Vân Thiên Vũ nhướn mày nói: Hiện tại chúng ta là đồng minh, đợi đến khi từ Kim Giác Châu trở về, ta sẽ không để ý đến y nữa, ngươi yên tâm đi.
Trong phòng, Phượng Vô Nhai nhăn mặt nhìn trời, Vũ nhi, đừng đả thương tim người khác như vậy chứ. Tim ta đau quá, ta sẽ không bao giờ yêu nữa đâu.
Nhưng Phượng Vô Nhai còn chưa kịp cảm thán, giọng nói bá đạo của Tiêu Cửu Uyên lại vang lên: Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ bán đấu giá, nhìn xem có thể giành được bản vẽ của kho báu Bạch Vân hay không, nếu như có bản vẽ, nói không chừng có thể lấy một ít bảo bối từ kho báu Bạch Vân.
Đi. Mọi người đi theo phía sau Tiêu Cửu Uyên ra ngoài.
Mọi người mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lạc Li mang theo vài đội viên đi tới.
Lạc Li đi đến trước mặt Tiêu Cửu Uyên, chào hỏi hắn: Các ngươi cũng đi đến chỗ bán đấu giá sao?
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, dẫn người đi xuống lầu.
Người đứng phía sau nhìn thấy bộ dạng ngông cuồng như vậy của hắn, thật sự từng giờ từng phút đều muốn giết chết hắn, nhưng nghĩ đến lời nói của Lạc Li, cho nên bọn họ lại nhịn xuống.
Chỉ là trong lòng mọi người tức giận là thật, mọi người thầm quyết định, đợi đên khi tên kia ở một mình, nhất định phải hung hăng xử lý hắn.
Cả đám ra khỏi U Minh lầu, phát hiện trên đường phố rất nhiều người chạy về một hướng, vẻ mặt mọi người rất vội vàng.
Không cần nhìn mọi người cũng biết những người này nhất định là đi đến chỗ bán đấu giá.
Hiện tại chuyện mọi người quan tâm nhất chính là kho báu Bạch Vân, chỗ bán đấu giá kia sẽ có chút tin tức. Lần bán đấu giá này sẽ có chút liên quan đến bản vẽ của kho báu Bạch Vân và tư liệu bán đấu giá.
Chuyện này thu hút rất nhiều người đi đến chỗ bán đấu giá.
Nếu như có tư liệu và bản vẽ, bọn họ nói không chừng có thể hiểu rõ thêm một chút về kho báu Bạch Vân, như vậy đến lúc đó đi vào là có thể thuận lợi tìm bảo bối rồi.
Mọi người nghĩ như vậy, cho nên càng vội vàng chạy tới chỗ bán đấu giá.
Chỗ bán đấu giá ở Kim Giác Châu rất lớn, trong đại sảnh rộng lớn chứa mấy nghìn người.
Hơn nữa nhà bán đấu giá này cũng không có phân lầu trên lầu dưới, tất cả mọi người đều ở dưới lầu, nhưng dưới lầu có không ít chỗ ngồi, chỉ là chỗ ngồi chính là giá trên trời, có người ngồi được, có người ngồi không được.
Nhưng rất hiển nhiên, đám người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai không thiếu tiền, cho nên bọn họ đi vào, sau đó tìm một vị trí, trả tiền xong rồi liền ngồi xuống.
Nhưng bởi vì bọn họ tới muộn, cho nên chỗ ngồi hơi sát phía sau.
Trong đại sảnh rất ầm ỹ, đôi mắt Vân Thiên Vũ lạnh nhạt đánh giá bốn phía, đột nhiên nàng cảm giác có người nhìn bọn họ chằm chằm, nàng nhanh chóng nhìn sang.
Nàng liếc mắt nhìn thấy chỗ ngồi ở phía đông cách chỗ bọn họ không xa có vài người đang ngồi, trong đó có hai người vô cùng quen thuộc với bọn họ. Một người là Hắc Yêu, một người là Bạch Hạc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, Hắc Yêu ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu cười khinh miệt nàng, nụ cười kia rõ ràng là ý cười châm biếm.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ lập tức lạnh lại, đôi mắt lóe lên hàn khí, đồng thời nàng cũng ý thức được một chuyện, lúc này nếu bản thân đối đầu với loại người như Hắc Yêu và Bạch Hạc cũng không thể thắng được, chỉ có thể chịu thiệt, cho nên nàng cần luyện đan phòng thân.
Nhưng Địa Giai đan đối với người có cấp bậc linh vương căn bản không có hiệu quả gì, cho nên nàng nhất định phải luyện chế Thiên Giai đan.
Nhưng Thiên Giai đan cần lửa, chính là dị hỏa lấy từ trời đất.
Nàng nhất định phải luyện thiên địa dị hỏa, sau đó hòa tan vào linh mạch của nàng, như vậy nàng mới có thể thuận lợi luyện chế ra Thiên Giai đan.
Thiên Giai đan có thể đối phó với người có cấp bậc linh vương, người có cấp dưới linh vương thì không cần phải nói đến nữa.
Hiện tại tu vi linh lực của nàng kém hơn người khác, nếu như có thể lập thành tích trên phương diện luyện đan, vậy cũng không tồi.
