“Các người biết gì không? Người quái dị của Bạch Hạc thành lại thích Viêm Thiên, còn ảo tưởng theo đuổi Viêm Thiên, vì muốn theo đuổi Viêm Thiên nên mới đòi gia nhập Viêm Minh.”
“Thật hay giả thế, nữ nhân này thật không biết xấu hổ, rõ ràng xấu như vậy còn muốn đeo bám Viêm Thiên.”
“Viêm Thiên thật đáng thương, lại bị nữ nhân đó đeo bám xoay mòng mòng.”
Tóm lại tất cả mọi người trong khu tân sinh của học viện đều biết chuyện này.
Vân Thiên Vũ cũng không thèm để ý tới người khác, chỉ làm việc của mình.
Dù sao nàng nhất định phải gia nhập Viêm Minh, chỉ gia nhập Viêm Minh nàng mới có thể tiếp cận được Tiêu Cửu Uyên. Nàng mới có thể khiến hắn tin lời nàng nói. Nàng đã từng là vị hôn thê của hắn, hắn mất trí nhớ, nàng sẽ chữa cho hắn.
Nếu nàng chữa khỏi cho hắn, hắn sẽ nhớ lại chuyện trong quá khứ, nếu vẫn khăng khăng không muốn lấy nàng như cũ thì nàng sẽ rời đi mà không nói hai lời. Không bao giờ dây dưa với hắn nữa, quan trọng là hiện tại hắn mất trí nhớ. Nàng không thể không quan tâm đến hắn.
Trước của chỗ trọ của các đệ tử số sáu, Vân Thiên Vũ muốn vào trong nhưng bị người cản lại. Năm mươi đệ tự của lục khu đều là người của Viêm Minh, những người này phục tùng mệnh lệnh của Viêm Thiên, đương nhiên sẽ không để cho Vân Thiên Vũ vào trong. Vân Thiên Vũ không muốn vào ngay, chỉ khăng khăng đứng chờ ở cửa. Tóm lại Tiêu Cửu Uyên không cho nàng gia nhập vào Viêm Minh thì nàng sẽ không đi. Nàng không tin hắn có thể nhẫn tâm từ chối nàng,
Vân Thiên Vũ không làm loạn, không ồn ào, yên tĩnh đứng ở ngoài cửa lục khu, những người Viêm Minh cũng không thể đuổi nàng đi.
Cuối cùng mọi người coi như không nhìn thấy, tự lo chuyện của mình, nhưng khi Vân Thiên Vũ muốn vào trong thì lại xông ra cản đường nàng. Vân Thiên Vũ đành phải từ bỏ, an phận đứng ở cửa. Lúc này, chuyện ở lục khu kinh động đến rất nhiều người, mọi người đã vây kín ở công để xem trò vui.
Cái gì cũng đều có thể nói được. Cái gì mà cóc đòi ăn thịt thiện nga, đầu óc nữ nhân này bị ngớ ngẩn sao. Cái gì mà si mê cuồng dại, đều là những lời rất khó nghe.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lùng, nàng nắm chặt ngón tay.
Từ khi nào nàng lại bị người khác chế nhạo như vậy, nhưng hôm nay lại bị chế nhạo vì Tiêu Cửu Uyên. Nàng thật sự muốn quay đầu lại. Nhưng chẳng lẽ nàng lại từ bỏ như vậy sao? Từ bỏ Tiêu Cửu Uyên sao?
Đã từng, suýt nữa hắn đã từng là phu nhân của nàng, dù chưa thành thân, nhưng họ đã là phu thê thực sự, chẳng nhẽ nàng lại phải từ bỏ hắn sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ tới thất thần, ở ngoài cửa lục khu, rất nhiều người chen chúc bước vào, lại là hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San.
Sắc mặt hai người không hề tốt, rõ ràng là đã nghe được chuyện từ người khác, nên mới chạy tới đây. Hai người nhìn thoáng qua đã thấy mọi người đang nói xấu sau lưng Vân Thiên Vũ.
Hai người khó chịu, cho nên bước vào, nắm tay Vân Thiên Vũ nói: “Bùi Khê, chúng ta đi, chỉ là Viêm Minh thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, chúng ta không thèm, chúng ta đi.”
“Đúng đó, Khê tỷ tỷ, không phải là người đứng đầu tân sinh sao? Có gì không bằng người ta, không có y còn có những người khác, nghe nói Yêu Minh, Tử Môn, còn cả Ma Môn đều rất cừ, chúng ta gia nhập vào là được.”
Giọng điệu Bạch Doanh Doanh vô cùng cứng cỏi, mọi người lại ồn ào.
“Mau lên, lão đại Yêu Minh đã tới.”
Mọi người nhanh chóng nhìn lại, sau đó cả đán người đi tới, nam tử cầm đầu diện mạo xuất chúng, hết sức ngoan độc, trên đỉnh đầu có cánh hoa nhỏ, đến trước mặt Vân Thiên Vũ.
Gã nhìn Vân Thiên Vũ từ trên cao xuống. Vân Thiên Vũ đã biết người trước mặt là ai, hóa ra là Hắc Yêu người đứng đầu bảng tân sinh. Quả nhiên là yêu khí đầy mình.
