Nghe được Phượng Hiên Viên chủ động nhắc tới chuyện Cam Hạn Vũ, nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung lập tức trầm xuống.
Bởi vì Phượng Hiên Viên nói dối, nàng mới có thể thần xui quỷ khiến cứu Cam Hạn Vũ ra, làm hại ngay cả hắc y nhân cũng đều quấn lấy nàng, nếu không phải là nàng nói ra tên Ngọc Ngàn Kiều, hiện tại lại càng vì chính mình dở khóc dở cười dính phải hôn sự.
Ngọc Linh Lung chán ghét cảm giác bị lợi dụng, chính vì duyên cớ này nên mỗi khi nghĩ tới Phượng Hiên Viên đã cảm thấy thập phần phản cảm.
Mà bây giờ, cái người khởi xướng ra này lại vẫn đứng trước mặt mình, cười híp mắt hỏi nàng muốn biết nguyên nhân. Ngọc Linh Lung thật muốn hung hăng một cước đem cái người âm tình bất định trước mặt này đá xuống vách núi, khiến hắn tan xương nát thịt.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Có thể có nguyên nhân gì? Đơn giản chính là các ngươi bắt Cam Hạn Vũ, lại phát hiện không cẩn thận chọc tới đám hắc y nhân kia, Thanh Liên giáo càng bởi vậy mà tổn thất thảm trọng, cho nên mới nghĩ vội vàng nhân cơ hội này đem củ khoai nóng phỏng tay ném ra ngoài.”
Dừng một chút, nàng lại bỏ thêm một câu: “Ta bất quá vừa vặn xuất hiện, không cẩn thận thành người thích hợp được chọn để lợi dụng.”
Bởi vì chuyện Cam Hạn Vũ bị bắt cóc, cả kinh thành khắp nơi lùng bắt người của Thanh Liên giáo, nàng bất quá chỉ là một cô gái sinh hoạt bình thường, cũng biết chuyện này có bao nhiêu huyên náo, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết Thanh Liên giáo nhất định tổn thất không nhỏ.
Thấy bộ dáng của nàng đối với Thanh Liên giáo chẳng thèm ngó tới, lại đối với hắn nói những lời khinh thị, nụ cười trên mặt Phượng Hiên Viên lập tức tắt ngấm, hắn quay đầu đi chỗ khác, nhìn mây đen phía chân trời, lạnh lùng nói: “Ngươi cho là mình bị rơi vào một cái bẫy, nhưng ngươi không biết, chúng ta lâm vào là một âm mưu lớn.”
Ngọc Linh Lung đôi mày nhíu lại nói: “Phiền phức của các ngươi cùng ta có quan hệ gì? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi chính là như vậy báo đáp ta sao?”
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của Phượng Hiên Viên liền đi lên, khuôn mặt tà mị gần trong gang tất, Ngọc Linh Lung có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, mang theo đè nén tức giận hướng nàng ép tới.
“Cam gia trả thù lao một vạn lượng hoàng kim, ban thưởng cho người tìm được tiểu tử kia. Công lao to lớn như vậy ta cho ngươi, ngươi liền không cảm kích ta?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Cảm kích ngươi? Ta cảm kích ngươi chọc cho ta phiền toái lớn như vậy sao?”
Nhớ tới việc bị những hắc y nhân kia khắp nơi theo dõi cuộc sống của nàng, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa: “Phượng Hiên Viên, ta mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không cần biết ngươi là giáo chủ chó má gì, ta cho ngươi biết, đừng đem ý nghĩ của ngươi áp đặt lên ta, ngươi vốn cho rằng đó là báo đáp, nhưng đối với ta mà nói đó chỉ là sự vũ nhục, bị lợi dụng mà thôi!”
Con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nheo lại, hào quang tỏa ra bốn phía, Phượng Hiên Viên lạnh giọng nói: “Ngươi cần phải may mắn vì mình còn có giá trị lợi dụng. Nếu không, ngươi đã sớm—“
“Đã sớm như thế nào? Bị ngươi giết người diệt khẩu?” Ngọc Linh Lung mỉa mai nhìn về phía hắn, “Khó trách người người đều nói Thanh Liên giáo rất tà môn, thì ra toàn là hạng người lấy oán trả ơn!”
Lời này khinh miệt đến cực điểm, Phượng Hiên Viên nhưng cũng không thẹn quá hóa giận như trong dự đoán của Ngọc Linh Lung, khóe miệng của hắn khẽ cong lên, lộ ra nụ cười âm lệ, chậm nói: “Phải không, vậy ngươi muốn hình thức báo đáp như thế nào? Muốn ta lấy thân báo đáp sao?” (vâng, ta muốn long lanh)
Ngọc Linh Lung nặng nề hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Kỹ nữ dựa cửa bán rẻ tiếng cười ư?”
