Hồng Thù đứng ngây người, nước mắt uất ức tuôn rơi.
Con người kì dị này có gì tốt chứ? Tại sao hết người này đến người khác ra sức bảo vệ nàng.
A….a… Nàng ta rất muốn giết nàng.
Hắc Yêu bên cạnh Hồng Thù cười liếc nhìn Hồng Thù nói: “Bọn họ đều không cần muội, muội hãy về với Yêu Minh, cha cũng sẽ yêu thương muội.”
Hắc Yêu nói xong, dẫn theo người rời khỏi.
Tất cả mọi người ở trước cổng khu viện số sáu đều bỏ đi.
Mọi người vừa đi vừa bàn tán, rất nhanh sau đó tất cả mọi người khu Tân Sinh đều biết một người.
Người này chính là Bùi Khê, nàng không những là người của Viêm Minh mà còn là bằng hữu của Ma Ảnh.
Cho nên từ giờ về sau bọn họ muốn yên ổn thì không thể đắc tội với nàng.
Vào lúc này Vân Thiên Vũ cũng không biết rằng mọi người đều nghĩ sự việc như vậy.
Nàng chỉ đang quan tâm nói chuyện với Phượng Vô Nhai về những việc xảy ra sau khi bái biệt.
“Lúc trước huynh ở Đông đại lục không phải là không được khỏe lắm hay sao? Sau này sao có thể khỏe mạnh như vậy?”
“Có người giúp ta trị khỏi bệnh rồi, nên ta mới có thể khỏe mạnh được.”
Phượng Vô Nhai khẽ cười, Vân Thiên Vũ nghĩ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt, Phượng Vô Nhai ôm chặt lấy người của Thanh Long thế gia, giúp nàng trốn thoát.
“Vô Nhai, cám ơn huynh cuối cùng đã giúp ta.”
Phượng Vô Nhai khẽ cười, đưa tay lên đánh nhẹ vào Vân Thiên Vũ.
“Toàn nói lời cám ơn không nên nói.”
“Được rồi, ta sai rồi.”
Vân Thiên Vũ lập tức giơ tay lên để xin tha lỗi.
Phượng Vô Nhai trông thấy bộ dạng này của nàng, vui không nói nên lời.
Như vậy cũng không tệ, từ giờ về sau cứ như vậy mà chung sống.
“Đúng rồi, còn muội thì sao? Sao lại đến Tây đại lục?”
“Bởi vì trước đây Tiêu Cửu Uyên có nói với muội hắn là người của Thanh Long thế gia. Sau đó vào lễ đại hôn của của bọn ta, không thấy tin tức của hắn đâu. Ta đoán là hắn bị người của Thanh Long thế gia bắt đi mất rồi… Cho nên ta tới đây để tìm hắn.”
“Chỉ là ta không ngờ rằng hắn lại...”
Nói đến đây, trong lòng của Vân Thiên Vũ cảm thấy khó chịu, trống vắng hiu quạnh.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: “Muội đừng lo lắng, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bình phục.”
“Chính vì vậy ta muốn gia nhập Viêm Minh, chính là vì muốn tiếp cận với hắn, lợi dụng thời cơ để truy tìm, rốt cuộc vì sao hắn mất trí nhớ. Bị người khác dùng thuốc hay là bị dùng thủ đoạn nào đó lấy đi hồi ức.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây thì dừng lại.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: “Từ giờ về sau muội đừng lo lắng, ta sẽ giúp muội”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, xa xa phía sau có đám người đang đuổi theo, có thủ hạ của Ma môn, còn có Bùi Văn Tuấn, Bùi Văn Húc, Lâm Thanh Dương và một số người khác.
Tất cả bọn họ đều trông thấy phía trước có hai người đang cười nói với nhau, cũng đoán được quan hệ của bọn họ.
Trông thấy dáng vẻ bọn họ có vẻ quen biết nhau, mà còn có tình cảm vô cùng tốt.
Nếu như sau này bọn họ cùng ở học viện Thiên Kình thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Mọi người đang mãi suy nghĩ, phía trước đã là khu số ba mươi sáu của học viện Thiên Kình.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ta đến nơi rồi, huynh quay về đi.”
“Trước mắt ta ở nội khu số ba, nếu muội có chuyện gì thì cho người tới tìm ta, ta nhất định sẽ đến giúp muội. ”
Phượng Vô Nhai nói xong, rồi như chợt nhớ tới điều gì, y lập tức nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ, sau đó lấy một phần điểm tích lũy trên tay mình chia bớt cho Vân Thiên Vũ.
“Số điểm tích lũy này muội dùng trước đi, trước mắt đừng tốn công lo lắng về những việc khác, tu luyện linh lực mới là quan trọng nhất. Còn về việc mất trí nhớ của Tiêu Cửu Uyên, chúng ta không cần gấp, bây giờ gấp cũng không có tác dụng gì.”
“À phải rồi, nếu linh lực của muội tiến triển nhanh chóng thì tìm ta hãm bớt linh lực là được rồi.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, những hiềm khích trong lòng trước đây đối với Phượng Vô Nhai tan thành mây khói rồi.
Bây giờ Phượng Vô Nhai giống như là bằng hữu tốt của nàng.
“Bây giờ ta quay về, có chuyện gì thì để từ từ nói sau.”
