Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai nhướn mày nhìn nàng, trên khuôn mặt vẫn lo lắng như cũ, nhưng trái lại quan tâm hỏi: Muội muốn ta làm gì?
Ta ở Tu Linh tháp tu luyện linh lực, linh lực tăng lên quá nhanh, lúc này linh lực có chút không ổn định, huynh lo lắng ngày mai ta đánh không lại Hồng Thù, không bằng giúp ta ngưng thực linh lực trong cơ thể, như vậy ngày mai nói không chừng ta có thể chiến thắng Hồng Thù.
Vân Thiên Vũ dứt lời, Phượng Vô Nhai lập tức đồng ý, sau đó đưa tay ra kéo Vân Thiên Vũ đi.
Đi, ta đưa muội đến một chỗ.
Đám người lách mình đi thẳng đến một ngọn núi phía xa.
Phía sau Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ có mấy người vẫn luôn chú ý đến bọn họ.
Mắt thấy mấy người bọn họ người đi đến cánh rừng ở phía xa, người phía sau lách mình đi theo.
Ở phía trước hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ dường như không biết chuyện này, mang người lên cánh rừng.
Nhưng lên đến cánh rừng, chỉ đi vài bước, mọi người liền dừng bước, Phượng Vô Nhai hướng tới phía sau kêu lên: Viêm Thiên, ra ngoài đi, ta biết các ngươi vẫn luôn đi theo ta.
Phượng Vô Nhai dứt lời, phía sau có vài người đi ra, dẫn đầu chính là Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y tím nhạt.
Tiêu Cửu Uyên cả người toát ra khí lạnh, sắc mặt u ám nhìn Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ.
Sau đó hắn sải bước đi tới, đi thẳng tới trước mặt Vân Thiên Vũ, tức giận nói: Lúc trước có phải ngươi yêu cầu gia nhập Viêm Minh hay không?
Vân Thiên Vũ gật đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn.
Tiêu Cửu Uyên lại trầm giọng nói: Nếu gia nhập Viêm Minh rồi, ngươi chính là đội viên của Viêm Minh, phải giữ khoảng cách với môn phái khác, có chuyện gì ngươi có thể đến tìm ta thương lượng, chứ không phải ở cùng một chỗ với người của Ma Môn. Ngươi nhớ kỹ cho ta, hoặc là rời khỏi Viêm Minh, hoặc là giữ khoảng cách với môn phái khác.
Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này không khỏi bối rối.
Nàng vừa không muốn rời khỏi Viêm Minh, cũng không muốn giữ khoảng cách với Phượng Vô Nhai.
Bởi vì Phượng Vô Nhai là bằng hữu của nàng, chẳng lẽ vì nam nhân ngay cả bạn bè cũng không thể có sao. Hơn nữa, lúc này Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn lạnh lùng xa cách, tâm trạng của nàng cũng không tốt, có đôi khi có thể trò chuyện cùng Phượng Vô Nhai, nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Vân Thiên Vũ bối rối, Phượng Vô Nhai liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, cho nên hắn cười lạnh nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
Ngươi thật đúng là người lòng dạ hẹp hòi, vẫn hẹp hòi giống như trước kia, hiện tại càng hẹp hòi hơn nữa, chẳng lẽ nói thân là đội viên của Viêm Minh ngươi, sau này lại không thể có bằng hữu sao? Là nam nhân phải rộng lượng một chút, đừng để nữ nhân khó xử.
Phượng Vô Nhai tức giận nói, Tiêu Cửu Uyên ở đối diện trên mặt tràn đầy u ám: Ma Ảnh, ta và đội viên của ta đang nói chuyện, mắc mớ gì tới ngươi, ngươi tốt nhất không cần chĩa mõm vào, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Phượng Vô Nhai nổi giận, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên tức giận quát: “Ngươi cho là lão tử sợ ngươi sao? Lão tử có ý tốt cùng ngươi giảng đạo lý, ngươi là nghe không hiểu tiếng người hay là thế nào? Động một chút lại không khách khí với ta, đến đây, đánh đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao?
Hai người hoàn toàn là một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Vân Thiên Vũ nhìn hai người, cạn lời nói: Ngày mai ta với Hồng Thù quyết đấu sinh tử rồi, hai người các ngươi có thể quan tâm đến ta một chút không, các ngươi có thời gian đánh nhau, còn không bằng cùng ta tôi luyện linh lực.
Vừa nghe nàng nói, Tiêu Cửu Uyên càng thêm tức giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói: Biết rõ đánh không lại người ta, ngươi còn nhận thư khiêu chiến làm gì, sau này gặp loại chuyện này, tới tìm ta, ta sẽ giải quyết thay ngươi.