Hai chữ cuối cùng vừa phun ra khỏi miệng, chiếc cằm khéo léo của nàng đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, buộc nàng phải nhìn thẳng đôi mắt hẹp dài của hắn.
“Ngọc Linh Lung, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, không cần phải luôn cố gắng chọc giận ta.”
Nụ cười quật cường giương lên, thoát khỏi sự kiếm chế của hắn, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói : “Phượng Hiên Viên ta cũng cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, không cần phải cùng ta có bất kì liên quan nào, đừng để ta hối hận vì đã từng cứu ngươi!”
“Ngươi hối hận?” Phượng Hiên Viên trong lòng phức tạp , nói không rõ là tức giận hay đau đớn, “Ta mạn phép không cho ngươi cơ hội hối hận!”
Duỗi tay ra, trong nháy mắt lòng bàn tay Phượng Hiên Viên đã xuất hiện dây nhỏ màu đen, treo một khối Thanh Ngọc, không đợi Ngọc Linh Lung phục hồi lại tinh thần, trên cổ khẽ rơi một cái, khối Thanh Ngọc đã chạm vào xương quai xanh tinh xảo của nàng.
“Vật gì đó?” Ngọc Linh Lung đưa tay cầm khối ngọc bội, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, sờ lên cảm nhận được đường cong rõ ràng, hoa văn dày đặc.
Tay dùng sức, muốn đem ngọc bội kia giật xuống, nhưng vô luận nàng kéo thế nào, sợi dây nhỏ bền bỉ vẫn mãi không đứt.
Phượng Hiên Viên lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng phí sức nữa, sợi dây này được làm từ ô kim, đừng nói lấy tay kéo, ngay cả đao kiếm, lửa đốt cũng không đứt được.
Con ngươi trong suốt nhiễm lên tầng lửa giận, Ngọc Linh Lung mím chặt môi, hai tay tìm kiếm chỗ nút buộc của sợi dây, bộ dạng không tháo ra không bỏ qua.
Phượng Hiên Viên khóe môi cong lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nút buộc này chỉ có ta mới tháo được.”
Nổi cáu buông tay, Ngọc Linh Lung trợn mắt nhìn hắn: “Phượng Hiên Viên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Phượng Hiên Viên khẽ nghiêng đầu, nhìn ngọc bội trên cổ nàng, hiển nhiên đối với kiệt tác của mình rất hài lòng: “Đương nhiên là…buộc ngươi lại.”
Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Buộc ta làm gì?”
Nàng cũng không phải chó, sao lại bị hắn dùng sợi dây buộc chứ!?
Thấy nàng bộ dáng căm tức của nàng,Phượng Hiên Viên tâm tình rất tốt: “Ai bảo ngươi động một chút là nói không muốn cùng ta có liên quan gì, ta mạn phép cũng không cho ngươi được như ý!”
Ngọc Linh Lung tức giận đến nghiến chặt răng, một câu cũng không muốn nói thêm nữa, xoay người đi xuống núi, nàng cũng không tin mình không tìm được cách cắt đứt sợi dây này!
Phía sau nàng, gió gào thét xen lẫn với thanh âm tuyên cáo của Phượng Hiên Viên: “Ngọc Linh Lung, cho dù ngươi đi đến chân trời, trên người cũng sẽ vĩnh viễn đeo nó!”
….
Dưới chân núi, Linh Nhi đang nóng lòng như lửa đốt chờ nàng, cho đến khi thấy nàng xuất hiện trên sơn đạo, Linh Nhi mới như trút được gánh nặng, lập tức chạy như bay đến bên cạnh nàng.
“Tiểu thư, người không có việc gì, ô ô—“
Ngọc Linh Lung tâm tình đang không tốt, thấy Linh Nhi mừng đến phát khóc, không khỏi tức giận nói: “Ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì!”
Linh Nhi sợ hết hồn, gấp rút thu lại nước mắt, không biết nên làm sao chỉ đành theo sát nàng.
Ngọc Linh Lung sờ ngọc bội trên cổ, gọi Linh Nhi đến: “Ngươi xem một chút, đây là cái gì?”
Linh Nhi nghiêng đầu nhìn hồi lâu, nói: “Là một khối ngọc bội màu xanh, đồ án…hình như là một đóa hoa sen.”
