỉ gặp mặt vài lần cũng lấy cớ các loại tay xách lễ vật đến bái phỏng, muốn nịnh bợ Ngọc phủ tướng quân.
Có thể nói Ngọc tướng quân cùng Mộ thị sống nhiều năm như vậy còn chưa từng được người nịnh nọt qua, trải qua mấy ngày này, Ngọc tướng quân mặt mày hồng hào, Mộ thị xuân phong đắc ý, nói chuyện làm việc nghiễm nhiên đã tự cho mình là thân gia nhà Cam thái phó.
Ngọc Linh Lung biết tin Cam thái phó cùng Cam phu nhân tự mình tới cửa cũng có chút giật mình, lần trước nàng thần xui quỷ khiến cứu Cam Hạn Vũ ra, liền đoán được chuyện này sẽ không yên như vậy, chỉ nhìn một cách đơn thuần việc Cam gia vì tìm Cam Hạn Vũ cơ hồ muốn đem cả kinh thành lật tung liền biết bọn họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế cũng nhất định tìm ra người cứu Cam Hạn Vũ. Nàng chỉ thuận miệng nói ra tên Ngọc Ngàn Kiều, không nghĩ tới Cam gia thật sự tìm tới cửa , hơn nữa còn muốn hướng Ngọc Ngàn Kiều cầu thân.
Làm cho Cam Hạn Vũ lấy thân báo đáp sao, đương đây là tình tiết trong kịch bản?
Ngọc Linh Lung nghĩ đến đây không khỏi khẽ mỉm cười, cứ để bọn họ lăn qua lăn lại đi, đợi đến lúc Cam Hạn Vũ phát hiện người cứu mình không phải Ngọc Ngàn Kiều, đến lúc đó xem họ xử lý mọi chuyện như thế nào.
Bất quá chuyện này với nàng có quan hệ gì, dù sao đây cũng không phải là hiện đại, muốn ly hôn liền ly hôn, chỉ sợ đến lúc đó dù Cam gia nghĩ muốn từ hôn cũng phiền toái cực kỳ.
Ngọc Linh Lung đang xua đuổi ý nghĩ trong đầu liền nghe thấy trong sân truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng Linh Nhi kêu:”Tiểu thư, tiểu thư!”
Ngọc Linh Lung vừa tức vừa buồn cười, chống tay từ trên tháp ngồi dậy, nhìn về phía Linh Nhi vừa chạy tới cửa:”Huyên Thảo nói ngươi không biết quy củ, ngươi thật đúng là càng ngày càng không có quy tắc, chạy cái gì mà chạy, phía trước lại có gì náo nhiệt?”
Nàng ngày thường rất ít khi quản giáo nha hoàn trong Phẩm Lan Uyển, Linh Nhi vốn còn trẻ lại sáng sủa hoạt bát nên Ngọc Linh Lung cũng mặc kệ để nàng tự do phát triển, giờ suốt ngày giật mình, nói chuyện cũng không che miệng.
Linh Nhi vội vã dừng cước bộ thở hồng hộc nói:”Cái kia…cái kia Húc vương gia lại đến đây!”
Ngọc Linh Lung đôi mi thanh tú nheo lại:”Đóng cửa, đừng cho hắn tiến vào!”
Linh Nhi nói:”Vương gia không có tới Phẩm Lan Uyển, là tới phía trước viện chúc mừng!”.
Ngọc Linh Lung thiếu chút nữa phun trà, Húc vương tới chúc mừng Ngọc Duy Võ? Chuyện này nghe như nào quỷ dị vậy?
Tiểu tử kia không phải là ngay cả Ngọc tướng quân đều không để vào mắt sao, Ngọc Duy Võ một cái bát phẩm hộ trường quân úy, có thể làm Húc vương tới cửa chúc mừng? Người này cũng quá xuất quỷ nhập thần rồi!
Ngọc Linh Lung miễn cưỡng nằm lại trên tháp nói:”Hắn không đến là tốt nhất!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm quen thuộc:”Lời này nghe như nào thấy vị chua mười phần?”
Húc vương đầu đội quan ngọc, áo bào buộc nhẹ tay lắc lắc quạt, vui vẻ đi đến:”Linh Lung, ta trong bữa tiệc tìm nàng thật lâu, không nghĩ tới nàng thế nhưng không có đi ra ngoài!”
Ngọc Linh Lung rất hối hận vừa rồi không đem cửa lớn đóng lại, không cẩn thận để tên này đi vào, bất quá nghĩ lại cho dù nàng đem cửa chính đóng lại, tiểu tử này mười phần cũng muốn leo tường tiến vào, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ngọc Linh Lung trở mình, đưa lưng về phía Húc vương, bộ dạng hờ hững.
Húc vương hướng ghế nhỏ cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh lom lom nhìn về phía Ngọc Linh Lung, ân cần hỏi:”Như thế nào, thân thể không thoải mái sao?”
Húc vương vừa tiến vào, Linh Nhi liền tự giác lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn Ngọc Linh Lung cùng Húc vương hai người, càng phá lệ yên lặng.
Ánh nắng mùa hè chiếu lên chiếc giường mỹ nhân đang nằm cạnh cửa sổ, Ngọc Linh Lung chỉ mặc chiếc váy ngoài mỏng manh ở nhà, nằm dựa trên chiếc gối đỏ thêu hoa, tóc dài như mực tùy ý thả trên chăn đệm, dưới đất, càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là mỹ nhân như thế nhưng ngay cả tươi cười cũng không, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn như băng sơn lạnh băng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve kêu om sòm khiến trong lòng người thêm phiền loạn, trên nóc nhà tựa hồ có chim chóc bay lên, nhảy lên ngói phát ra tiếng vang nhỏ, âm thanh cũng không lớn lắm nhưng trong phòng yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng.
Húc vương con mắt sắc vi ám đột nhiên ghé sát vào Ngọc Linh Lung cười nói:”Nhiều ngày không gặp, ngươi nghĩ ta không muốn?”
Mùi hương bạc hà mát lạnh hòa cùng hương thảo đốt trong phòng như có như không quẩn quanh tại chóp mũi Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, tâm liền trầm xuống.
Mỹ mâu chậm rãi nâng lên, phảng phất mờ mịt cùng hơi nước, trong mùa hè chói chang này làm người nhìn trong lòng mát lạnh.
Ngọc Linh Lung nhìn Húc vương cười như không cười, dừng một chút đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
Nụ cười này như nụ hoa hé nở, kinh diễm đẹp đến mức người ta không thể dời được ánh mắt.
Húc vương vẻ mặt hơi khựng lại, thoáng qua lại khôi phục nụ cười bất cần đời như ban đầu, lại nói:”Ta cũng biết là, ngươi hay là nhớ ta—“
Lời còn chưa nói hết, Ngọc Linh Lung đã mau lẹ vung tay lên, hung hăng hướng phía mặt hắn quặc đi!
Khuôn mặt tuấn tú cực nhanh tránh né, sau một khắc, tay của Ngọc Linh Lung đã bị Húc vương nắm lấy.
Trên tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, mang theo khe khẽ cảm giác thô ráp, Ngọc Linh Lung bất động không giãy, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn như phù du ngẩng lên, yên lặng nhìn về phía Húc vương, cánh môi mịn màng hé mở, nhàn nhạt nói một câu.
