Viết một bài nữa? Cẩm Nương có chút kinh ngạc với đề nghị của Vương gia, bất quá, trong lòng đối với trượng phu chưa từng gặp mặt kia có chút ít mong đợi, một quý tộc công tử bệnh hoạn tàn tật, có thể sẽ rất u buồn, nên hắn đem tình cảm của mình ký thác vào thi từ? Vì vậy mới đối với thi từ mình viết cảm thấy hứng thú?“Cẩm Nương, Vương gia bảo ngươi làm một bài thơ nữa, ngươi có thể làm không?”Lão thái gia thấy Cẩm Nương cúi đầu trầm tư, cũng không có trả lời Vương …, cho là nàng cảm thấy khó khăn, trong lòng mơ hồ cũng có chút lo lắng, nên vội hỏi.“Nga, Hồi gia gia, có thể , chẳng qua cháu gái tài sơ học thiển, thơ viết ra sợ sẽ không lọt vào mắt Vương gia được.” Cẩm Nương kinh ngạc, cúi đầu đàng hoàng đáp lời. Không thể viết cũng phải viết a, tên đã lắp vào dây cung không bắn không được, ai bảo mình ngày đó nổi hứng chép một bài làm chi, nên phải chịu trách nhiệm một ít, nhiều nhất thì chéo một bài nữa là được, chẳng qua lúc này phải cẩn thận hơn, phải chọn những bài thơ không quá nổi danh mà viết.Lão thái gia nghe cả cười, bận rộn phân phó hạ nhân đi chuẩn bị giấy mực, Cẩm Nương liền dời bước đi đến trước bàn.Lãnh Hoa Đường lẳng lặng ngồi yên ở đại sảnh, nữ tử này từ khi vào cửa đến giờ cũng không hướng mình quăng một ánh mắt nào, chẳng lẽ là quy củ của Thái Thú cho nên mắt phải nhìn thẳng?Hắn tự nhận tướng mạo đường đường phong độ có hơn, bất kể là đi nơi nào, có hắn xuất hiện luôn luôn thu hút người, nhất là các cô bé gặp phải, người nhìn thấy hắn không phải là xấu hổ thì cũng e lệ nhìn trộm.Hôm nay lại bị một nữ tử nho nhỏ không nhìn, cảm giác như vậy thật đúng là không có thói quen. . . . . .Muốn viết Thơ sao? Vậy thì phải có mệnh đề a. . . . . .“Lão tướng Gia, thơ của Tứ tiểu thư lần trước tiểu chất cũng có nghe Tiểu Đình nói qua, là dùng từ ưu mỹ ngắn gọn, ý cảnh sâu xa, hôm nay tiểu chất may mắn vừa lúc có thể mở mang kiến thức.”Cẩm Nương nghe thấy lúc này liền ngẩng đầu, mới phát hiện ở đại sảnh còn ngồi một thế gia công tử dung mạo tuấn lãng, tại sao mới vừa rồi gia gia cũng không bảo mình hành lễ vậy? Bất quá chỉ nhìn một cái, liền chạm được một đôi mắt đen như mực đang có nhiều hứng thú nhìn mình của công tử kia, nếu không phải mình biết vị hôn phu là người tàn tật, có thể nàng sẽ lầm tưởng vị này mới là hôn phu của mình.Bất quá, lớn lên thật đúng là đẹp trai, vóc người thon dài cao ngấ, ngũ quan tuấn mỹ xinh xắn, trong sự cường tráng lộ ra nhàn nhạt khí chất nho nhã, nếu không phải đáy mắt của hắn có một ít sự xâm lược, cùng tự cao khó kìm hãm, chắc Cẩm Nương sẽ thật sự vì hắn mà trái tim lay động.Cẩm Nương nhìn thoáng qua một cái liền rũ mắt xuống, nàng cũng không dám ở trước mặt Lão thái gia cùng Giản thân vương gia mang bộ dạng háo sắc hướng về phía người dễ nhìn kia, nếu không sẽ thất lễ đến không còn hình tượng.Lão thái gia nghe thấy lời ấy liền giật mình, Cẩm Nương là em dâu tương lai của thế tử Gia, nói là mở mang kiến thức, nhưng thật ra là muốn đấu thi từ, thế tử gia sao lại muốn cùng một vị nữ nhi khuê trung mà đấu thi từ chứ? Bất quá, nhìn Vương gia cũng không có ý ngăn cản, hắn cũng chỉ phải cười nói: “Cẩm Nương bất quá là viết chơi thôi, về điểm học thức này, nàng làm sao có thể cùng thế tử so sánh được, thế tử quá đề cao nàng.”Giản thân vương cũng