Thanh Ngọc hoa sen? Ngọc Linh Lung tâm tình càng không xong, thứ này vừa nhìn đã biết là kí hiệu của Thanh Liên giáo, nàng mang trên người, chẳng phải muốn chọc phiền toái hay sao?
Phượng Hiên Viên này thật âm hiểm!
Biết rất rõ nàng không nguyện ý cùng Thanh Liên giáo có quan hệ gì, còn đem một món đồ như vậy đeo trên cổ nàng, làm cho nàng không tháo ra được, chỉ có thể bị động đeo trên người.
Ngọc Linh Lung khẽ cúi đầu, để Linh Nhi nhìn rõ nút buộc: “Ngươi xem một chút, có thể tháo nó được không?”
Mặc dù Phượng Hiên Viên nói nút buộc này trừ hắn ra ai cũng không tháo được, nhưng nàng cũng không từ bỏ ý định thử một lần.
Linh Nhi dùng sức chín trâu hai hổ vẫn không tháo được nút buộc kia ra, hơn nữa nút buộc này cực tà môn, phương pháp cởi bỏ không đúng, càng vặn càng chặt, đến cuối cùng siết quá đỗi làm người ta hoàn toàn không biết nên ra tay như nào nữa.
Cuối cùng, Linh Nhi nhụt chí lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ ngu ngốc, thực không tháo ra được.”
Ngọc Linh Lung khoát tay: “Thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói sau.”
Chủ tớ hai người lên quan đạo, cuối cùng tìm một cỗ xe ngựa, hướng kinh thành mà đi.
Ngồi ở trong xe không ngừng lay động, Ngọc Linh Lung đem ngọc bội nhét vào trong áo, yên lặng suy tư.
Cái bẫy hôm nay, rõ ràng cho thấy là do Ngọc Duy Võ thiết lập, nhưng Ngọc Duy Võ chỉ là một tên giáo úy nho nhỏ, sao có thể điều động được mấy trăm tên quan binh? Mặc dù đối với chế độ binh quyền của cổ đại nàng không hiểu rõ lắm, nhưng Ngọc Linh Lung cũng biết, muốn điều động nhiều binh lực như vậy, nhất định phải là mệnh lệnh của cấp tướng lĩnh.
Chẳng lẽ là….
Ngọc Linh Lung híp con mắt lại, đáy mắt tràn ngập tia lạnh lẽo.
Ngọc tướng quân mặc dù ở nhà nhàn rỗi, nhưng trong tay hắn lại có binh phù có thể điều động binh lực…
Nàng biết rõ Ngọc Duy Võ muốn diệt trừ mình, bất quá nàng không nghĩ tới hai cha con này sẽ dùng phương thức như thế.
Là sợ không diệt trừ nàng sẽ lưu lại mối họa đi, hai người này thật có tiền đồ, bất quá muốn đối phó với một cô gái nho nhỏ, lại muốn sử dụng nhiều binh lực như vậy!
Lúm đồng tiền dần dần rõ ràng, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng đã có chủ ý.
Cha con Ngọc gia, đây là do các ngươi tự tìm đường chết!
…
Lúc này, Ngọc Duy Võ đã biết tin tức Ngọc Linh Lung không chết, lập tức rối loạn.
“Cái gì, vậy mà lại để nàng chạy thoát?” Ngọc Duy Võ sắc mặt trở nên tái nhợt, “Nhiều người như vậy, như thế nào đến một nữ tử cũng bắt không được?”
Tên tướng lĩnh báo tin mi tâm khóa chặt: “Ai biết ở đâu đi ra một tên y phục màu xanh, thân thủ rất tốt, mang nàng từ trên cây bay đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.”
Ngọc Duy Võ không hiểu ra sao: “Cái gì người mặc y phục màu xanh, các ngươi có thấy rõ bộ dáng của hắn hay không?”
Tên tướng lĩnh sắc mặt lúng túng: “Này…Này thật không có.”
Mấy trăm người vây quanh một cây đại thụ, lại vẫn có thể để bọn họ toàn thân mà lui, hơn nữa hai người Ngọc Linh Lung đứng quá cao, bọn họ không thể thấy rõ ràng tướng mạo người áo xanh kia.
Ngọc Duy Võ nhịn không được cả giận nói: “Thực là một đám phế vật!”
Tướng lĩnh cúi đầu xuống, trong miệng không phục lẩm bẩm: “Người nọ bay ở trên trời, cũng không biết là võ công gì, thật là tà môn, tựa như yêu nhân trong Thanh Liên giáo—“
“Thanh Liên giáo?” Ngọc Duy Võ đứng vọt dậy, trong đầu lập tức nhớ tới một chuyện.