Ta ở Tu Linh tháp tu luyện linh lực, linh lực tăng lên quá nhanh, lúc này linh lực có chút không ổn định, huynh lo lắng ngày mai ta đánh không lại Hồng Thù, không bằng giúp ta ngưng thực linh lực trong cơ thể, như vậy ngày mai nói không chừng ta có thể chiến thắng Hồng Thù.
Vân Thiên Vũ dứt lời, Phượng Vô Nhai lập tức đồng ý, sau đó đưa tay ra kéo Vân Thiên Vũ đi.
Đi, ta đưa muội đến một chỗ.
Đám người lách mình đi thẳng đến một ngọn núi phía xa.
Phía sau Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ có mấy người vẫn luôn chú ý đến bọn họ.
Mắt thấy mấy người bọn họ người đi đến cánh rừng ở phía xa, người phía sau lách mình đi theo.
Ở phía trước hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ dường như không biết chuyện này, mang người lên cánh rừng.
Nhưng lên đến cánh rừng, chỉ đi vài bước, mọi người liền dừng bước, Phượng Vô Nhai hướng tới phía sau kêu lên: Viêm Thiên, ra ngoài đi, ta biết các ngươi vẫn luôn đi theo ta.
Phượng Vô Nhai dứt lời, phía sau có vài người đi ra, dẫn đầu chính là Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y tím nhạt.
Tiêu Cửu Uyên cả người toát ra khí lạnh, sắc mặt u ám nhìn Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ.
Sau đó hắn sải bước đi tới, đi thẳng tới trước mặt Vân Thiên Vũ, tức giận nói: Lúc trước có phải ngươi yêu cầu gia nhập Viêm Minh hay không?
Vân Thiên Vũ gật đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn.
Tiêu Cửu Uyên lại trầm giọng nói: Nếu gia nhập Viêm Minh rồi, ngươi chính là đội viên của Viêm Minh, phải giữ khoảng cách với môn phái khác, có chuyện gì ngươi có thể đến tìm ta thương lượng, chứ không phải ở cùng một chỗ với người của Ma Môn. Ngươi nhớ kỹ cho ta, hoặc là rời khỏi Viêm Minh, hoặc là giữ khoảng cách với môn phái khác.
Vân Thiên Vũ vừa nghe lời này không khỏi bối rối.
Nàng vừa không muốn rời khỏi Viêm Minh, cũng không muốn giữ khoảng cách với Phượng Vô Nhai.
Bởi vì Phượng Vô Nhai là bằng hữu của nàng, chẳng lẽ vì nam nhân ngay cả bạn bè cũng không thể có sao. Hơn nữa, lúc này Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn lạnh lùng xa cách, tâm trạng của nàng cũng không tốt, có đôi khi có thể trò chuyện cùng Phượng Vô Nhai, nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Vân Thiên Vũ bối rối, Phượng Vô Nhai liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, cho nên hắn cười lạnh nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
Ngươi thật đúng là người lòng dạ hẹp hòi, vẫn hẹp hòi giống như trước kia, hiện tại càng hẹp hòi hơn nữa, chẳng lẽ nói thân là đội viên của Viêm Minh ngươi, sau này lại không thể có bằng hữu sao? Là nam nhân phải rộng lượng một chút, đừng để nữ nhân khó xử.
Phượng Vô Nhai tức giận nói, Tiêu Cửu Uyên ở đối diện trên mặt tràn đầy u ám: Ma Ảnh, ta và đội viên của ta đang nói chuyện, mắc mớ gì tới ngươi, ngươi tốt nhất không cần chĩa mõm vào, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Phượng Vô Nhai nổi giận, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên tức giận quát: “Ngươi cho là lão tử sợ ngươi sao? Lão tử có ý tốt cùng ngươi giảng đạo lý, ngươi là nghe không hiểu tiếng người hay là thế nào? Động một chút lại không khách khí với ta, đến đây, đánh đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao?
Hai người hoàn toàn là một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Vân Thiên Vũ nhìn hai người, cạn lời nói: Ngày mai ta với Hồng Thù quyết đấu sinh tử rồi, hai người các ngươi có thể quan tâm đến ta một chút không, các ngươi có thời gian đánh nhau, còn không bằng cùng ta tôi luyện linh lực.
Vừa nghe nàng nói, Tiêu Cửu Uyên càng thêm tức giận, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói: Biết rõ đánh không lại người ta, ngươi còn nhận thư khiêu chiến làm gì, sau này gặp loại chuyện này, tới tìm ta, ta sẽ giải quyết thay ngươi.
/1395
|