“Thật hay giả thế, nữ nhân này thật không biết xấu hổ, rõ ràng xấu như vậy còn muốn đeo bám Viêm Thiên.”
“Viêm Thiên thật đáng thương, lại bị nữ nhân đó đeo bám xoay mòng mòng.”
Tóm lại tất cả mọi người trong khu tân sinh của học viện đều biết chuyện này.
Vân Thiên Vũ cũng không thèm để ý tới người khác, chỉ làm việc của mình.
Dù sao nàng nhất định phải gia nhập Viêm Minh, chỉ gia nhập Viêm Minh nàng mới có thể tiếp cận được Tiêu Cửu Uyên. Nàng mới có thể khiến hắn tin lời nàng nói. Nàng đã từng là vị hôn thê của hắn, hắn mất trí nhớ, nàng sẽ chữa cho hắn.
Nếu nàng chữa khỏi cho hắn, hắn sẽ nhớ lại chuyện trong quá khứ, nếu vẫn khăng khăng không muốn lấy nàng như cũ thì nàng sẽ rời đi mà không nói hai lời. Không bao giờ dây dưa với hắn nữa, quan trọng là hiện tại hắn mất trí nhớ. Nàng không thể không quan tâm đến hắn.
Trước của chỗ trọ của các đệ tử số sáu, Vân Thiên Vũ muốn vào trong nhưng bị người cản lại. Năm mươi đệ tự của lục khu đều là người của Viêm Minh, những người này phục tùng mệnh lệnh của Viêm Thiên, đương nhiên sẽ không để cho Vân Thiên Vũ vào trong. Vân Thiên Vũ không muốn vào ngay, chỉ khăng khăng đứng chờ ở cửa. Tóm lại Tiêu Cửu Uyên không cho nàng gia nhập vào Viêm Minh thì nàng sẽ không đi. Nàng không tin hắn có thể nhẫn tâm từ chối nàng,
Vân Thiên Vũ không làm loạn, không ồn ào, yên tĩnh đứng ở ngoài cửa lục khu, những người Viêm Minh cũng không thể đuổi nàng đi.
Cuối cùng mọi người coi như không nhìn thấy, tự lo chuyện của mình, nhưng khi Vân Thiên Vũ muốn vào trong thì lại xông ra cản đường nàng. Vân Thiên Vũ đành phải từ bỏ, an phận đứng ở cửa. Lúc này, chuyện ở lục khu kinh động đến rất nhiều người, mọi người đã vây kín ở công để xem trò vui.
Cái gì cũng đều có thể nói được. Cái gì mà cóc đòi ăn thịt thiện nga, đầu óc nữ nhân này bị ngớ ngẩn sao. Cái gì mà si mê cuồng dại, đều là những lời rất khó nghe.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lùng, nàng nắm chặt ngón tay.
Từ khi nào nàng lại bị người khác chế nhạo như vậy, nhưng hôm nay lại bị chế nhạo vì Tiêu Cửu Uyên. Nàng thật sự muốn quay đầu lại. Nhưng chẳng lẽ nàng lại từ bỏ như vậy sao? Từ bỏ Tiêu Cửu Uyên sao?
Đã từng, suýt nữa hắn đã từng là phu nhân của nàng, dù chưa thành thân, nhưng họ đã là phu thê thực sự, chẳng nhẽ nàng lại phải từ bỏ hắn sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ tới thất thần, ở ngoài cửa lục khu, rất nhiều người chen chúc bước vào, lại là hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San.
Sắc mặt hai người không hề tốt, rõ ràng là đã nghe được chuyện từ người khác, nên mới chạy tới đây. Hai người nhìn thoáng qua đã thấy mọi người đang nói xấu sau lưng Vân Thiên Vũ.
Hai người khó chịu, cho nên bước vào, nắm tay Vân Thiên Vũ nói: “Bùi Khê, chúng ta đi, chỉ là Viêm Minh thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, chúng ta không thèm, chúng ta đi.”
“Đúng đó, Khê tỷ tỷ, không phải là người đứng đầu tân sinh sao? Có gì không bằng người ta, không có y còn có những người khác, nghe nói Yêu Minh, Tử Môn, còn cả Ma Môn đều rất cừ, chúng ta gia nhập vào là được.”
Giọng điệu Bạch Doanh Doanh vô cùng cứng cỏi, mọi người lại ồn ào.
“Mau lên, lão đại Yêu Minh đã tới.”
Mọi người nhanh chóng nhìn lại, sau đó cả đán người đi tới, nam tử cầm đầu diện mạo xuất chúng, hết sức ngoan độc, trên đỉnh đầu có cánh hoa nhỏ, đến trước mặt Vân Thiên Vũ.
Gã nhìn Vân Thiên Vũ từ trên cao xuống. Vân Thiên Vũ đã biết người trước mặt là ai, hóa ra là Hắc Yêu người đứng đầu bảng tân sinh. Quả nhiên là yêu khí đầy mình.
/1395
|