Nhưng nàng đi đâu để tìm thiên địa dị hỏa đây.
Trong phòng, Phượng Vô Nhai nhăn mặt nhìn trời, Vũ nhi, đừng đả thương tim người khác như vậy chứ. Tim ta đau quá, ta sẽ không bao giờ yêu nữa đâu.
Nhưng Phượng Vô Nhai còn chưa kịp cảm thán, giọng nói bá đạo của Tiêu Cửu Uyên lại vang lên: Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ bán đấu giá, nhìn xem có thể giành được bản vẽ của kho báu Bạch Vân hay không, nếu như có bản vẽ, nói không chừng có thể lấy một ít bảo bối từ kho báu Bạch Vân.
Đi. Mọi người đi theo phía sau Tiêu Cửu Uyên ra ngoài.
Mọi người mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy Lạc Li mang theo vài đội viên đi tới.
Lạc Li đi đến trước mặt Tiêu Cửu Uyên, chào hỏi hắn: Các ngươi cũng đi đến chỗ bán đấu giá sao?
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, dẫn người đi xuống lầu.
Người đứng phía sau nhìn thấy bộ dạng ngông cuồng như vậy của hắn, thật sự từng giờ từng phút đều muốn giết chết hắn, nhưng nghĩ đến lời nói của Lạc Li, cho nên bọn họ lại nhịn xuống.
Chỉ là trong lòng mọi người tức giận là thật, mọi người thầm quyết định, đợi đên khi tên kia ở một mình, nhất định phải hung hăng xử lý hắn.
Cả đám ra khỏi U Minh lầu, phát hiện trên đường phố rất nhiều người chạy về một hướng, vẻ mặt mọi người rất vội vàng.
Không cần nhìn mọi người cũng biết những người này nhất định là đi đến chỗ bán đấu giá.
Hiện tại chuyện mọi người quan tâm nhất chính là kho báu Bạch Vân, chỗ bán đấu giá kia sẽ có chút tin tức. Lần bán đấu giá này sẽ có chút liên quan đến bản vẽ của kho báu Bạch Vân và tư liệu bán đấu giá.
Chuyện này thu hút rất nhiều người đi đến chỗ bán đấu giá.
Nếu như có tư liệu và bản vẽ, bọn họ nói không chừng có thể hiểu rõ thêm một chút về kho báu Bạch Vân, như vậy đến lúc đó đi vào là có thể thuận lợi tìm bảo bối rồi.
Mọi người nghĩ như vậy, cho nên càng vội vàng chạy tới chỗ bán đấu giá.
Chỗ bán đấu giá ở Kim Giác Châu rất lớn, trong đại sảnh rộng lớn chứa mấy nghìn người.
Hơn nữa nhà bán đấu giá này cũng không có phân lầu trên lầu dưới, tất cả mọi người đều ở dưới lầu, nhưng dưới lầu có không ít chỗ ngồi, chỉ là chỗ ngồi chính là giá trên trời, có người ngồi được, có người ngồi không được.
Nhưng rất hiển nhiên, đám người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai không thiếu tiền, cho nên bọn họ đi vào, sau đó tìm một vị trí, trả tiền xong rồi liền ngồi xuống.
Nhưng bởi vì bọn họ tới muộn, cho nên chỗ ngồi hơi sát phía sau.
Trong đại sảnh rất ầm ỹ, đôi mắt Vân Thiên Vũ lạnh nhạt đánh giá bốn phía, đột nhiên nàng cảm giác có người nhìn bọn họ chằm chằm, nàng nhanh chóng nhìn sang.
Nàng liếc mắt nhìn thấy chỗ ngồi ở phía đông cách chỗ bọn họ không xa có vài người đang ngồi, trong đó có hai người vô cùng quen thuộc với bọn họ. Một người là Hắc Yêu, một người là Bạch Hạc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, Hắc Yêu ở đối diện đột nhiên ngẩng đầu cười khinh miệt nàng, nụ cười kia rõ ràng là ý cười châm biếm.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ lập tức lạnh lại, đôi mắt lóe lên hàn khí, đồng thời nàng cũng ý thức được một chuyện, lúc này nếu bản thân đối đầu với loại người như Hắc Yêu và Bạch Hạc cũng không thể thắng được, chỉ có thể chịu thiệt, cho nên nàng cần luyện đan phòng thân.
Nhưng Địa Giai đan đối với người có cấp bậc linh vương căn bản không có hiệu quả gì, cho nên nàng nhất định phải luyện chế Thiên Giai đan.
Nhưng Thiên Giai đan cần lửa, chính là dị hỏa lấy từ trời đất.
Nàng nhất định phải luyện thiên địa dị hỏa, sau đó hòa tan vào linh mạch của nàng, như vậy nàng mới có thể thuận lợi luyện chế ra Thiên Giai đan.
Thiên Giai đan có thể đối phó với người có cấp bậc linh vương, người có cấp dưới linh vương thì không cần phải nói đến nữa.
Hiện tại tu vi linh lực của nàng kém hơn người khác, nếu như có thể lập thành tích trên phương diện luyện đan, vậy cũng không tồi.
Nhưng nàng đi đâu để tìm thiên địa dị hỏa đây.
/1395
|