Lần trước Phùng thượng thư phái người tới lục soát Ngọc phủ, không phải cũng là lùng bắt dư đảng Thanh Liên giáo sao?
Chẳng lẽ Ngọc Linh Lung thật sự có quan hệ với Thanh Liên giáo?
Ngọc Duy Võ trầm ngâm hồi lâu, mới phất phất tay: “Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
Tướng quan này vừa muốn ra cửa, Ngọc Duy Võ lại bỏ thêm một câu: “Nhớ kỹ, nhiệm vụ lần này là bí mật, không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Tướng lĩnh lộ vẻ chần chờ: “Kia….Thương vong như vậy làm sao báo cáo lên?”
Ngọc Duy Võ tâm phiền ý loạn: “Chuyện này tướng quân sẽ tự xử lý.”
Tướng lĩnh nghe lời này đành phải lui xuống.
Ngọc Duy Võ chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, nghĩ đến các đầu mối không rõ ràng, đang lúc không biết phải làm thế nào, cửa chính đột nhiên bị một người một cước đá văng, ngay sau đó liền nghe được một thanh âm giận dữ.
“Ngọc Duy Võ, con mẹ nó, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”
Ngọc Duy Võ nghe được thanh âm này, biết chuyện đã bại lộ, ngược lại không chút hoang mang đứng dậy nói: “Phụ thân, người đã đến rồi.”
Ngọc tướng quân nhìn binh phù trên bàn kia, tức giận tát Ngọc Duy Võ một cái: “Ngươi tiểu súc sinh này, không muốn sống nữa sao, ngay cả binh phù của ta cũng dám trộm!”
Ngọc Duy Võ không trốn tránh, cứng rắn nhận một bạt tai này, khóe miệng dần dần chảy ra tia máu.
Hắn lau chùi khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười chế nhạo: “Bị mất binh phù, phải bị tội gì?”
“Ngươi—“ Ngọc tướng quân run rẩy chỉ thẳng vào Ngọc Duy Võ, lại một câu cũng nói không nên lời.
Hắn coi như thấy rõ ràng, đứa con trai này, rõ ràng là muốn kéo hắn cùng nhau xuống nước!
Đã đến mức này, Ngọc Duy Võ dứt khoát nói thẳng: “Phụ thân, chuyện đã như vậy rồi, không bằng người nghĩ lại xem nên giải quyết hậu quả chuyện này như thế nào cho tốt. Tiểu tiện nhân kia một ngày không chết , chúng ta liền một ngày không thể sống yên!”
Hắn sớm đã hiểu rõ người cha này, vì tư lợi, mọi việc chỉ suy nghĩ cho mình, nếu muốn kéo hắn cùng nhau diệt trừ Ngọc Linh Lung, nhất định phải hạ đòn sát thủ!
Như lần trước, Ngọc tướng quân rõ ràng cũng muốn diệt trừ Ngọc Linh Lung, nhưng lại không chịu tự mình ra tay, chỉ ngầm đồng ý đề nghị của Ngọc Duy Võ, vận dụng binh lực thiết hạ mai phục, dẫn dụ Ngọc Linh Lung tiến đến giết chết, nhưng binh phù điều động binh lực kia, Ngọc tướng quân lại thủy chung không đưa cho hắn.
Ngọc tướng quân không chịu cho hắn binh phù, rồi lại hết lần này tới lần khác đặt tại vị trí dễ phát hiện, mượn cớ rời đi, tạo điều kiện cho hắn đến trộm binh phù, hiện tại Ngọc Linh Lung không chết, lại chết vài binh lính, Ngọc tướng quân liền muốn đem mình ra làm bia đỡ, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mình, hắn nghĩ khá lắm!
Thấy bộ dáng tức giận để mặt đỏ bừng của Ngọc tướng quân, Ngọc Duy Võ tiến lên phía trước, thanh âm chậm lại: “Phụ thân, tiểu tiện nhân kia rất nhanh sẽ trở về đến đây, ngươi hãy nắm chặt thời gian mà nghĩ xem, làm thế nào để đối phó với nàng!”
Đúng vậy, âm mưu của bọn họ đã bị bại lộ, Ngọc Linh Lung chắc chắc sẽ không chịu để yên, thay vì ngồi chờ chết, không bằng dứt khoát một lần!
Ngọc tướng quân nhìn Ngọc Duy Võ, kiềm chế lại lửa giận, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Ngọc Duy Võ trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh: “Ta có biện pháp, có thể nhất cử diệt trừ con tiện nhân này!”