không chấp nhận, nên cười nói: “Đường Nhi, trước giờ, ngươi luôn nói thơ của ngươi không bằng Đình Nhi, mà bài thơ của Tứ tiểu thư ngay cả Đình Nhi cũng rất coi trọng, không bằng ngươi ở đây viết một bài thơ, để cho Lão tướng gia xem xét và so sánh với nhau đi?”Giản thân vương nói như thế, đơn giản là muốn mượn thơ của Lãnh Hoa Đường để nâng cao tài hoa của Lãnh Hoa Đình mà thôi, nhi tử nhà mình bản thân tàn tật, làm cha mẹ, tất nhiên là muốn đem mặt tốt nhất của hắn biểu diễn cho người khác nhìn, nhất là thân gia, hắn hi vọng sau này khi Hoa Đình tới tướng phủ, có thể được đến tướng phủ tôn trọng.Có Vương gia đáp ứng, Lão thái gia tất nhiên không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng vẫn vì cháu gái mình mà thấy căng thẳng, hắn cũng không muốn cháu gái viết ra bài thơ quá hay, đem thơ của thế tử gia đánh bại, vậy sẽ khiến thế tử gia không còn mặt mũi, lại không thể viết quá kém, vì như thế sẽ không lọt được vào mắt Vương gia, ai, những thứ này toàn bộ chỉ mong cháu gái mình có thể nắm giữ: “Cẩm Nương, ngươi. . . . . .” Lão thái gia đang muốn nhắc nhở nàng một chút.Nhưng Lãnh Hoa Đường đã đứng dậy, “Lão tướng gia, lần trước Tứ tiểu thư chính là vịnh Mai, hôm nay không bằng lấy trúc làm đề, tiểu chất cùng Tứ tiểu thư mỗi người sẽ biết một bài, người thấy như thế nào?”Lão tướng gia thấy thế tử mang một bộ dạng đã quyết định, mà đề lại là chính hắn đưa ra, thì đã lường trước trong lòng hắn sớm có một bài thơ sẵn, nên Lão tướng gia thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.Lãnh Hoa Đường liền tiêu sái địa đi tới bàn trước, nhắc bút lên, xoạt xoạt mấy cái, viết xuống một bài ngũ ngôn tuyệt cú.Ngoài khách sãnh, Tôn Ngọc Nương rón ra rón rén trốn ở phía sau cây đại thụ, xuyên thấu qua một cánh cửa sổ đã mở nhìn vào trong, chỉ nghe gia gia đang cùng người ta nói chuyện, nhưng không thấy được bóng người, đang muốn tránh đi, thì một bóng dáng tuấn lãng đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, người nọ mặt như quan ngọc, khí chất hiên ngang, một thân cẩm bào màu đỏ tía mặc ở trên người hắn, lộ ra vẻ tôn quý cùng ưu nhã, hắn. . . . . . Hắn là người phương nào? Không phải là người sẽ cùng cái nha đầu chết tiệt kia nghị hôn chứ?Đang suy nghĩ lung tung, thì người nọ đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, Tôn Ngọc Nương trong lòng run lên, người cũng giống như bị định trụ vậy, ánh mắt của hắn thâm thúy như đầm, như muốn đem nàng hút vào đáy đầm, mặt của nàng tức khắc liền hồng lên, biết rõ nhìn lén là không lễ phép, nhưng mà nàng lại không di chuyển tầm mắt đi được.Lãnh Hoa đường tự tin cầm lấy bút, viết xong bài thơ cung kính đưa cho Tôn tướng gia xem, Cẩm Nương lặng yên đứng ở một bên, thấy hắn viết xong, liền khẽ đối với hắn phúc người, chờ hắn tránh ra, thì mình mới đi tới bên bàn, cầm bút suy nghĩ một chút, mới hạ bút.Giản thân vương thấy nàng viết xong, cũng không có xem bài thơ của nhi tử nhà mình, mà bảo người ta cầm lấy bài thơ của Cẩm Nương cho hắn nhìn, ừ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không biết nàng còn nhỏ tuổi mà có thể viết được kiểu chữ nhỏ nhắn xinh đẹp như đóa hoa nhỏ đấy.Thơ thì đương nhiên là không tệ , Cẩm Nương viết:“Lộ địch duyên phấn tiếtPhong diêu thanh ngọc chiY y tự quân tửVô đích