“Húc vương điện hạ, thân thủ của ngươi thật tốt a!”
Trên cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, rồi lại cực nhanh buông lỏng ra, nhanh đến nỗi như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Húc vương cười híp mắt buông lỏng tay, đắc ý nói:”Ngươi đây là đang khen ngợi ta sao? Quá khen, quá khen!”
Ngọc Linh Lung thu tay trở lại, trên mặt mang hàm xúc ý tứ, trầm giọng nói:”Ngu Liệt Dương, ta đánh ngươi, mắng ngươi, ngươi vì cái gì lại luôn tìm tới ta?”
Húc vương cười ha ha nói:”Liếc mắt đưa tình, không đánh không mắng sao gọi là lưỡng tình tương duyệt?”
Ngọc Linh Lung mắt đẹp híp lại, khóe miệng giương cao xẹt qua tia cười mỉa mai:”Phải không? Ta mới biết được, Húc vương điện hạ luôn tìm tới ta là vì ta thường xuyên đánh ngươi mắng ngươi.”
Bàn tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve chỗ vừa rồi bị Húc vương nắm, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói:”Vậy sau này, ta sẽ không đánh ngươi mắng ngươi nữa, kính xin ngươi đừng đến tìm ta.”
Lời này từ trong miệng Ngọc Linh Lung nói ra, đã biểu đạt thái độ nhượng bộ, giờ phút này đáy lòng nàng có dự cảm mơ hồ, đáp án nàng muốn tìm, giống như nàng đã biết.
Đáp án này chôn giấu lâu như vậy, sâu như vậy, nghĩ rằng sẽ không còn tìm được, nhưng không nghĩ tới đáp án nàng muốn biết thì ra là chôn sâu dưới đáy lòng nàng, chỉ là nàng chưa từng lật xem.
Húc vương đáy mắt dâng lên tia đau đớn, thoáng qua rồi biến mất.
Sau một khắc, hắn cúi đầu xuống, tay nắm chặt cánh tay Ngọc Linh Lung, vẻ mặt khẩn trương nói:”Ta có phải hay không làm ngươi đau? Ta xoa cho ngươi, ngươi đừng nóng giận.”
Nam tử sợi tóc cọ cọ trên mặt nàng, mang theo hương vị bạc hà dễ ngửi, Ngọc Linh Lung ánh mắt dừng tại quan ngọc trên đầu hắn, khối bạch ngọc chạm trổ thành phát quan, tinh xảo như vậy, nhẵn nhụi như vậy, cùng cảm xúc ôn nhuận lại tản ra mơ hồ cảm giâc ớn lạnh.
Tùy ý Húc vương nắm cổ tay, Ngọc Linh Lung cúi đầu xuống, đôi môi anh đào mịn màng gần sát bên tai Húc vương, dùng thanh âm chỉ có 2 người nghe được nói:”Trên nóc nhà, có phải có người hay không?”
Húc vương đang vuốt ve cổ tay nàng động tác đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt nụ cười vui vẻ dần biến mất, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung, dùng thanh âm nhỏ mang theo sắc bén:”Ngươi, sợ?”
Ngọc Linh Lung trong nhãn tình hắn phản chiếu hình ảnh của mình, giống như bóng tối trong giếng cổ, lại có thể thấy được rõ ràng.
Nàng khinh thường nở nụ cười:”Sợ? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
Cực nhanh rút tay về, Ngọc Linh Lung trong lòng không biết có tư vị gì, nếu đã biết Húc vương đối với mình nhiệt tình theo đuổi chỉ là để che dấu tai mắt người khác , giờ khắc này đoán được chân tướng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Ngoài cửa sổ, hoa lan đang đua nở, trong ngày hè nóng rực tản ra mùi hương nhàn nhạt làm người ta buồn ngủ; xa hơn mơ hồ có thanh âm của tiếng trống hỉ nhạc, vô số tân khách đang nâng ly cạn chén, cao giọng cười nói.
Trong căn phòng phòng nhỏ của Phẩm Lan Uyển, thời gian như dừng lại, không khí phảng phất ngưng kết, hai người ngồi đối diện nhau, người ngoài nhìn vào cảm giác giống đôi tình nhân nhìn nhau, chỉ có 2 người trong cuộc mới biết, giữa bọn họ có con sóng cuộn trào dữ dội như thế nào.
Qua một hồi lâu, Húc vương mới giơ tay lên, ôn tồn gạt nhẹ tóc sang bên tai Ngọc Linh Lung, ôn nhu nói:”Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Ngọc Linh Lung rèm mắt rũ xuống, im lặng không lên tiếng.
Nàng cũng không biết Húc vương có dụng ý gì, chỗ tối không biết tại sao có người đang giám thị bọn họ, dưới tình huống này, nàng quyết định lấy tĩnh chế động.
Nếu không phải vừa rồi trong phòng quá mức yên lặng, nàng cũng sẽ không nghe được trên nóc nhà có tiếng động nhỏ, càng không đoán được trong chỗ tối liên tục có người thăm dò bọn họ.
Có thể làm nàng phát hiện không được có người đang giám thị, thân thủ của người này thật sự rất đáng sợ.
Ban ngày cũng dám nằm trên đỉnh phòng nàng mà không sợ bị phát hiện, loại người này thủ đoạn ngụy trang nhất định là nhất lưu.
Nhìn qua bóng lưng cao lớn rời đi của Húc vương, Ngọc Linh Lung mơ hồ đoán được, những người đang giám thị bọn họ hẳn là hướng về phía Húc vương.
Nàng bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có cái gì đang để người khác theo dõi giám thị? Mà Húc vương thân là hoàng tử, quyền lực trung tâm, chẳng lẽ thật sự giống như ngoài mặt, suốt ngày theo hoa trục liễu, sống phóng túng, chỉ là một tên Tiểu vương gia quần là áo lụa?
Hắn đang ẩn núp cái gì, đang ngụy chứa cái gì?
…
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Linh Lung liền đi kính thiện đường vấn an Ngọc lão phu nhân.
Vừa tới cửa kính thiện đường, nàng liền gặp được một thiếu nữ xa lạ mặc hồng loan phượng hỉ phục, cũng đang muốn vào trong phòng.
Linh Nhi một bên thấp giọng nói:”Tiểu thư, vị này chính là đại thiếu phu nhân mới cưới.”
Ngọc Linh Lung nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy vóc người thiếu nữ không cao, hỉ phục đó thẫm trên người có vẻ hơi nặng, đầu cài đầy kim trâm khiến nàng cơ hồ không nâng nổi đầu lên, nàng mặc dù trông nhỏ nhắn, da thịt lại hết sức trơn mịn cảm giác khỏe mạnh.
Thấy có người đang quan sát mình, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lộ ra nụ cười thiện ý e lệ.
Ngọc Linh Lung gật đầu một cái xem như đáp lại, liền bước vào phòng trước.
Nha hoàn gấp rút ra đón:”Tứ tiểu thư đã đến, lão phu nhân vừa rồi còn nhắc tới ngày đấy.”
Ngọc Linh Lung đi đến bên giường, nhìn mặt Ngọc lão phu nhân hỏi:”Hôm nay cảm thấy như thế nào?”
Ngọc lão phu nhân sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không còn bộ dáng phi dương, sắc mặt hồng hào như trước, ho khan hai tiếng mới nói:”Không có gì đặc biệt, ngươi đừng lo lắng , ta đây còn chưa chết đâu!”
