Lạc Li dừng lại, sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi thay đổi, người này lại có quan hệ chặt chẽ với Tiêu Cửu Uyên như vậy, khó trách Tiêu Cửu Uyên kiêu căng thế nào thì Lạc Li cũng sẽ không tính toán với hắn, hóa ra bọn họ là người một nhà.
Chúng ta là người của tứ đại gia tộc, là người của Thanh Long thế gia, Viêm Thiên là nhi tử của gia chủ, hắn tương lai là phải kế thừa Thanh Long thế gia, cho nên hôn sự của hắn, hắn không thể tự mình làm chủ được, ta nghĩ nữ tử mà hắn muốn lấy chắc chắn gia thế phải xứng với Thanh Long thế gia ta, như vậy người của gia tộc mới đồng ý.
Ta nói với ngươi, chỉ là có ý tốt, không muốn tương lai ngươi chịu thiệt, nếu như ngươi lại quấn lấy hắn, để cho người của gia tộc chúng ta biết được, bọn họ sẽ không chịu để yên, nếu như bọn họ phái người đến thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Ta tới tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi, sau này tránh xa Viêm Thiên một chút, như vậy là tốt cho ngươi, tốt cho Viêm Thiên. Ngươi không thể gả vào Thanh Long thế gia của ta được đâu.
Sau khi Lạc Li nói xong, Vân Thiên Vũ ở trong phòng sắc mặt vô cùng khó coi, cả người toát ra khí lạnh, xung quanh toàn hàn ý, đôi mắt âm u nhìn Lạc Li.
Ta không thèm gả vào Thanh Long thế gia của các ngươi.
Vân Thiên Vũ vừa nói, Lạc Li thở phào nhẹ nhõm, gã tưởng nàng đã hiểu lời mình nói.
Nhưng ai ngờ sau đó Vân Thiên Vũ còn nói thêm: Người ta coi trọng chỉ là Viêm Thiên, chứ không phải bất cứ người nào của Thanh Long thế gia các ngươi, về phần chuyện của ta và hắn, bất cứ người nào trong các ngươi cũng không có tư cách xen vào, chỉ hắn mới có tư cách đó. Nếu hắn bảo ta tránh xa hắn một chút, ta nghĩ, ta nhất định sẽ tránh xa hắn rất xa, nhưng nếu như đó là lời mà người khác nói, thứ cho ta khó có thể nghe theo.
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong cũng không thèm nhìn Lạc Li, nàng trầm giọng nói: Đi đi, sau này ta không muốn nói thêm gì với ngươi nữa.
Lạc Li nghe Vân Thiên Vũ nói xong, vẻ mặt gã đen lại, gã còn tưởng rằng gã nói nhiều như vậy nàng sẽ nghe vào tai, không ngờ nàng căn bản không để ý tới, nhưng gã vẫn muốn cố gắng lần nữa. Người của gia tộc ta muốn ta chăm sóc Viêm Thiên, trước mắt ta vẫn chưa bẩm báo với người của gia tộc chuyện của ngươi, ta có lòng tốt không muốn để bọn họ làm khó dễ một tiểu nữ tử như ngươi, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng không nghe thì cũng đừng trách ta.
Lạc Li nói xong lời cuối cùng, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng chuyện của ta và Viêm Thiên, không phải người ngoài có thể nhúng tay vào, chỉ có chúng ta mới có thể nhúng tay mà thôi.
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong tức giận chỉ vào cửa: Mời ngươi lập tức đi đi, nếu không ta sẽ la lên, nếu để Viêm Thiên biết ngươi đến tìm ta nói chuyện này, ta nghĩ hắn sẽ trở mặt với ngươi thôi.
Điểm này đã dọa sợ Lạc Li, gã nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Gã đi tới cửa thì muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, tức giận hung hăng đi ra ngoài.
Nếu nữ nhân này không để ý tới gã, vậy thì gã cũng không còn cách nào khác, gã sẽ bẩm báo lại với gia tộc tình hình chính xác bên trong học viện.
Sau khi Lạc Li rời đi, Vân Thiên Vũ ở trong phòng cũng không còn lòng dạ nào để luyện đan nữa, nàng nằm xuống giường, chỉ cảm thấy cả người không còn tí sức lực nào.
Nàng cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì, Tiêu Cửu Uyên lúc này đã quên quá khứ của họ, nàng là vì hắn cho nên mới ở đây, bị mọi người xung quanh châm chọc, cười nhạo. Có đôi khi nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi, rất muốn buông tay, nhưng nghĩ đến từng lời nói lúc trước của Tiêu Cửu Uyên, nàng lại kiên trì tiếp tục, ít nhất, nàng muốn trị khỏi đầu óc của hắn, đợi đến khi hắn khôi phục trí nhớ, sẽ tiếp tục bàn chuyện này.
Vân Thiên Vũ đang nằm trên giường miên man suy nghĩ, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, nàng theo bản năng tưởng Lạc Li lại tìm đến, cho nên nhịn không được buồn bực kêu lên: Ngươi đi nhanh đi, lại đến đây làm gì?