Bởi vì Phượng Hiên Viên nói dối, nàng mới có thể thần xui quỷ khiến cứu Cam Hạn Vũ ra, làm hại ngay cả hắc y nhân cũng đều quấn lấy nàng, nếu không phải là nàng nói ra tên Ngọc Ngàn Kiều, hiện tại lại càng vì chính mình dở khóc dở cười dính phải hôn sự.
Ngọc Linh Lung chán ghét cảm giác bị lợi dụng, chính vì duyên cớ này nên mỗi khi nghĩ tới Phượng Hiên Viên đã cảm thấy thập phần phản cảm.
Mà bây giờ, cái người khởi xướng ra này lại vẫn đứng trước mặt mình, cười híp mắt hỏi nàng muốn biết nguyên nhân. Ngọc Linh Lung thật muốn hung hăng một cước đem cái người âm tình bất định trước mặt này đá xuống vách núi, khiến hắn tan xương nát thịt.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Có thể có nguyên nhân gì? Đơn giản chính là các ngươi bắt Cam Hạn Vũ, lại phát hiện không cẩn thận chọc tới đám hắc y nhân kia, Thanh Liên giáo càng bởi vậy mà tổn thất thảm trọng, cho nên mới nghĩ vội vàng nhân cơ hội này đem củ khoai nóng phỏng tay ném ra ngoài.”
Dừng một chút, nàng lại bỏ thêm một câu: “Ta bất quá vừa vặn xuất hiện, không cẩn thận thành người thích hợp được chọn để lợi dụng.”
Bởi vì chuyện Cam Hạn Vũ bị bắt cóc, cả kinh thành khắp nơi lùng bắt người của Thanh Liên giáo, nàng bất quá chỉ là một cô gái sinh hoạt bình thường, cũng biết chuyện này có bao nhiêu huyên náo, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết Thanh Liên giáo nhất định tổn thất không nhỏ.
Thấy bộ dáng của nàng đối với Thanh Liên giáo chẳng thèm ngó tới, lại đối với hắn nói những lời khinh thị, nụ cười trên mặt Phượng Hiên Viên lập tức tắt ngấm, hắn quay đầu đi chỗ khác, nhìn mây đen phía chân trời, lạnh lùng nói: “Ngươi cho là mình bị rơi vào một cái bẫy, nhưng ngươi không biết, chúng ta lâm vào là một âm mưu lớn.”
Ngọc Linh Lung đôi mày nhíu lại nói: “Phiền phức của các ngươi cùng ta có quan hệ gì? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi chính là như vậy báo đáp ta sao?”
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của Phượng Hiên Viên liền đi lên, khuôn mặt tà mị gần trong gang tất, Ngọc Linh Lung có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, mang theo đè nén tức giận hướng nàng ép tới.
“Cam gia trả thù lao một vạn lượng hoàng kim, ban thưởng cho người tìm được tiểu tử kia. Công lao to lớn như vậy ta cho ngươi, ngươi liền không cảm kích ta?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Cảm kích ngươi? Ta cảm kích ngươi chọc cho ta phiền toái lớn như vậy sao?”
Nhớ tới việc bị những hắc y nhân kia khắp nơi theo dõi cuộc sống của nàng, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa: “Phượng Hiên Viên, ta mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không cần biết ngươi là giáo chủ chó má gì, ta cho ngươi biết, đừng đem ý nghĩ của ngươi áp đặt lên ta, ngươi vốn cho rằng đó là báo đáp, nhưng đối với ta mà nói đó chỉ là sự vũ nhục, bị lợi dụng mà thôi!”
Con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nheo lại, hào quang tỏa ra bốn phía, Phượng Hiên Viên lạnh giọng nói: “Ngươi cần phải may mắn vì mình còn có giá trị lợi dụng. Nếu không, ngươi đã sớm—“
“Đã sớm như thế nào? Bị ngươi giết người diệt khẩu?” Ngọc Linh Lung mỉa mai nhìn về phía hắn, “Khó trách người người đều nói Thanh Liên giáo rất tà môn, thì ra toàn là hạng người lấy oán trả ơn!”
Lời này khinh miệt đến cực điểm, Phượng Hiên Viên nhưng cũng không thẹn quá hóa giận như trong dự đoán của Ngọc Linh Lung, khóe miệng của hắn khẽ cong lên, lộ ra nụ cười âm lệ, chậm nói: “Phải không, vậy ngươi muốn hình thức báo đáp như thế nào? Muốn ta lấy thân báo đáp sao?” (vâng, ta muốn long lanh)
Ngọc Linh Lung nặng nề hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ ngươi là cái gì? Kỹ nữ dựa cửa bán rẻ tiếng cười ư?”
