Ba người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ còn có Phượng Vô Nhai trốn ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Nhưng một lát sau, Vân Thiên Vũ có chút không đành lòng, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu Ma Hùng vì không rõ chuyện gì xảy ra cho nên đi tới đi lui. Nếu như nó bị linh lực tập kích, nhất định sẽ đánh chết nó.
Vân Thiên Vũ nghĩ, lập tức ra lệnh cho ba linh thú: Đi, giúp Đại Lực Kim Cương Ma Hùng đối phó với đám người Hắc Yêu.
Ba linh thú lách người rời đi.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn thấy hành động của Vân Thiên Vũ, đồng thời ra lệnh linh thú của mình đi hỗ trợ.
Phục Hổ, đi.
Tiểu Viên, đi.
Hai linh thú lách mình liền nhảy tới.
Lúc này đám người Hắc Yêu thảm chắc rồi, hoàn toàn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.
Tuy rằng linh lực bọn họ lợi hại, nhưng không chịu nổi nhiều ma thú, linh thú như vậy.
Trong chớp mắt, bên trong Yêu Minh có mấy người bị thương, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Hắc Yêu mắt thấy không xong rồi, lập tức gọi người có cấp bậc linh vương: Rút lui.
Vài người lên tiếng, lách mình rời đi.
Lúc này ba người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai còn có Vân Thiên Vũ nhảy xuống, cản đường đi của bọn họ.
Còn muốn chạy à, các ngươi tưởng là dễ chạy như vậy sao?
Hai người bọn họ dứt lời, cũng không nói nhiều nữa, thân hình vừa động liền vọt tới, đưa tay ra một đạo linh lực hung hăng bay về phía người có cấp bậc linh vương.
Vân Thiên Vũ lại nhanh chóng chạy về phía Hắc Yêu.
Hắc Yêu vừa nhìn thấy nữ nhân này chạy đến đây, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Nữ nhân này rõ ràng là muốn chết.
Khóe miệng Vân Thiên Vũ chậm rãi vẽ ra nụ cười lạnh, nhanh chóng lấy ra độc đan do bản thân nghiên cứu chế tạo, tuy rằng Hắc Yêu là cửu tinh linh tướng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là linh tướng mà thôi. Độc của nàng có thể khiến phản ứng của gã chậm lại trong khoảng thời gian ngắn, đó chính là cơ hội của nàng.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đưa tay thi triển linh lực về phía Hắc Yêu.
Hắc Yêu thân hình vừa động nhảy đến giữa không trung, sau đó đưa tay toàn bộ linh lực bay về phía Vân Thiên Vũ.
Hai đạo linh lực nhanh chóng va chạm với nhau, linh lực của Vân Thiên Vũ lập tức bị linh lực của Hắc Yêu xé nát. Hắn nhanh chóng đưa tay ra muốn bắt Vân Thiên Vũ.
Vừa đúng lúc này, độc đan Vân Thiên Vũ thả ra đã phát huy tác dụng. Hắc Yêu đưa tay ra, tốc độ rõ ràng chậm lại.
Vân Thiên Vũ mừng rỡ, thân hình bay đến giữa không trung, đưa tay đánh một chưởng từ trên cao xuống, hung hăng nện vào đầu Hắc Yêu.
Hắc Yêu lập tức bị nàng đánh ngã trên mặt đất, nàng không dám chần chờ, lại đưa tay thi triển vài đạo linh lực đập xuống.
Lúc này Hắc Yêu thật sự bị nàng đánh đến nội thương, miệng bắt đầu hộc máu.
Gã kinh hãi nhìn Vân Thiên Vũ: Tại sao, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hôm nay gã phải chết ở đây ư?
Không, gã không thể chết.
Hắc Yêu suy nghĩ trong đầu, sau đó xoay người liều mạng dốc hết toàn lực phá tan linh lực phòng vệ của Vân Thiên Vũ, chớp mắt gã đã bỏ chạy cách xa mấy thước.
Sau đó gã không hề để ý tới người có cấp bậc linh vương ở phía sau nữa, cũng không để ý tới người của Yêu Minh.
Gã chạy trối chết, chớp mắt đã chạy cách xa mấy thước.
Vân Thiên Vũ ở phía sau vốn định đuổi theo, nhưng ngẫm lại lại từ bỏ. Lát nữa lại xử lý tên này, với tính cách có thù tất báo của Tiêu Cửu Uyên thì hắn nhất định sẽ tìm Hắc Yêu tính sổ, Hắc Yêu khẳng định không thể ở lại học viện này được nữa.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó xoay người lại nhìn người có cấp bậc linh vương ở phía sau.
Bởi vì Hắc Yêu chạy trốn rồi, người này trong lòng có chút sợ, cho nên rất nhanh bị hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai liên thủ đánh đến trọng thương.
Sắc mặt gã trắng bệch, cuối cùng xoay mình vận linh lực đối đầu với Tiêu Cửu Uyên một lát. Lúc Tiêu Cửu Uyên bị đánh lùi về sau, gã lại không hề để ý đến chuyện khác, nhanh chóng xông ra ngoài.