Ngọc Linh Lung ra hiệu Linh Nhi đem hộp cơm mang lên:”Nghe nói người ngã bệnh không thể uống nước ô mai, ta cho người nấu cho người chè đậu xanh, có thể làm giảm cái nóng.”
Ngọc lão phu nhân cười cười, chỉ vào chỗ đầu giường nói:”Buổi sáng mẫu thân ngươi mới sai người đưa tới cho ta cháo ngân nhĩ, ta còn ăn không hết đây, ngươi lại đưa ta cái này, ngươi coi lão thái bà ta là bình chứa nước sao?”
Tổ tôn hai người nói vài câu tán ngẫu, Đình Sương đi lên trước nói:”Lão phu nhân, đại thiếu phu nhân mới cưới đã đợi bên ngoài hồi lâu, muốn tới kính trà ngài.”
Ngọc lão phu nhân thở dài:”Ta cái dạng này, hôm qua ngay cả bữa tiệc cũng không tham gia, còn uống trà gì nữa?”
Vương ma ma cười nói:”Quy củ luôn không thể đổi, đại nãi nãi (đại thiếu phu nhân) cũng người biết lễ nghi.”
Ngọc lão phu nhân gật đầu cười nói:”Cho nàng vào đi.”
Thiếu nữ mặc hỉ phục đỏ thẫm đi vào phòng, gian phòng tràn ngập vị thuộc lập tức sáng hơn vài phần, thiếu nữ tiếp nhân cốc trà nha hoàn bưng đến, bước nhỏ lên phía trước, vâng lời nói:”Cháu dâu kính trà lão phu nhân, Chúc lão phu nhân thân thể an khàng, phúc trạch lâu dài.”
Ngọc lão phu nhân được Vương ma ma đỡ, nỗ lực ngồi dậy, đánh giá thiếu nữ một lát mới nhận lấy cốc trà:”Quả là đứa bé ngoan, ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp:”Cháu dâu tên Khương Nguyệt Trinh.”
Ngọc lão phu nhân nhấp một ngụm trà, đưa cho nha hoàn bên cạnh, vịn vào Vương ma ma, muốn nằm xuống.
Khương Nguyệt Trinh nghĩ Ngọc lão phu nhân muốn nằm xuống, vội vàng bước lên phía trước vài bước muốn giúp đỡ, không ngờ lễ phục trên người quá rườm rà, khẽ cọ làm đổ chiếc ghế con đầu giường.
Chiếc ghế con đổ xuống làm tách trà rơi trên mặt đất, nước canh bên trong đồ đầy mặt đất.
Khương Nguyệt Trinh sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân muốn nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, trong miệng thanh âm không ngừng nói:”Đều tại ta không cẩn thận, lão phu nhân xin đừng trách tội—“
Khương Nguyệt Trinh tay đụng mảnh ngân nhĩ trên mặt đất, thanh âm liền dừng lại, nàng tựa hồ có chút không dám tin nhìn ngân nhĩ trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc lão phu nhân.
Thấy nàng ngồi sững sờ trên mặt đất, Đình Sương ở một bên vội vàng tiếp nhận mảnh sứ vỡ trong tay nàng nói:”Đại nãi nãi, chuyện như này không cần người làm coi chừng bị thương, để nô tỳ làm được rồi.”
Ngọc Linh Lung cũng không nhìn một màn trên mặt đất, Ngọc lão phu nhân nhìn ghế con bị lật, thấy Khương Nguyệt Trinh nhặt mảnh sứ vỡ liền nói không sao, bảo Khương Nguyệt Trinh không nên đụng, ai ngờ nói xong lại không ngừng ho khan, Ngọc Linh Lung thủ ở bên giường liên tục chú ý tình hình Ngọc lão phu nhân cũng không để ý đến Khương Nguyệt Trinh có chút khác thường.
Khương Nguyệt Trinh đứng lên, cúi đầu thật sâu, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nàng lần đầu kính trà Ngọc lão phu nhân, liền xảy ra chuyện không may nên sợ hãi, ngược lại an ủi nàng, cũng may Ngọc lão phu nhân là người dễ tính, chỉ nói tân nương tử quá mức khẩn trương, cũng không có nhiều lời trách cứ nàng, chuyện này coi như đã qua.
Mắt thấy Khương Nguyệt Trinh đi ra ngoài, Ngọc lão phu nhận không nhịn được thở dài:”Võ nhi cũng đã cưới vợ, không biết thân thể ta có hay không đợi đến ngày nào đó được ôm trọng tôn tử (chắt).”
Ngọc Linh Lung nói:”Chỉ là căn bệnh nhỏ, người đừng nghĩ nhiều, chú ý tĩnh dưỡng là được rồi.”
Vương ma ma một bên cũng an ủi nói:”Lão phu nhân đừng nói những lời này, hôm nay đại nãi nãi vào cửa, không ngoài một năm lão phu nhân có thể ôm trọng tôn tử rồi, chỉ sợ trọng tôn tử quá mập, lão phu nhân không ôm nổi đây!”
Mấy lời khiến Ngọc lão phu nhân phì cười, trong phòng không khí dễ chịu hơn.
Khương Nguyệt Trinh đến, tựa hồ Kính thiện đường cũng mang theo không khí vui mừng, Ngọc lão phu nhân tinh thần rất tốt, giữ lại Ngọc Linh Lung nói chuyện thật lâu mới thả nàng đi.
Ra khỏi kính thiện đường, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời chói mắt, tâm tình như thế nào cũng không thoải mái lên được.
Theo lý thuyết Ngọc lão phu nhân ngày thường mỗi sáng đều đánh quyền một lát, thể cốt cứng cáp, cho dù ngã bệnh cũng so với người bình thường khỏi nhanh hơn, lại nói hiện tại Ngọc tướng quân cũng không cần phải đi Nam Cương , Ngọc lão phu nhân tâm bệnh cũng nên đi, nhưng nhiều ngày như vậy bệnh tình lại không thấy khá hơn?
Chẳng những không khá hơn, mấy ngày gần đây đến thăm sắc mặt của nàng giống như bệnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, sức nói chuyện cũng kém mười phần so với trước.
Ngọc Linh Lung nghĩ không ra chuyện gì, đành cho là bệnh cũ Ngọc lão phu nhân, tuổi lại lớn cho nên mới như vậy.
Khẽ thở dài một hơi, Ngọc Linh Lung mang theo Linh Nhi hướng Phẩm Lan Uyển mà đi.
…
Cách mấy ngày, hỉ sự náo nhiệt qua đi, mấy loại bài trí màu đỏ cũng tử các viện gỡ xuống, cuộc sống lại khôi phục yên tĩnh.
Húc vương những ngày qua cũng không còn xuất hiện, nghi hoặc trong lòng Ngọc Linh Lung không cách nào cởi bỏ, bất quá biết hắn không phải thật sự theo đuổi mình, Ngọc Linh Lung đối với húc vương xuất quỷ nhập thần cũng không để trong lòng nữa. Hắn không đến, nàng càng mừng rỡ thanh tĩnh.
Ngày hôm đó Ngọc Linh Lung đang ở trong phòng xem Lục Vân Thanh vừa mới thêu hai cái gối, tiểu nha hoàn bên kính thiện phòng đến gặp nàng :”Tứ tiểu thư, lão phu nhân mời ngài qua.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, ra hiệu đã biết, quay đầu phân phó Huyên Thảo:”Ngươi đem hai cái gối này thu lại đi.”