Hai chữ cuối cùng vừa phun ra khỏi miệng, chiếc cằm khéo léo của nàng đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, buộc nàng phải nhìn thẳng đôi mắt hẹp dài của hắn.
“Ngọc Linh Lung, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, không cần phải luôn cố gắng chọc giận ta.”
Nụ cười quật cường giương lên, thoát khỏi sự kiếm chế của hắn, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói : “Phượng Hiên Viên ta cũng cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, không cần phải cùng ta có bất kì liên quan nào, đừng để ta hối hận vì đã từng cứu ngươi!”
“Ngươi hối hận?” Phượng Hiên Viên trong lòng phức tạp , nói không rõ là tức giận hay đau đớn, “Ta mạn phép không cho ngươi cơ hội hối hận!”
Duỗi tay ra, trong nháy mắt lòng bàn tay Phượng Hiên Viên đã xuất hiện dây nhỏ màu đen, treo một khối Thanh Ngọc, không đợi Ngọc Linh Lung phục hồi lại tinh thần, trên cổ khẽ rơi một cái, khối Thanh Ngọc đã chạm vào xương quai xanh tinh xảo của nàng.
“Vật gì đó?” Ngọc Linh Lung đưa tay cầm khối ngọc bội, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, sờ lên cảm nhận được đường cong rõ ràng, hoa văn dày đặc.
Tay dùng sức, muốn đem ngọc bội kia giật xuống, nhưng vô luận nàng kéo thế nào, sợi dây nhỏ bền bỉ vẫn mãi không đứt.
Phượng Hiên Viên lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng: “Đừng phí sức nữa, sợi dây này được làm từ ô kim, đừng nói lấy tay kéo, ngay cả đao kiếm, lửa đốt cũng không đứt được.
Con ngươi trong suốt nhiễm lên tầng lửa giận, Ngọc Linh Lung mím chặt môi, hai tay tìm kiếm chỗ nút buộc của sợi dây, bộ dạng không tháo ra không bỏ qua.
Phượng Hiên Viên khóe môi cong lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nút buộc này chỉ có ta mới tháo được.”
Nổi cáu buông tay, Ngọc Linh Lung trợn mắt nhìn hắn: “Phượng Hiên Viên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Phượng Hiên Viên khẽ nghiêng đầu, nhìn ngọc bội trên cổ nàng, hiển nhiên đối với kiệt tác của mình rất hài lòng: “Đương nhiên là…buộc ngươi lại.”
Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Buộc ta làm gì?”
Nàng cũng không phải chó, sao lại bị hắn dùng sợi dây buộc chứ!?
Thấy nàng bộ dáng căm tức của nàng,Phượng Hiên Viên tâm tình rất tốt: “Ai bảo ngươi động một chút là nói không muốn cùng ta có liên quan gì, ta mạn phép cũng không cho ngươi được như ý!”
Ngọc Linh Lung tức giận đến nghiến chặt răng, một câu cũng không muốn nói thêm nữa, xoay người đi xuống núi, nàng cũng không tin mình không tìm được cách cắt đứt sợi dây này!
Phía sau nàng, gió gào thét xen lẫn với thanh âm tuyên cáo của Phượng Hiên Viên: “Ngọc Linh Lung, cho dù ngươi đi đến chân trời, trên người cũng sẽ vĩnh viễn đeo nó!”
….
Dưới chân núi, Linh Nhi đang nóng lòng như lửa đốt chờ nàng, cho đến khi thấy nàng xuất hiện trên sơn đạo, Linh Nhi mới như trút được gánh nặng, lập tức chạy như bay đến bên cạnh nàng.
“Tiểu thư, người không có việc gì, ô ô—“
Ngọc Linh Lung tâm tình đang không tốt, thấy Linh Nhi mừng đến phát khóc, không khỏi tức giận nói: “Ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì!”
Linh Nhi sợ hết hồn, gấp rút thu lại nước mắt, không biết nên làm sao chỉ đành theo sát nàng.
Ngọc Linh Lung sờ ngọc bội trên cổ, gọi Linh Nhi đến: “Ngươi xem một chút, đây là cái gì?”
Linh Nhi nghiêng đầu nhìn hồi lâu, nói: “Là một khối ngọc bội màu xanh, đồ án…hình như là một đóa hoa sen.”
Thanh Ngọc hoa sen? Ngọc Linh Lung tâm tình càng không xong, thứ này vừa nhìn đã biết là kí hiệu của Thanh Liên giáo, nàng mang trên người, chẳng phải muốn chọc phiền toái hay sao?