Nhưng một lát sau, Vân Thiên Vũ có chút không đành lòng, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu Ma Hùng vì không rõ chuyện gì xảy ra cho nên đi tới đi lui. Nếu như nó bị linh lực tập kích, nhất định sẽ đánh chết nó.
Vân Thiên Vũ nghĩ, lập tức ra lệnh cho ba linh thú: Đi, giúp Đại Lực Kim Cương Ma Hùng đối phó với đám người Hắc Yêu.
Ba linh thú lách người rời đi.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn thấy hành động của Vân Thiên Vũ, đồng thời ra lệnh linh thú của mình đi hỗ trợ.
Phục Hổ, đi.
Tiểu Viên, đi.
Hai linh thú lách mình liền nhảy tới.
Lúc này đám người Hắc Yêu thảm chắc rồi, hoàn toàn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa.
Tuy rằng linh lực bọn họ lợi hại, nhưng không chịu nổi nhiều ma thú, linh thú như vậy.
Trong chớp mắt, bên trong Yêu Minh có mấy người bị thương, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Hắc Yêu mắt thấy không xong rồi, lập tức gọi người có cấp bậc linh vương: Rút lui.
Vài người lên tiếng, lách mình rời đi.
Lúc này ba người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai còn có Vân Thiên Vũ nhảy xuống, cản đường đi của bọn họ.
Còn muốn chạy à, các ngươi tưởng là dễ chạy như vậy sao?
Hai người bọn họ dứt lời, cũng không nói nhiều nữa, thân hình vừa động liền vọt tới, đưa tay ra một đạo linh lực hung hăng bay về phía người có cấp bậc linh vương.
Vân Thiên Vũ lại nhanh chóng chạy về phía Hắc Yêu.
Hắc Yêu vừa nhìn thấy nữ nhân này chạy đến đây, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Nữ nhân này rõ ràng là muốn chết.
Khóe miệng Vân Thiên Vũ chậm rãi vẽ ra nụ cười lạnh, nhanh chóng lấy ra độc đan do bản thân nghiên cứu chế tạo, tuy rằng Hắc Yêu là cửu tinh linh tướng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là linh tướng mà thôi. Độc của nàng có thể khiến phản ứng của gã chậm lại trong khoảng thời gian ngắn, đó chính là cơ hội của nàng.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đưa tay thi triển linh lực về phía Hắc Yêu.
Hắc Yêu thân hình vừa động nhảy đến giữa không trung, sau đó đưa tay toàn bộ linh lực bay về phía Vân Thiên Vũ.
Hai đạo linh lực nhanh chóng va chạm với nhau, linh lực của Vân Thiên Vũ lập tức bị linh lực của Hắc Yêu xé nát. Hắn nhanh chóng đưa tay ra muốn bắt Vân Thiên Vũ.
Vừa đúng lúc này, độc đan Vân Thiên Vũ thả ra đã phát huy tác dụng. Hắc Yêu đưa tay ra, tốc độ rõ ràng chậm lại.
Vân Thiên Vũ mừng rỡ, thân hình bay đến giữa không trung, đưa tay đánh một chưởng từ trên cao xuống, hung hăng nện vào đầu Hắc Yêu.
Hắc Yêu lập tức bị nàng đánh ngã trên mặt đất, nàng không dám chần chờ, lại đưa tay thi triển vài đạo linh lực đập xuống.
Lúc này Hắc Yêu thật sự bị nàng đánh đến nội thương, miệng bắt đầu hộc máu.
Gã kinh hãi nhìn Vân Thiên Vũ: Tại sao, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hôm nay gã phải chết ở đây ư?
Không, gã không thể chết.
Hắc Yêu suy nghĩ trong đầu, sau đó xoay người liều mạng dốc hết toàn lực phá tan linh lực phòng vệ của Vân Thiên Vũ, chớp mắt gã đã bỏ chạy cách xa mấy thước.
Sau đó gã không hề để ý tới người có cấp bậc linh vương ở phía sau nữa, cũng không để ý tới người của Yêu Minh.
Gã chạy trối chết, chớp mắt đã chạy cách xa mấy thước.
Vân Thiên Vũ ở phía sau vốn định đuổi theo, nhưng ngẫm lại lại từ bỏ. Lát nữa lại xử lý tên này, với tính cách có thù tất báo của Tiêu Cửu Uyên thì hắn nhất định sẽ tìm Hắc Yêu tính sổ, Hắc Yêu khẳng định không thể ở lại học viện này được nữa.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó xoay người lại nhìn người có cấp bậc linh vương ở phía sau.
Bởi vì Hắc Yêu chạy trốn rồi, người này trong lòng có chút sợ, cho nên rất nhanh bị hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai liên thủ đánh đến trọng thương.
Sắc mặt gã trắng bệch, cuối cùng xoay mình vận linh lực đối đầu với Tiêu Cửu Uyên một lát. Lúc Tiêu Cửu Uyên bị đánh lùi về sau, gã lại không hề để ý đến chuyện khác, nhanh chóng xông ra ngoài.
/1395
|