Dọn dẹp qua một chút, Ngọc Linh Lung mang theo Linh Nhi ra cửa.
Sau giờ ngọ, kính thiện đường yên tĩnh, Ngọc Linh Lung vừa vào phòng đã thấy Ngọc lão phu nhân nửa nằm nửa ngồi dựa trên giường, mặt mang theo nụ cười đang nói chuyện cùng người khác.
Thấy Ngọc Linh Lung vào phòng, Ngọc lão phu nhân liền gọi nàng qua:”Mau tới đây, tới gặp Ngũ muội muội ngươi.”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn, chỉ thấy bên giường Ngọc lão phu nhân một thiếu nữ mặc váy đinh hương, ước chừng 13 14 tuổi, trên đầu đeo một trâm bạc, tóc búi cao trượt xuống cung hoa màu hồng nhạt, vài tai đeo hai khuyên tai trân châu tích thủy, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, không điểm son phấn lại không thể che đi vẻ dung mạo xinh đẹp của nàng.
Ngọc lão phu nhân lôi kéo tay của cô bé, chỉ vào Ngọc Linh Lung nói:”Vân nhi, đã đi nhiều năm chưa trở về, có nhận ra nàng hay không? Đây là Tứ tỷ tỷ của ngươi.”
Ngọc Ngàn Vân rủ lông mi đứng lên, nhẹ hành lễ:”Tứ tỷ tỷ tốt.”
Ngọc Linh Lung đánh giá Ngọc Ngàn Vân, cô gái này cũng không quá xuất chúng, cơ hồ liếc nhanh sẽ khiến người ta mau quên, không thể lưu lại bất kì ấn tượng sâu sắc nào.
Tại Ngọc phủ, Ngọc Ngàn Kiểu điêu ngoa ương ngạnh, Ngọc Ngàn Phương âm hiểm mà nội liễm, Ngọc Ngàn Liễu lanh lợi lại đanh đá, Ngọc Ngàn Vân ngũ tiểu thư này xem ra là một cô gái điềm đạm nho nhã.
Ngọc Linh Lung gật nhẹ đầu, xem như đáp lễ, rồi trực tiếp hướng bên giường Ngọc lão phu nhân ngồi xuống.
Ngọc lão phu nhân thấy hai cháu gái trước mặt, một cái xinh đẹp tựa băng tuyết, một cái văn nhã như ngọc chưa mài dũa, có vẻ hết sức cao hứng, ngay cả bệnh cũng giảm đi vài phần, nàng ngoắc gọi Ngọc Ngàn Vân cùng ngồi xuống, hướng Ngọc Linh Lung nói:”Ngũ muội muội ngươi từ nhỏ gởi nuôi ở quê nhà, lễ nghi quy củ nhưng lại vô cùng tốt, về sau tỷ muội các ngươi sống chung phải đối xử nhau hòa thuận.”
Ngọc Ngàn Vân xấu hổ cười một tiếng, nhẹ giọng nói:”Lão phu nhân người quá khen.”
Ngọc Linh Lung nghe Ngọc lão phu nhân nói, trong lòng hơi động, bất động thanh sắc liếc qua Ngọc Ngàn Vân.
Ngọc phủ tướng quân mặc dù không được coi là cao môn đại hộ, nhưng cũng tuyệt đối không phải không nuôi nổi hài tử, Ngọc Ngàn Vân còn nhỏ tuổi, tại sao phải bị đưa ra phủ, gởi đến quê nhà nuôi?
Đến giờ phút này mới đón hồi phủ, Ngọc Ngàn Vân vẻ mặt không chút nào thụ sủng nhược kinh, trên mặt vẫn luôn là nhàn nhạt mang theo chút e lệ cùng khí phách, phảng phất nàng chỉ là ra ngoài du ngoạn 1 vòng rồi lại trở về nhà.
Ngọc Linh Lung thu hồi ánh mắt quan sát, cùng ngọc lão phu nhân tán ngẫu vài cầu việc nhà rồi đứng dậy rời đi.
Thấy nàng đứng lên, Ngọc Ngàn Vân cũng đứng lên đi theo, Ngọc lão phu nhân nói:”Như thế nào, cả hai đều phải đi?”
Ngọc Ngàn Vân mỉm cười nói:”Lão phu nhân đừng gấp, Vân nhi đi tiễn Tứ tỷ tỷ xong lập tức trở lại cùng người.”
Ngọc lão phu nhân lúc này mới cười gật gật đầu, tùy hai người bọn họ ra cửa.
Đi tới cửa, Ngọc Ngàn Vân dừng bước nói:”Tứ tỷ tỷ, Vân nhi vừa mới trở về, về sau kính mong Tứ tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
Ngọc Linh Lung nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân, muốn nàng chiếu cố nhiều hơn?
Trong phủ này, trên có Ngọc lão phu nhân, giữa có Ngọc tướng quân cùng Mộ thị, dưới có Ngọc Ngàn Phương Ngọc Ngàn Liễu, Ngọc Duy Võ Ngọc Duy Đức mấy người ca ca tỷ tỷ, Ngọc Ngàn Vân lại nói muốn nàng chiếu cố?
Ngọc Linh Lung nhớ tới tình hình vừa rồi, cũng không đáp ứng chỉ khẽ cười, ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều) nói:”Lão phu nhân rất thích ngươi, ngươi chỉ cần an tâm hầu hạ lão phu nhân là được rồi.”
Ngọc Ngàn Vân nhìn ra Ngọc Linh Lung trong lòng Ngọc lão phu nhân địa vị không tầm thường, cho nên mới hướng nàng nói như vậy đi?
Cái nha đầu này, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không tầm thường, là một nhân vật không thể khinh thường.
Ngọc Ngàn Vân tựa hồ không nghe được hàm ý trong lời Ngọc Linh Lung, hướng nàng lễ phép cười nói:”Vậy ta không tiễn Tứ tỷ tỷ nữa, Tứ tỷ tỷ đi thong thả.”
Ngọc Linh Lung đi ra cửa chính, ngoái đầu nhìn thấy Ngọc Ngàn Vân đã quay người trở về phòng, liền phân phó Linh Nhi:”Đi hỏi thăm một chút, Ngũ tiểu thư này rốt cuộc là thế nào?”
Trực giác nói cho nàng biết, Ngọc Ngàn Vân tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng không thể nhìn ngoài mặt mà đoán đơn giản như vậy được.
Vài ngày không có ngược người, tay thật ngứa a!
“Nãy người ta mới đem của hồi môn của Nhị tiểu thư nhà Khương viện sử đến, từ buổi sáng đến giờ mới xong, đều đặt tại sương phòng của đại thiếu gia, chồng chất phải đầy một phòng.”
“Phía trước vừa mới bái xong thiên địa, lão gia cùng phu nhân cao hứng vô cùng, người đến chúc mừng rất nhiều, còn có người hỏi chuyện kết thân của nhà chúng ta với Cam thái phó a!”
“Đại thiếu gia bị chuốc rất nhiều rượu, đi đứng cũng không vững, ngay cả Tam thiếu gia phải nhấp ngụm rượu, cay đến nước mắt chảy ròng, khóc nháo muốn đi tìm Đổng di nương.”