Phượng Hiên Viên này thật âm hiểm!
Biết rất rõ nàng không nguyện ý cùng Thanh Liên giáo có quan hệ gì, còn đem một món đồ như vậy đeo trên cổ nàng, làm cho nàng không tháo ra được, chỉ có thể bị động đeo trên người.
Ngọc Linh Lung khẽ cúi đầu, để Linh Nhi nhìn rõ nút buộc: “Ngươi xem một chút, có thể tháo nó được không?”
Mặc dù Phượng Hiên Viên nói nút buộc này trừ hắn ra ai cũng không tháo được, nhưng nàng cũng không từ bỏ ý định thử một lần.
Linh Nhi dùng sức chín trâu hai hổ vẫn không tháo được nút buộc kia ra, hơn nữa nút buộc này cực tà môn, phương pháp cởi bỏ không đúng, càng vặn càng chặt, đến cuối cùng siết quá đỗi làm người ta hoàn toàn không biết nên ra tay như nào nữa.
Cuối cùng, Linh Nhi nhụt chí lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ ngu ngốc, thực không tháo ra được.”
Ngọc Linh Lung khoát tay: “Thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói sau.”
Chủ tớ hai người lên quan đạo, cuối cùng tìm một cỗ xe ngựa, hướng kinh thành mà đi.
Ngồi ở trong xe không ngừng lay động, Ngọc Linh Lung đem ngọc bội nhét vào trong áo, yên lặng suy tư.
Cái bẫy hôm nay, rõ ràng cho thấy là do Ngọc Duy Võ thiết lập, nhưng Ngọc Duy Võ chỉ là một tên giáo úy nho nhỏ, sao có thể điều động được mấy trăm tên quan binh? Mặc dù đối với chế độ binh quyền của cổ đại nàng không hiểu rõ lắm, nhưng Ngọc Linh Lung cũng biết, muốn điều động nhiều binh lực như vậy, nhất định phải là mệnh lệnh của cấp tướng lĩnh.
Chẳng lẽ là….
Ngọc Linh Lung híp con mắt lại, đáy mắt tràn ngập tia lạnh lẽo.
Ngọc tướng quân mặc dù ở nhà nhàn rỗi, nhưng trong tay hắn lại có binh phù có thể điều động binh lực…
Nàng biết rõ Ngọc Duy Võ muốn diệt trừ mình, bất quá nàng không nghĩ tới hai cha con này sẽ dùng phương thức như thế.
Là sợ không diệt trừ nàng sẽ lưu lại mối họa đi, hai người này thật có tiền đồ, bất quá muốn đối phó với một cô gái nho nhỏ, lại muốn sử dụng nhiều binh lực như vậy!
Lúm đồng tiền dần dần rõ ràng, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng đã có chủ ý.
Cha con Ngọc gia, đây là do các ngươi tự tìm đường chết!
…
Lúc này, Ngọc Duy Võ đã biết tin tức Ngọc Linh Lung không chết, lập tức rối loạn.
“Cái gì, vậy mà lại để nàng chạy thoát?” Ngọc Duy Võ sắc mặt trở nên tái nhợt, “Nhiều người như vậy, như thế nào đến một nữ tử cũng bắt không được?”
Tên tướng lĩnh báo tin mi tâm khóa chặt: “Ai biết ở đâu đi ra một tên y phục màu xanh, thân thủ rất tốt, mang nàng từ trên cây bay đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.”
Ngọc Duy Võ không hiểu ra sao: “Cái gì người mặc y phục màu xanh, các ngươi có thấy rõ bộ dáng của hắn hay không?”
Tên tướng lĩnh sắc mặt lúng túng: “Này…Này thật không có.”
Mấy trăm người vây quanh một cây đại thụ, lại vẫn có thể để bọn họ toàn thân mà lui, hơn nữa hai người Ngọc Linh Lung đứng quá cao, bọn họ không thể thấy rõ ràng tướng mạo người áo xanh kia.
Ngọc Duy Võ nhịn không được cả giận nói: “Thực là một đám phế vật!”
Tướng lĩnh cúi đầu xuống, trong miệng không phục lẩm bẩm: “Người nọ bay ở trên trời, cũng không biết là võ công gì, thật là tà môn, tựa như yêu nhân trong Thanh Liên giáo—“
“Thanh Liên giáo?” Ngọc Duy Võ đứng vọt dậy, trong đầu lập tức nhớ tới một chuyện.
Lần trước Phùng thượng thư phái người tới lục soát Ngọc phủ, không phải cũng là lùng bắt dư đảng Thanh Liên giáo sao?
