Buổi chiều hôm nay, tân sinh cơ bản đã đi hết rồi, hơn nữa muội biết không? Có không ít đệ tử cũ, nữ sinh của khu đệ tử cũ đều đến cổ vũ cho bọn họ, sân đấu vô cùng náo nhiệt.
Hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San càng nói càng hưng phấn, nhưng bọn họ ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện khuôn mặt Vân Thiên Vũ vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không hứng thú đối với lời nói của bọn họ.
Hai nữ tử nhịn không được thở dài.
Bùi Khê thật là một người kì lạ, ngay cả mỹ nam cũng không thu hút được sự chú ý của nàng, vậy thì còn có cái gì thu hút được sự chú ý của nàng chứ.
Vân Thiên Vũ thật ra nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng điều nàng quan tâm chính là cái tên gọi là Ma Ảnh.
Ma Ảnh thì thế nào? Gã có tham chiến không?
Ma Ảnh à, không có, hôm nay gã chỉ đến xem náo nhiệt thôi.
Vân Thiên Vũ gật đầu, không hề quan tâm những chuyện khác, nàng nhìn Bạch Doanh Doanh và Bùi San, định bảo hai người họ cùng nàng đi đến Ma thành một chuyến.
Nhưng ở trong viện, Lâm Thanh Dương đã lên tiếng: Ba người các ngươi tới đây một chút, ta có việc muốn nói.
Vân Thiên Vũ nhìn Lâm Thanh Dương, sau đó gật đầu đi theo y đi đến phòng khách ở giữa viện số một.
Sau khi mọi người đi vào phòng khách, lần lượt ngồi xuống, Lâm Thanh Dương trước tiên mở miệng nói: Buổi chiều ta đi mua chút điểm tích lũy, lại bán một vài thứ nên được một ít điểm tích lũy. Bọn họ cũng đều tìm cách kiếm một ít điểm tích lũy. Chúng ta tổng cộng kiếm được hơn ba ngàn điểm tích lũy, mọi người chia đều điểm tích lũy này ra.
Lâm Thanh Dương dứt lời, Bạch Doanh Doanh và Bùi San mở miệng nói: Ta có hơn bảy trăm điểm tích lũy.
Ta có hơn tám trăm.
Ta có hai ngàn. Vân Thiên Vũ nói.
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngác, bởi vì một mình nàng đã xuất ra hai ngàn điểm tích lũy, rõ ràng vô cùng cao.
Lâm Thanh Dương vốn là muốn chia điểm tích lũy của bọn họ cho đám người của Vân Thiên Vũ một ít, không ngờ cuối cùng một mình nàng lại được hai ngàn điểm tích lũy.
Điểm tích lũy của nàng cao hơn của bất cứ người nào, y không khỏi bất ngờ nói: Bùi Khê, ngươi lấy ở đâu ra nhiều điểm tích lũy như vậy?
Ta bán đan dược.
Vân Thiên Vũ thuận miệng nói, Lâm Thanh Dương càng kinh ngạc, y phát hiện Bùi Khê căn bản không xem trọng đan dược, phải biết rằng đan dược rất trân quý, nàng như vậy sẽ phá sản thật đó có biết không?
Bùi Khê, đan dược vô cùng trân quý, sau này ngươi đừng tùy ý bán đan dược nữa.
Vân Thiên Vũ nhíu mày, không giải thích gì nhiều.
Bản thân nàng chính là luyện đan sư, muốn bao nhiêu đan dược mà không có chứ.
Nhưng nàng không nói cho người khác biết việc này, chỉ gật đầu: Ta biết rồi.
Chúng ta bây giờ cộng lại có hơn sáu ngàn điểm tích lũy rồi, mỗi người có thể được chia hơn sáu trăm điểm tích lũy.
Lâm Thanh Dương tính toán, cuối cùng mỗi người được chia hơn sáu trăm điểm tích lũy.
Tất cả mọi người rất vui vẻ, nhất là lúc này đối diện với Bùi Khê, bọn họ lại cảm thấy được nữ hài tử này phẩm hạnh rất tốt, chẳng những trượng nghĩa, hơn nữa không nhỏ nhen, vô cùng hào phóng. Khí phách như vậy, chỉ sợ ngay cả nam tử cũng không bằng được.
Hai người Bạch Nhược Trần và Bạch Hàn Tinh của Bạch gia đứng lên nói lời cảm tạ với Vân Thiên Vũ: Bùi Khê cảm ơn ngươi.
Vân Thiên Vũ xua tay: Không sao, mọi người ở cùng nhau thì nên giúp đỡ nhau.
Vân Thiên Vũ nói xong thì gọi hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San đi ra ngoài, sau khi đi tới cửa, đột nhiên nàng dừng lại nói: Đêm nay ta sẽ nhận được một lượng lớn điểm tích lũy, buổi sáng ngày mai mọi người có thể có nhiều điểm tích lũy hơn, như vậy mọi người cũng không cần lo lắng về điểm tích lũy nữa.
A!
Mọi người kinh ngạc, Lâm Thanh Dương muốn hỏi Vân Thiên Vũ đi chỗ nào kiếm điểm tích lũy, đáng tiếc Vân Thiên Vũ đã sớm đưa người đi rồi.
Hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San càng nói càng hưng phấn, nhưng bọn họ ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện khuôn mặt Vân Thiên Vũ vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ hoàn toàn không hứng thú đối với lời nói của bọn họ.
Hai nữ tử nhịn không được thở dài.
Bùi Khê thật là một người kì lạ, ngay cả mỹ nam cũng không thu hút được sự chú ý của nàng, vậy thì còn có cái gì thu hút được sự chú ý của nàng chứ.
Vân Thiên Vũ thật ra nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng điều nàng quan tâm chính là cái tên gọi là Ma Ảnh.
Ma Ảnh thì thế nào? Gã có tham chiến không?
Ma Ảnh à, không có, hôm nay gã chỉ đến xem náo nhiệt thôi.
Vân Thiên Vũ gật đầu, không hề quan tâm những chuyện khác, nàng nhìn Bạch Doanh Doanh và Bùi San, định bảo hai người họ cùng nàng đi đến Ma thành một chuyến.
Nhưng ở trong viện, Lâm Thanh Dương đã lên tiếng: Ba người các ngươi tới đây một chút, ta có việc muốn nói.
Vân Thiên Vũ nhìn Lâm Thanh Dương, sau đó gật đầu đi theo y đi đến phòng khách ở giữa viện số một.
Sau khi mọi người đi vào phòng khách, lần lượt ngồi xuống, Lâm Thanh Dương trước tiên mở miệng nói: Buổi chiều ta đi mua chút điểm tích lũy, lại bán một vài thứ nên được một ít điểm tích lũy. Bọn họ cũng đều tìm cách kiếm một ít điểm tích lũy. Chúng ta tổng cộng kiếm được hơn ba ngàn điểm tích lũy, mọi người chia đều điểm tích lũy này ra.
Lâm Thanh Dương dứt lời, Bạch Doanh Doanh và Bùi San mở miệng nói: Ta có hơn bảy trăm điểm tích lũy.
Ta có hơn tám trăm.
Ta có hai ngàn. Vân Thiên Vũ nói.
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngơ ngác, bởi vì một mình nàng đã xuất ra hai ngàn điểm tích lũy, rõ ràng vô cùng cao.
Lâm Thanh Dương vốn là muốn chia điểm tích lũy của bọn họ cho đám người của Vân Thiên Vũ một ít, không ngờ cuối cùng một mình nàng lại được hai ngàn điểm tích lũy.
Điểm tích lũy của nàng cao hơn của bất cứ người nào, y không khỏi bất ngờ nói: Bùi Khê, ngươi lấy ở đâu ra nhiều điểm tích lũy như vậy?
Ta bán đan dược.
Vân Thiên Vũ thuận miệng nói, Lâm Thanh Dương càng kinh ngạc, y phát hiện Bùi Khê căn bản không xem trọng đan dược, phải biết rằng đan dược rất trân quý, nàng như vậy sẽ phá sản thật đó có biết không?
Bùi Khê, đan dược vô cùng trân quý, sau này ngươi đừng tùy ý bán đan dược nữa.
Vân Thiên Vũ nhíu mày, không giải thích gì nhiều.
Bản thân nàng chính là luyện đan sư, muốn bao nhiêu đan dược mà không có chứ.
Nhưng nàng không nói cho người khác biết việc này, chỉ gật đầu: Ta biết rồi.
Chúng ta bây giờ cộng lại có hơn sáu ngàn điểm tích lũy rồi, mỗi người có thể được chia hơn sáu trăm điểm tích lũy.
Lâm Thanh Dương tính toán, cuối cùng mỗi người được chia hơn sáu trăm điểm tích lũy.
Tất cả mọi người rất vui vẻ, nhất là lúc này đối diện với Bùi Khê, bọn họ lại cảm thấy được nữ hài tử này phẩm hạnh rất tốt, chẳng những trượng nghĩa, hơn nữa không nhỏ nhen, vô cùng hào phóng. Khí phách như vậy, chỉ sợ ngay cả nam tử cũng không bằng được.
Hai người Bạch Nhược Trần và Bạch Hàn Tinh của Bạch gia đứng lên nói lời cảm tạ với Vân Thiên Vũ: Bùi Khê cảm ơn ngươi.
Vân Thiên Vũ xua tay: Không sao, mọi người ở cùng nhau thì nên giúp đỡ nhau.
Vân Thiên Vũ nói xong thì gọi hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San đi ra ngoài, sau khi đi tới cửa, đột nhiên nàng dừng lại nói: Đêm nay ta sẽ nhận được một lượng lớn điểm tích lũy, buổi sáng ngày mai mọi người có thể có nhiều điểm tích lũy hơn, như vậy mọi người cũng không cần lo lắng về điểm tích lũy nữa.
A!
Mọi người kinh ngạc, Lâm Thanh Dương muốn hỏi Vân Thiên Vũ đi chỗ nào kiếm điểm tích lũy, đáng tiếc Vân Thiên Vũ đã sớm đưa người đi rồi.
/1395
|