Đám người Linh Nhi nói chuyện say sưa, Ngọc Linh Lung chỉ nằm dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy hôm trước vì chuyện Ngọc tướng quân bị điều đến Nam Cương đốc chiến , trong ngày thường người ta tận lực không dám tới cửa, lúc này Cam thái phó cùng Cam phu nhân tự mình đến hỏi thăm, chuyện cầu hôn vừa truyền ra ngoài lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người. Người đến nhà rối rít hỏi thăm những chuyện trước đây, cho dù chỉ gặp mặt vài lần cũng lấy cớ các loại tay xách lễ vật đến bái phỏng, muốn nịnh bợ Ngọc phủ tướng quân.
Có thể nói Ngọc tướng quân cùng Mộ thị sống nhiều năm như vậy còn chưa từng được người nịnh nọt qua, trải qua mấy ngày này, Ngọc tướng quân mặt mày hồng hào, Mộ thị xuân phong đắc ý, nói chuyện làm việc nghiễm nhiên đã tự cho mình là thân gia nhà Cam thái phó.
Ngọc Linh Lung biết tin Cam thái phó cùng Cam phu nhân tự mình tới cửa cũng có chút giật mình, lần trước nàng thần xui quỷ khiến cứu Cam Hạn Vũ ra, liền đoán được chuyện này sẽ không yên như vậy, chỉ nhìn một cách đơn thuần việc Cam gia vì tìm Cam Hạn Vũ cơ hồ muốn đem cả kinh thành lật tung liền biết bọn họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế cũng nhất định tìm ra người cứu Cam Hạn Vũ. Nàng chỉ thuận miệng nói ra tên Ngọc Ngàn Kiều, không nghĩ tới Cam gia thật sự tìm tới cửa , hơn nữa còn muốn hướng Ngọc Ngàn Kiều cầu thân.
Làm cho Cam Hạn Vũ lấy thân báo đáp sao, đương đây là tình tiết trong kịch bản?
Ngọc Linh Lung nghĩ đến đây không khỏi khẽ mỉm cười, cứ để bọn họ lăn qua lăn lại đi, đợi đến lúc Cam Hạn Vũ phát hiện người cứu mình không phải Ngọc Ngàn Kiều, đến lúc đó xem họ xử lý mọi chuyện như thế nào.
Bất quá chuyện này với nàng có quan hệ gì, dù sao đây cũng không phải là hiện đại, muốn ly hôn liền ly hôn, chỉ sợ đến lúc đó dù Cam gia nghĩ muốn từ hôn cũng phiền toái cực kỳ.
Ngọc Linh Lung đang xua đuổi ý nghĩ trong đầu liền nghe thấy trong sân truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng Linh Nhi kêu:”Tiểu thư, tiểu thư!”
Ngọc Linh Lung vừa tức vừa buồn cười, chống tay từ trên tháp ngồi dậy, nhìn về phía Linh Nhi vừa chạy tới cửa:”Huyên Thảo nói ngươi không biết quy củ, ngươi thật đúng là càng ngày càng không có quy tắc, chạy cái gì mà chạy, phía trước lại có gì náo nhiệt?”
Nàng ngày thường rất ít khi quản giáo nha hoàn trong Phẩm Lan Uyển, Linh Nhi vốn còn trẻ lại sáng sủa hoạt bát nên Ngọc Linh Lung cũng mặc kệ để nàng tự do phát triển, giờ suốt ngày giật mình, nói chuyện cũng không che miệng.
Linh Nhi vội vã dừng cước bộ thở hồng hộc nói:”Cái kia…cái kia Húc vương gia lại đến đây!”
Ngọc Linh Lung đôi mi thanh tú nheo lại:”Đóng cửa, đừng cho hắn tiến vào!”
Linh Nhi nói:”Vương gia không có tới Phẩm Lan Uyển, là tới phía trước viện chúc mừng!”.
Ngọc Linh Lung thiếu chút nữa phun trà, Húc vương tới chúc mừng Ngọc Duy Võ? Chuyện này nghe như nào quỷ dị vậy?
Tiểu tử kia không phải là ngay cả Ngọc tướng quân đều không để vào mắt sao, Ngọc Duy Võ một cái bát phẩm hộ trường quân úy, có thể làm Húc vương tới cửa chúc mừng? Người này cũng quá xuất quỷ nhập thần rồi!
Ngọc Linh Lung miễn cưỡng nằm lại trên tháp nói:”Hắn không đến là tốt nhất!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên thanh âm quen thuộc:”Lời này nghe như nào thấy vị chua mười phần?”
Húc vương đầu đội quan ngọc, áo bào buộc nhẹ tay lắc lắc quạt, vui vẻ đi đến:”Linh Lung, ta trong bữa tiệc tìm nàng thật lâu, không nghĩ tới nàng thế nhưng không có đi ra ngoài!”
Ngọc Linh Lung rất hối hận vừa rồi không đem cửa lớn đóng lại, không cẩn thận để tên này đi vào, bất quá nghĩ lại cho dù nàng đem cửa chính đóng lại, tiểu tử này mười phần cũng muốn leo tường tiến vào, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ngọc Linh Lung trở mình, đưa lưng về phía Húc vương, bộ dạng hờ hững.
Húc vương hướng ghế nhỏ cạnh giường ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh lom lom nhìn về phía Ngọc Linh Lung, ân cần hỏi:”Như thế nào, thân thể không thoải mái sao?”
Húc vương vừa tiến vào, Linh Nhi liền tự giác lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn Ngọc Linh Lung cùng Húc vương hai người, càng phá lệ yên lặng.
Ánh nắng mùa hè chiếu lên chiếc giường mỹ nhân đang nằm cạnh cửa sổ, Ngọc Linh Lung chỉ mặc chiếc váy ngoài mỏng manh ở nhà, nằm dựa trên chiếc gối đỏ thêu hoa, tóc dài như mực tùy ý thả trên chăn đệm, dưới đất, càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là mỹ nhân như thế nhưng ngay cả tươi cười cũng không, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn như băng sơn lạnh băng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve kêu om sòm khiến trong lòng người thêm phiền loạn, trên nóc nhà tựa hồ có chim chóc bay lên, nhảy lên ngói phát ra tiếng vang nhỏ, âm thanh cũng không lớn lắm nhưng trong phòng yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng.
Húc vương con mắt sắc vi ám đột nhiên ghé sát vào Ngọc Linh Lung cười nói:”Nhiều ngày không gặp, ngươi nghĩ ta không muốn?”
Mùi hương bạc hà mát lạnh hòa cùng hương thảo đốt trong phòng như có như không quẩn quanh tại chóp mũi Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, tâm liền trầm xuống.
Mỹ mâu chậm rãi nâng lên, phảng phất mờ mịt cùng hơi nước, trong mùa hè chói chang này làm người nhìn trong lòng mát lạnh.
Ngọc Linh Lung nhìn Húc vương cười như không cười, dừng một chút đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
Nụ cười này như nụ hoa hé nở, kinh diễm đẹp đến mức người ta không thể dời được ánh mắt.
Húc vương vẻ mặt hơi khựng lại, thoáng qua lại khôi phục nụ cười bất cần đời như ban đầu, lại nói:”Ta cũng biết là, ngươi hay là nhớ ta—“
Lời còn chưa nói hết, Ngọc Linh Lung đã mau lẹ vung tay lên, hung hăng hướng phía mặt hắn quặc đi!