Chẳng lẽ Ngọc Linh Lung thật sự có quan hệ với Thanh Liên giáo?
Ngọc Duy Võ trầm ngâm hồi lâu, mới phất phất tay: “Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
Tướng quan này vừa muốn ra cửa, Ngọc Duy Võ lại bỏ thêm một câu: “Nhớ kỹ, nhiệm vụ lần này là bí mật, không được nói cho bất luận kẻ nào.”
Tướng lĩnh lộ vẻ chần chờ: “Kia….Thương vong như vậy làm sao báo cáo lên?”
Ngọc Duy Võ tâm phiền ý loạn: “Chuyện này tướng quân sẽ tự xử lý.”
Tướng lĩnh nghe lời này đành phải lui xuống.
Ngọc Duy Võ chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, nghĩ đến các đầu mối không rõ ràng, đang lúc không biết phải làm thế nào, cửa chính đột nhiên bị một người một cước đá văng, ngay sau đó liền nghe được một thanh âm giận dữ.
“Ngọc Duy Võ, con mẹ nó, ngươi lăn ra đây cho lão tử!”
Ngọc Duy Võ nghe được thanh âm này, biết chuyện đã bại lộ, ngược lại không chút hoang mang đứng dậy nói: “Phụ thân, người đã đến rồi.”
Ngọc tướng quân nhìn binh phù trên bàn kia, tức giận tát Ngọc Duy Võ một cái: “Ngươi tiểu súc sinh này, không muốn sống nữa sao, ngay cả binh phù của ta cũng dám trộm!”
Ngọc Duy Võ không trốn tránh, cứng rắn nhận một bạt tai này, khóe miệng dần dần chảy ra tia máu.
Hắn lau chùi khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười chế nhạo: “Bị mất binh phù, phải bị tội gì?”
“Ngươi—“ Ngọc tướng quân run rẩy chỉ thẳng vào Ngọc Duy Võ, lại một câu cũng nói không nên lời.
Hắn coi như thấy rõ ràng, đứa con trai này, rõ ràng là muốn kéo hắn cùng nhau xuống nước!
Đã đến mức này, Ngọc Duy Võ dứt khoát nói thẳng: “Phụ thân, chuyện đã như vậy rồi, không bằng người nghĩ lại xem nên giải quyết hậu quả chuyện này như thế nào cho tốt. Tiểu tiện nhân kia một ngày không chết , chúng ta liền một ngày không thể sống yên!”
Hắn sớm đã hiểu rõ người cha này, vì tư lợi, mọi việc chỉ suy nghĩ cho mình, nếu muốn kéo hắn cùng nhau diệt trừ Ngọc Linh Lung, nhất định phải hạ đòn sát thủ!
Như lần trước, Ngọc tướng quân rõ ràng cũng muốn diệt trừ Ngọc Linh Lung, nhưng lại không chịu tự mình ra tay, chỉ ngầm đồng ý đề nghị của Ngọc Duy Võ, vận dụng binh lực thiết hạ mai phục, dẫn dụ Ngọc Linh Lung tiến đến giết chết, nhưng binh phù điều động binh lực kia, Ngọc tướng quân lại thủy chung không đưa cho hắn.
Ngọc tướng quân không chịu cho hắn binh phù, rồi lại hết lần này tới lần khác đặt tại vị trí dễ phát hiện, mượn cớ rời đi, tạo điều kiện cho hắn đến trộm binh phù, hiện tại Ngọc Linh Lung không chết, lại chết vài binh lính, Ngọc tướng quân liền muốn đem mình ra làm bia đỡ, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mình, hắn nghĩ khá lắm!
Thấy bộ dáng tức giận để mặt đỏ bừng của Ngọc tướng quân, Ngọc Duy Võ tiến lên phía trước, thanh âm chậm lại: “Phụ thân, tiểu tiện nhân kia rất nhanh sẽ trở về đến đây, ngươi hãy nắm chặt thời gian mà nghĩ xem, làm thế nào để đối phó với nàng!”
Đúng vậy, âm mưu của bọn họ đã bị bại lộ, Ngọc Linh Lung chắc chắc sẽ không chịu để yên, thay vì ngồi chờ chết, không bằng dứt khoát một lần!
Ngọc tướng quân nhìn Ngọc Duy Võ, kiềm chế lại lửa giận, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Ngọc Duy Võ trên mặt lộ ra nụ cười âm lãnh: “Ta có biện pháp, có thể nhất cử diệt trừ con tiện nhân này!”
/149
|