bất tương nghi.”Vương gia xem xong liền càng không ngừng gật đầu, so với vịnh Mai ngày hôm trước, thì bài thơ nhỏ này mặc dù sai vần một chút, nhưng hiện ra tâm trạng người làm thơ tùy ngộ nhi an tâm cảnh, qua thơ có thể thấy, Cẩm Nương là một người có nội tâm bình thản, đạm mạc với quyền thế , xem ra, ánh mắt của Vương Phi quả nhiên không tệ, rất tốt, tính tình như vậy đúng lúc phù hợp với thân phận của Đình Nhi, hắn chỉ sợ gặp phải người có tính tình cao ngạo, vào Vương Phủ sẽ muốn với cao hơn.Lúc này, Tôn lão tướng gia nhìn thơ của thế tử cũng khen không dứt miệng, thế tử quả nhiên không hổ là người kế tục vương vị, văn thải thật không giống bình thường.Vương gia nghe xong chẳng qua chỉ mỉm cười, cầm lấy thơ của Cẩm Nương cho Lão tướng gia xem, Lãnh Hoa Đường nghe Lão tướng gia không khen hắn không ngừng miệng, tất nhiên là biết cần khiêm nhường mấy câu, nhưng nhìn Vương gia cầm thơ của Cẩm Nương xem rồi gật đầu, hắn cũng nôn nóng, rất muốn xem một chút nữ tử không đem hắn để ở trong mắt, có thể viết ra bài thơ tốt gì.Tôn tướng gia xem thơ của Cẩm Nương xong, mặc dù khiếp sợ tài hoa của Cẩm Nương, nhưng mà, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thơ của Cẩm Nương mặc dù tốt, nhưng không bằng bài thơ khí phách của Lãnh Hoa Đường, thơ của thế tử vừa nhìn liền biết trong ngực có hoài bão, tương lai chỉ sợ cũng một người có dã tâm, Tôn Tướng ở tại triều đường quyền thế có được cũng đã mấy chục năm, tất nhiên nhìn một cái liền biết ý chí của thế tử, ừ, nam nhân phải thế, bản thân đã cao quý sẳn, tất nhiên có dã tâm là chuyện bình thường .Vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt thế tử nghi ngờ mong đợi xem cuồn giấy trong tay mình, Lão thái gia không khỏi nở nụ cười, người trẻ tuổi a, vẫn không đủ trầm ổn, Cẩm Nương bất quá chỉ là nữ hài tử, cần gì cùng nàng tranh giành cao thấp, tranh giành mà thắng thì cũng có ý nghĩa gì đâu, bất quá, nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn có lòng tốt đem thơ Cẩm Nương viết đưa cho Lãnh Hoa Đường.Tôn Vân Nương đang ở trong nhà thêu đồ cưới của mình, qua một tháng nữa, nàng sẽ phải gả vào Trữ vương thế tử rồi, Trữ vương thế tử nàng cũng đã gặp một hai lần, lớn lên nhất biểu nhân tài, tuổi cũng vừa xứng với nàng, cũng là người trong mộng của nàng.Bên người nàng Đại nha đầu Ngọc Dung đi đến “Đại cô nương, Nhị cô nương nói là có việc xin ngài đến phía trước đi đấy?”“Làm cái gì? Nhị muội muội nàng không phải là bị phạt chép nữ giới sao? Lại đang náo loạn cái gì?” Tôn Vân Nương đầu cũng không ngẩn lên, vẫn đang thêu.“Đại cô nương, Nhị cô nương nói chuyện này rất trọng yếu, nên bảo nô tỳ đem ngài mời đi, ngài xem như thương hại nô tỳ đi, nếu ngài không đi, Nhị cô nương nhất định sẽ trách mắng nô tỳ .”Hồng nhi nghe Tôn Vân Nương không chịu đi, gấp đến độ nước mắt cũng muốn tuôn ra.“Ai, nàng lại muốn làm cái gì.”Tôn Vân Nương rất bất đắc dĩ thả việc trong tay ra, rồi đứng lên.Hồng nhi vui mừng, bận rộn nói: “Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, chỉ nghe Nhị cô nương nói rất trọng yếu, van xin ngài mau đi đi.”Tôn Vân Nương cũng biết muội muội nhà mình đối với người hầu rất là nghiêm khắc, thường xuyên đánh chửi, thôi, nhìn tiểu nha đầu này cũng đáng thương, đã một lần cũng không sao.
/196
|