Khuôn mặt tuấn tú cực nhanh tránh né, sau một khắc, tay của Ngọc Linh Lung đã bị Húc vương nắm lấy.
Trên tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, mang theo khe khẽ cảm giác thô ráp, Ngọc Linh Lung bất động không giãy, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn như phù du ngẩng lên, yên lặng nhìn về phía Húc vương, cánh môi mịn màng hé mở, nhàn nhạt nói một câu.
“Húc vương điện hạ, thân thủ của ngươi thật tốt a!”
Trên cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, rồi lại cực nhanh buông lỏng ra, nhanh đến nỗi như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Húc vương cười híp mắt buông lỏng tay, đắc ý nói:”Ngươi đây là đang khen ngợi ta sao? Quá khen, quá khen!”
Ngọc Linh Lung thu tay trở lại, trên mặt mang hàm xúc ý tứ, trầm giọng nói:”Ngu Liệt Dương, ta đánh ngươi, mắng ngươi, ngươi vì cái gì lại luôn tìm tới ta?”
Húc vương cười ha ha nói:”Liếc mắt đưa tình, không đánh không mắng sao gọi là lưỡng tình tương duyệt?”
Ngọc Linh Lung mắt đẹp híp lại, khóe miệng giương cao xẹt qua tia cười mỉa mai:”Phải không? Ta mới biết được, Húc vương điện hạ luôn tìm tới ta là vì ta thường xuyên đánh ngươi mắng ngươi.”
Bàn tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve chỗ vừa rồi bị Húc vương nắm, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói:”Vậy sau này, ta sẽ không đánh ngươi mắng ngươi nữa, kính xin ngươi đừng đến tìm ta.”
Lời này từ trong miệng Ngọc Linh Lung nói ra, đã biểu đạt thái độ nhượng bộ, giờ phút này đáy lòng nàng có dự cảm mơ hồ, đáp án nàng muốn tìm, giống như nàng đã biết.
Đáp án này chôn giấu lâu như vậy, sâu như vậy, nghĩ rằng sẽ không còn tìm được, nhưng không nghĩ tới đáp án nàng muốn biết thì ra là chôn sâu dưới đáy lòng nàng, chỉ là nàng chưa từng lật xem.
Húc vương đáy mắt dâng lên tia đau đớn, thoáng qua rồi biến mất.
Sau một khắc, hắn cúi đầu xuống, tay nắm chặt cánh tay Ngọc Linh Lung, vẻ mặt khẩn trương nói:”Ta có phải hay không làm ngươi đau? Ta xoa cho ngươi, ngươi đừng nóng giận.”
Nam tử sợi tóc cọ cọ trên mặt nàng, mang theo hương vị bạc hà dễ ngửi, Ngọc Linh Lung ánh mắt dừng tại quan ngọc trên đầu hắn, khối bạch ngọc chạm trổ thành phát quan, tinh xảo như vậy, nhẵn nhụi như vậy, cùng cảm xúc ôn nhuận lại tản ra mơ hồ cảm giâc ớn lạnh.
Tùy ý Húc vương nắm cổ tay, Ngọc Linh Lung cúi đầu xuống, đôi môi anh đào mịn màng gần sát bên tai Húc vương, dùng thanh âm chỉ có 2 người nghe được nói:”Trên nóc nhà, có phải có người hay không?”
Húc vương đang vuốt ve cổ tay nàng động tác đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt nụ cười vui vẻ dần biến mất, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung, dùng thanh âm nhỏ mang theo sắc bén:”Ngươi, sợ?”
Ngọc Linh Lung trong nhãn tình hắn phản chiếu hình ảnh của mình, giống như bóng tối trong giếng cổ, lại có thể thấy được rõ ràng.
Nàng khinh thường nở nụ cười:”Sợ? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
Cực nhanh rút tay về, Ngọc Linh Lung trong lòng không biết có tư vị gì, nếu đã biết Húc vương đối với mình nhiệt tình theo đuổi chỉ là để che dấu tai mắt người khác , giờ khắc này đoán được chân tướng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Ngoài cửa sổ, hoa lan đang đua nở, trong ngày hè nóng rực tản ra mùi hương nhàn nhạt làm người ta buồn ngủ; xa hơn mơ hồ có thanh âm của tiếng trống hỉ nhạc, vô số tân khách đang nâng ly cạn chén, cao giọng cười nói.
Trong căn phòng phòng nhỏ của Phẩm Lan Uyển, thời gian như dừng lại, không khí phảng phất ngưng kết, hai người ngồi đối diện nhau, người ngoài nhìn vào cảm giác giống đôi tình nhân nhìn nhau, chỉ có 2 người trong cuộc mới biết, giữa bọn họ có con sóng cuộn trào dữ dội như thế nào.
Qua một hồi lâu, Húc vương mới giơ tay lên, ôn tồn gạt nhẹ tóc sang bên tai Ngọc Linh Lung, ôn nhu nói:”Ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Ngọc Linh Lung rèm mắt rũ xuống, im lặng không lên tiếng.
Nàng cũng không biết Húc vương có dụng ý gì, chỗ tối không biết tại sao có người đang giám thị bọn họ, dưới tình huống này, nàng quyết định lấy tĩnh chế động.
Nếu không phải vừa rồi trong phòng quá mức yên lặng, nàng cũng sẽ không nghe được trên nóc nhà có tiếng động nhỏ, càng không đoán được trong chỗ tối liên tục có người thăm dò bọn họ.
Có thể làm nàng phát hiện không được có người đang giám thị, thân thủ của người này thật sự rất đáng sợ.
Ban ngày cũng dám nằm trên đỉnh phòng nàng mà không sợ bị phát hiện, loại người này thủ đoạn ngụy trang nhất định là nhất lưu.
Nhìn qua bóng lưng cao lớn rời đi của Húc vương, Ngọc Linh Lung mơ hồ đoán được, những người đang giám thị bọn họ hẳn là hướng về phía Húc vương.
Nàng bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có cái gì đang để người khác theo dõi giám thị? Mà Húc vương thân là hoàng tử, quyền lực trung tâm, chẳng lẽ thật sự giống như ngoài mặt, suốt ngày theo hoa trục liễu, sống phóng túng, chỉ là một tên Tiểu vương gia quần là áo lụa?
Hắn đang ẩn núp cái gì, đang ngụy chứa cái gì?
…
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Linh Lung liền đi kính thiện đường vấn an Ngọc lão phu nhân.
Vừa tới cửa kính thiện đường, nàng liền gặp được một thiếu nữ xa lạ mặc hồng loan phượng hỉ phục, cũng đang muốn vào trong phòng.
Linh Nhi một bên thấp giọng nói:”Tiểu thư, vị này chính là đại thiếu phu nhân mới cưới.”
Ngọc Linh Lung nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy vóc người thiếu nữ không cao, hỉ phục đó thẫm trên người có vẻ hơi nặng, đầu cài đầy kim trâm khiến nàng cơ hồ không nâng nổi đầu lên, nàng mặc dù trông nhỏ nhắn, da thịt lại hết sức trơn mịn cảm giác khỏe mạnh.
Thấy có người đang quan sát mình, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lộ ra nụ cười thiện ý e lệ.