Con người kì dị này có gì tốt chứ? Tại sao hết người này đến người khác ra sức bảo vệ nàng.
A….a… Nàng ta rất muốn giết nàng.
Hắc Yêu bên cạnh Hồng Thù cười liếc nhìn Hồng Thù nói: “Bọn họ đều không cần muội, muội hãy về với Yêu Minh, cha cũng sẽ yêu thương muội.”
Hắc Yêu nói xong, dẫn theo người rời khỏi.
Tất cả mọi người ở trước cổng khu viện số sáu đều bỏ đi.
Mọi người vừa đi vừa bàn tán, rất nhanh sau đó tất cả mọi người khu Tân Sinh đều biết một người.
Người này chính là Bùi Khê, nàng không những là người của Viêm Minh mà còn là bằng hữu của Ma Ảnh.
Cho nên từ giờ về sau bọn họ muốn yên ổn thì không thể đắc tội với nàng.
Vào lúc này Vân Thiên Vũ cũng không biết rằng mọi người đều nghĩ sự việc như vậy.
Nàng chỉ đang quan tâm nói chuyện với Phượng Vô Nhai về những việc xảy ra sau khi bái biệt.
“Lúc trước huynh ở Đông đại lục không phải là không được khỏe lắm hay sao? Sau này sao có thể khỏe mạnh như vậy?”
“Có người giúp ta trị khỏi bệnh rồi, nên ta mới có thể khỏe mạnh được.”
Phượng Vô Nhai khẽ cười, Vân Thiên Vũ nghĩ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt, Phượng Vô Nhai ôm chặt lấy người của Thanh Long thế gia, giúp nàng trốn thoát.
“Vô Nhai, cám ơn huynh cuối cùng đã giúp ta.”
Phượng Vô Nhai khẽ cười, đưa tay lên đánh nhẹ vào Vân Thiên Vũ.
“Toàn nói lời cám ơn không nên nói.”
“Được rồi, ta sai rồi.”
Vân Thiên Vũ lập tức giơ tay lên để xin tha lỗi.
Phượng Vô Nhai trông thấy bộ dạng này của nàng, vui không nói nên lời.
Như vậy cũng không tệ, từ giờ về sau cứ như vậy mà chung sống.
“Đúng rồi, còn muội thì sao? Sao lại đến Tây đại lục?”
“Bởi vì trước đây Tiêu Cửu Uyên có nói với muội hắn là người của Thanh Long thế gia. Sau đó vào lễ đại hôn của của bọn ta, không thấy tin tức của hắn đâu. Ta đoán là hắn bị người của Thanh Long thế gia bắt đi mất rồi… Cho nên ta tới đây để tìm hắn.”
“Chỉ là ta không ngờ rằng hắn lại...”
Nói đến đây, trong lòng của Vân Thiên Vũ cảm thấy khó chịu, trống vắng hiu quạnh.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: “Muội đừng lo lắng, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bình phục.”
“Chính vì vậy ta muốn gia nhập Viêm Minh, chính là vì muốn tiếp cận với hắn, lợi dụng thời cơ để truy tìm, rốt cuộc vì sao hắn mất trí nhớ. Bị người khác dùng thuốc hay là bị dùng thủ đoạn nào đó lấy đi hồi ức.”
Vân Thiên Vũ nói đến đây thì dừng lại.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: “Từ giờ về sau muội đừng lo lắng, ta sẽ giúp muội”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, xa xa phía sau có đám người đang đuổi theo, có thủ hạ của Ma môn, còn có Bùi Văn Tuấn, Bùi Văn Húc, Lâm Thanh Dương và một số người khác.
Tất cả bọn họ đều trông thấy phía trước có hai người đang cười nói với nhau, cũng đoán được quan hệ của bọn họ.
Trông thấy dáng vẻ bọn họ có vẻ quen biết nhau, mà còn có tình cảm vô cùng tốt.
Nếu như sau này bọn họ cùng ở học viện Thiên Kình thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Mọi người đang mãi suy nghĩ, phía trước đã là khu số ba mươi sáu của học viện Thiên Kình.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ta đến nơi rồi, huynh quay về đi.”
“Trước mắt ta ở nội khu số ba, nếu muội có chuyện gì thì cho người tới tìm ta, ta nhất định sẽ đến giúp muội. ”
Phượng Vô Nhai nói xong, rồi như chợt nhớ tới điều gì, y lập tức nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ, sau đó lấy một phần điểm tích lũy trên tay mình chia bớt cho Vân Thiên Vũ.
“Số điểm tích lũy này muội dùng trước đi, trước mắt đừng tốn công lo lắng về những việc khác, tu luyện linh lực mới là quan trọng nhất. Còn về việc mất trí nhớ của Tiêu Cửu Uyên, chúng ta không cần gấp, bây giờ gấp cũng không có tác dụng gì.”
“À phải rồi, nếu linh lực của muội tiến triển nhanh chóng thì tìm ta hãm bớt linh lực là được rồi.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, những hiềm khích trong lòng trước đây đối với Phượng Vô Nhai tan thành mây khói rồi.
Bây giờ Phượng Vô Nhai giống như là bằng hữu tốt của nàng.
“Bây giờ ta quay về, có chuyện gì thì để từ từ nói sau.”
/1395
|