Chúng ta là người của tứ đại gia tộc, là người của Thanh Long thế gia, Viêm Thiên là nhi tử của gia chủ, hắn tương lai là phải kế thừa Thanh Long thế gia, cho nên hôn sự của hắn, hắn không thể tự mình làm chủ được, ta nghĩ nữ tử mà hắn muốn lấy chắc chắn gia thế phải xứng với Thanh Long thế gia ta, như vậy người của gia tộc mới đồng ý.
Ta nói với ngươi, chỉ là có ý tốt, không muốn tương lai ngươi chịu thiệt, nếu như ngươi lại quấn lấy hắn, để cho người của gia tộc chúng ta biết được, bọn họ sẽ không chịu để yên, nếu như bọn họ phái người đến thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Ta tới tìm ngươi, chính là muốn nói với ngươi, sau này tránh xa Viêm Thiên một chút, như vậy là tốt cho ngươi, tốt cho Viêm Thiên. Ngươi không thể gả vào Thanh Long thế gia của ta được đâu.
Sau khi Lạc Li nói xong, Vân Thiên Vũ ở trong phòng sắc mặt vô cùng khó coi, cả người toát ra khí lạnh, xung quanh toàn hàn ý, đôi mắt âm u nhìn Lạc Li.
Ta không thèm gả vào Thanh Long thế gia của các ngươi.
Vân Thiên Vũ vừa nói, Lạc Li thở phào nhẹ nhõm, gã tưởng nàng đã hiểu lời mình nói.
Nhưng ai ngờ sau đó Vân Thiên Vũ còn nói thêm: Người ta coi trọng chỉ là Viêm Thiên, chứ không phải bất cứ người nào của Thanh Long thế gia các ngươi, về phần chuyện của ta và hắn, bất cứ người nào trong các ngươi cũng không có tư cách xen vào, chỉ hắn mới có tư cách đó. Nếu hắn bảo ta tránh xa hắn một chút, ta nghĩ, ta nhất định sẽ tránh xa hắn rất xa, nhưng nếu như đó là lời mà người khác nói, thứ cho ta khó có thể nghe theo.
Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong cũng không thèm nhìn Lạc Li, nàng trầm giọng nói: Đi đi, sau này ta không muốn nói thêm gì với ngươi nữa.
Lạc Li nghe Vân Thiên Vũ nói xong, vẻ mặt gã đen lại, gã còn tưởng rằng gã nói nhiều như vậy nàng sẽ nghe vào tai, không ngờ nàng căn bản không để ý tới, nhưng gã vẫn muốn cố gắng lần nữa. Người của gia tộc ta muốn ta chăm sóc Viêm Thiên, trước mắt ta vẫn chưa bẩm báo với người của gia tộc chuyện của ngươi, ta có lòng tốt không muốn để bọn họ làm khó dễ một tiểu nữ tử như ngươi, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng không nghe thì cũng đừng trách ta.
Lạc Li nói xong lời cuối cùng, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng chuyện của ta và Viêm Thiên, không phải người ngoài có thể nhúng tay vào, chỉ có chúng ta mới có thể nhúng tay mà thôi.
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong tức giận chỉ vào cửa: Mời ngươi lập tức đi đi, nếu không ta sẽ la lên, nếu để Viêm Thiên biết ngươi đến tìm ta nói chuyện này, ta nghĩ hắn sẽ trở mặt với ngươi thôi.
Điểm này đã dọa sợ Lạc Li, gã nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Gã đi tới cửa thì muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, tức giận hung hăng đi ra ngoài.
Nếu nữ nhân này không để ý tới gã, vậy thì gã cũng không còn cách nào khác, gã sẽ bẩm báo lại với gia tộc tình hình chính xác bên trong học viện.
Sau khi Lạc Li rời đi, Vân Thiên Vũ ở trong phòng cũng không còn lòng dạ nào để luyện đan nữa, nàng nằm xuống giường, chỉ cảm thấy cả người không còn tí sức lực nào.
Nàng cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì, Tiêu Cửu Uyên lúc này đã quên quá khứ của họ, nàng là vì hắn cho nên mới ở đây, bị mọi người xung quanh châm chọc, cười nhạo. Có đôi khi nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi, rất muốn buông tay, nhưng nghĩ đến từng lời nói lúc trước của Tiêu Cửu Uyên, nàng lại kiên trì tiếp tục, ít nhất, nàng muốn trị khỏi đầu óc của hắn, đợi đến khi hắn khôi phục trí nhớ, sẽ tiếp tục bàn chuyện này.
Vân Thiên Vũ đang nằm trên giường miên man suy nghĩ, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, nàng theo bản năng tưởng Lạc Li lại tìm đến, cho nên nhịn không được buồn bực kêu lên: Ngươi đi nhanh đi, lại đến đây làm gì?
/1395
|