Ngọc Linh Lung gật đầu một cái xem như đáp lại, liền bước vào phòng trước.
Nha hoàn gấp rút ra đón:”Tứ tiểu thư đã đến, lão phu nhân vừa rồi còn nhắc tới ngày đấy.”
Ngọc Linh Lung đi đến bên giường, nhìn mặt Ngọc lão phu nhân hỏi:”Hôm nay cảm thấy như thế nào?”
Ngọc lão phu nhân sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không còn bộ dáng phi dương, sắc mặt hồng hào như trước, ho khan hai tiếng mới nói:”Không có gì đặc biệt, ngươi đừng lo lắng , ta đây còn chưa chết đâu!”
Ngọc Linh Lung ra hiệu Linh Nhi đem hộp cơm mang lên:”Nghe nói người ngã bệnh không thể uống nước ô mai, ta cho người nấu cho người chè đậu xanh, có thể làm giảm cái nóng.”
Ngọc lão phu nhân cười cười, chỉ vào chỗ đầu giường nói:”Buổi sáng mẫu thân ngươi mới sai người đưa tới cho ta cháo ngân nhĩ, ta còn ăn không hết đây, ngươi lại đưa ta cái này, ngươi coi lão thái bà ta là bình chứa nước sao?”
Tổ tôn hai người nói vài câu tán ngẫu, Đình Sương đi lên trước nói:”Lão phu nhân, đại thiếu phu nhân mới cưới đã đợi bên ngoài hồi lâu, muốn tới kính trà ngài.”
Ngọc lão phu nhân thở dài:”Ta cái dạng này, hôm qua ngay cả bữa tiệc cũng không tham gia, còn uống trà gì nữa?”
Vương ma ma cười nói:”Quy củ luôn không thể đổi, đại nãi nãi (đại thiếu phu nhân) cũng người biết lễ nghi.”
Ngọc lão phu nhân gật đầu cười nói:”Cho nàng vào đi.”
Thiếu nữ mặc hỉ phục đỏ thẫm đi vào phòng, gian phòng tràn ngập vị thuộc lập tức sáng hơn vài phần, thiếu nữ tiếp nhân cốc trà nha hoàn bưng đến, bước nhỏ lên phía trước, vâng lời nói:”Cháu dâu kính trà lão phu nhân, Chúc lão phu nhân thân thể an khàng, phúc trạch lâu dài.”
Ngọc lão phu nhân được Vương ma ma đỡ, nỗ lực ngồi dậy, đánh giá thiếu nữ một lát mới nhận lấy cốc trà:”Quả là đứa bé ngoan, ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ nhẹ giọng đáp:”Cháu dâu tên Khương Nguyệt Trinh.”
Ngọc lão phu nhân nhấp một ngụm trà, đưa cho nha hoàn bên cạnh, vịn vào Vương ma ma, muốn nằm xuống.
Khương Nguyệt Trinh nghĩ Ngọc lão phu nhân muốn nằm xuống, vội vàng bước lên phía trước vài bước muốn giúp đỡ, không ngờ lễ phục trên người quá rườm rà, khẽ cọ làm đổ chiếc ghế con đầu giường.
Chiếc ghế con đổ xuống làm tách trà rơi trên mặt đất, nước canh bên trong đồ đầy mặt đất.
Khương Nguyệt Trinh sợ hãi kêu lên, luống cuống tay chân muốn nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, trong miệng thanh âm không ngừng nói:”Đều tại ta không cẩn thận, lão phu nhân xin đừng trách tội—“
Khương Nguyệt Trinh tay đụng mảnh ngân nhĩ trên mặt đất, thanh âm liền dừng lại, nàng tựa hồ có chút không dám tin nhìn ngân nhĩ trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc lão phu nhân.
Thấy nàng ngồi sững sờ trên mặt đất, Đình Sương ở một bên vội vàng tiếp nhận mảnh sứ vỡ trong tay nàng nói:”Đại nãi nãi, chuyện như này không cần người làm coi chừng bị thương, để nô tỳ làm được rồi.”
Ngọc Linh Lung cũng không nhìn một màn trên mặt đất, Ngọc lão phu nhân nhìn ghế con bị lật, thấy Khương Nguyệt Trinh nhặt mảnh sứ vỡ liền nói không sao, bảo Khương Nguyệt Trinh không nên đụng, ai ngờ nói xong lại không ngừng ho khan, Ngọc Linh Lung thủ ở bên giường liên tục chú ý tình hình Ngọc lão phu nhân cũng không để ý đến Khương Nguyệt Trinh có chút khác thường.
Khương Nguyệt Trinh đứng lên, cúi đầu thật sâu, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng nàng lần đầu kính trà Ngọc lão phu nhân, liền xảy ra chuyện không may nên sợ hãi, ngược lại an ủi nàng, cũng may Ngọc lão phu nhân là người dễ tính, chỉ nói tân nương tử quá mức khẩn trương, cũng không có nhiều lời trách cứ nàng, chuyện này coi như đã qua.
Mắt thấy Khương Nguyệt Trinh đi ra ngoài, Ngọc lão phu nhận không nhịn được thở dài:”Võ nhi cũng đã cưới vợ, không biết thân thể ta có hay không đợi đến ngày nào đó được ôm trọng tôn tử (chắt).”
Ngọc Linh Lung nói:”Chỉ là căn bệnh nhỏ, người đừng nghĩ nhiều, chú ý tĩnh dưỡng là được rồi.”
Vương ma ma một bên cũng an ủi nói:”Lão phu nhân đừng nói những lời này, hôm nay đại nãi nãi vào cửa, không ngoài một năm lão phu nhân có thể ôm trọng tôn tử rồi, chỉ sợ trọng tôn tử quá mập, lão phu nhân không ôm nổi đây!”
Mấy lời khiến Ngọc lão phu nhân phì cười, trong phòng không khí dễ chịu hơn.
Khương Nguyệt Trinh đến, tựa hồ Kính thiện đường cũng mang theo không khí vui mừng, Ngọc lão phu nhân tinh thần rất tốt, giữ lại Ngọc Linh Lung nói chuyện thật lâu mới thả nàng đi.
Ra khỏi kính thiện đường, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời chói mắt, tâm tình như thế nào cũng không thoải mái lên được.
Theo lý thuyết Ngọc lão phu nhân ngày thường mỗi sáng đều đánh quyền một lát, thể cốt cứng cáp, cho dù ngã bệnh cũng so với người bình thường khỏi nhanh hơn, lại nói hiện tại Ngọc tướng quân cũng không cần phải đi Nam Cương , Ngọc lão phu nhân tâm bệnh cũng nên đi, nhưng nhiều ngày như vậy bệnh tình lại không thấy khá hơn?
Chẳng những không khá hơn, mấy ngày gần đây đến thăm sắc mặt của nàng giống như bệnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, sức nói chuyện cũng kém mười phần so với trước.
Ngọc Linh Lung nghĩ không ra chuyện gì, đành cho là bệnh cũ Ngọc lão phu nhân, tuổi lại lớn cho nên mới như vậy.
Khẽ thở dài một hơi, Ngọc Linh Lung mang theo Linh Nhi hướng Phẩm Lan Uyển mà đi.
…
Cách mấy ngày, hỉ sự náo nhiệt qua đi, mấy loại bài trí màu đỏ cũng tử các viện gỡ xuống, cuộc sống lại khôi phục yên tĩnh.
Húc vương những ngày qua cũng không còn xuất hiện, nghi hoặc trong lòng Ngọc Linh Lung không cách nào cởi bỏ, bất quá biết hắn không phải thật sự theo đuổi mình, Ngọc Linh Lung đối với húc vương xuất quỷ nhập thần cũng không để trong lòng nữa. Hắn không đến, nàng càng mừng rỡ thanh tĩnh.
Ngày hôm đó Ngọc Linh Lung đang ở trong phòng xem Lục Vân Thanh vừa mới thêu hai cái gối, tiểu nha hoàn bên kính thiện phòng đến gặp nàng :”Tứ tiểu thư, lão phu nhân mời ngài qua.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, ra hiệu đã biết, quay đầu phân phó Huyên Thảo:”Ngươi đem hai cái gối này thu lại đi.”
Dọn dẹp qua một chút, Ngọc Linh Lung mang theo Linh Nhi ra cửa.
Sau giờ ngọ, kính thiện đường yên tĩnh, Ngọc Linh Lung vừa vào phòng đã thấy Ngọc lão phu nhân nửa nằm nửa ngồi dựa trên giường, mặt mang theo nụ cười đang nói chuyện cùng người khác.
Thấy Ngọc Linh Lung vào phòng, Ngọc lão phu nhân liền gọi nàng qua:”Mau tới đây, tới gặp Ngũ muội muội ngươi.”
Ngọc Linh Lung giương mắt nhìn, chỉ thấy bên giường Ngọc lão phu nhân một thiếu nữ mặc váy đinh hương, ước chừng 13 14 tuổi, trên đầu đeo một trâm bạc, tóc búi cao trượt xuống cung hoa màu hồng nhạt, vài tai đeo hai khuyên tai trân châu tích thủy, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, không điểm son phấn lại không thể che đi vẻ dung mạo xinh đẹp của nàng.
Ngọc lão phu nhân lôi kéo tay của cô bé, chỉ vào Ngọc Linh Lung nói:”Vân nhi, đã đi nhiều năm chưa trở về, có nhận ra nàng hay không? Đây là Tứ tỷ tỷ của ngươi.”
Ngọc Ngàn Vân rủ lông mi đứng lên, nhẹ hành lễ:”Tứ tỷ tỷ tốt.”
Ngọc Linh Lung đánh giá Ngọc Ngàn Vân, cô gái này cũng không quá xuất chúng, cơ hồ liếc nhanh sẽ khiến người ta mau quên, không thể lưu lại bất kì ấn tượng sâu sắc nào.
Tại Ngọc phủ, Ngọc Ngàn Kiểu điêu ngoa ương ngạnh, Ngọc Ngàn Phương âm hiểm mà nội liễm, Ngọc Ngàn Liễu lanh lợi lại đanh đá, Ngọc Ngàn Vân ngũ tiểu thư này xem ra là một cô gái điềm đạm nho nhã.
Ngọc Linh Lung gật nhẹ đầu, xem như đáp lễ, rồi trực tiếp hướng bên giường Ngọc lão phu nhân ngồi xuống.
Ngọc lão phu nhân thấy hai cháu gái trước mặt, một cái xinh đẹp tựa băng tuyết, một cái văn nhã như ngọc chưa mài dũa, có vẻ hết sức cao hứng, ngay cả bệnh cũng giảm đi vài phần, nàng ngoắc gọi Ngọc Ngàn Vân cùng ngồi xuống, hướng Ngọc Linh Lung nói:”Ngũ muội muội ngươi từ nhỏ gởi nuôi ở quê nhà, lễ nghi quy củ nhưng lại vô cùng tốt, về sau tỷ muội các ngươi sống chung phải đối xử nhau hòa thuận.”
Ngọc Ngàn Vân xấu hổ cười một tiếng, nhẹ giọng nói:”Lão phu nhân người quá khen.”
Ngọc Linh Lung nghe Ngọc lão phu nhân nói, trong lòng hơi động, bất động thanh sắc liếc qua Ngọc Ngàn Vân.
Ngọc phủ tướng quân mặc dù không được coi là cao môn đại hộ, nhưng cũng tuyệt đối không phải không nuôi nổi hài tử, Ngọc Ngàn Vân còn nhỏ tuổi, tại sao phải bị đưa ra phủ, gởi đến quê nhà nuôi?
Đến giờ phút này mới đón hồi phủ, Ngọc Ngàn Vân vẻ mặt không chút nào thụ sủng nhược kinh, trên mặt vẫn luôn là nhàn nhạt mang theo chút e lệ cùng khí phách, phảng phất nàng chỉ là ra ngoài du ngoạn 1 vòng rồi lại trở về nhà.
Ngọc Linh Lung thu hồi ánh mắt quan sát, cùng ngọc lão phu nhân tán ngẫu vài cầu việc nhà rồi đứng dậy rời đi.
Thấy nàng đứng lên, Ngọc Ngàn Vân cũng đứng lên đi theo, Ngọc lão phu nhân nói:”Như thế nào, cả hai đều phải đi?”
Ngọc Ngàn Vân mỉm cười nói:”Lão phu nhân đừng gấp, Vân nhi đi tiễn Tứ tỷ tỷ xong lập tức trở lại cùng người.”
Ngọc lão phu nhân lúc này mới cười gật gật đầu, tùy hai người bọn họ ra cửa.
Đi tới cửa, Ngọc Ngàn Vân dừng bước nói:”Tứ tỷ tỷ, Vân nhi vừa mới trở về, về sau kính mong Tứ tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
Ngọc Linh Lung nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân, muốn nàng chiếu cố nhiều hơn?
Trong phủ này, trên có Ngọc lão phu nhân, giữa có Ngọc tướng quân cùng Mộ thị, dưới có Ngọc Ngàn Phương Ngọc Ngàn Liễu, Ngọc Duy Võ Ngọc Duy Đức mấy người ca ca tỷ tỷ, Ngọc Ngàn Vân lại nói muốn nàng chiếu cố?
Ngọc Linh Lung nhớ tới tình hình vừa rồi, cũng không đáp ứng chỉ khẽ cười, ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều) nói:”Lão phu nhân rất thích ngươi, ngươi chỉ cần an tâm hầu hạ lão phu nhân là được rồi.”
Ngọc Ngàn Vân nhìn ra Ngọc Linh Lung trong lòng Ngọc lão phu nhân địa vị không tầm thường, cho nên mới hướng nàng nói như vậy đi?
Cái nha đầu này, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện cũng không tầm thường, là một nhân vật không thể khinh thường.
Ngọc Ngàn Vân tựa hồ không nghe được hàm ý trong lời Ngọc Linh Lung, hướng nàng lễ phép cười nói:”Vậy ta không tiễn Tứ tỷ tỷ nữa, Tứ tỷ tỷ đi thong thả.”
Ngọc Linh Lung đi ra cửa chính, ngoái đầu nhìn thấy Ngọc Ngàn Vân đã quay người trở về phòng, liền phân phó Linh Nhi:”Đi hỏi thăm một chút, Ngũ tiểu thư này rốt cuộc là thế nào?”
Trực giác nói cho nàng biết, Ngọc Ngàn Vân tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng không thể nhìn ngoài mặt mà đoán đơn giản như vậy được.
Vài ngày không có ngược người, tay thật ngứa a!
/149
|