Nhưng đúng lúc này, đại điện đột nhiên ầm một tiếng, tất cả mọi người đều bị nhấn chìm trong biển cát đá.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhắm mắt lại cảm thán một phen, không nghĩ tới nàng vậy mà lại chết ở nơi này.
Chỉ là nàng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chém giết, sau đó một vật thể mềm mại tiến vào trong ngực nàng, ôm nàng không buông.
Tỷ tỷ, cứu ta, cứu ta, bọn họ muốn giết bảo bảo.
Vân Thiên Vũ vô thức muốn đẩy vật thể mềm mại trong ngực ra, thế nhưng vật kia vươn cánh tay ôm chặt lấy cổ nàng không thả.
Nàng nhanh chóng mở mắt nhìn, phát hiện thứ ôm chặt lấy mình không buông lại là một đứa bé nhỏ xinh.
Đứa bé mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn liền thích đứa bé này, nhưng trong lòng vẫn còn đang thắc mắc, nơi này tại sao lại có đứa bé nhỏ như vậy.
Lúc này, trên lối đi thật dài có mấy bóng người đang bước đến.
Những người này vừa tới đã nhanh chóng vây Vân Thiên Vũ lại.
Một người hung thần ác sát chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: Giao nó ra đây.
Đúng, giao nó ra đây.
Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói chuyện, đứa bé trong lòng đã co người lại, trốn vào trong ngực Vân Thiên Vũ yếu đuối nói.
Tỷ tỷ, bảo bảo sợ, bọn họ muốn ăn thịt bảo bảo.
Mà lúc này ba linh thú lại đang mừng rỡ như điên chạy tới túm lấy chân đứa bé, liên tục ngửi, vô cùng sung sướng tươi cười.
Cây Tiên Linh, cây Tiên Linh.
Bọn họ nhìn thấy nó.
Lần này tốt rồi, về sau bọn họ có thể tu luyện rồi.
Đây thật là quá tuyệt.
Ba linh thú vừa có suy nghĩ, Vân Thiên Vũ liền cảm nhận được, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực.
Đây là cây Tiên Linh.
Không ngờ nó lại có thể biến thành hình người, quả nhiên không đơn giản.
Lúc trước nàng còn không có chú ý, hiện tại chú ý tới, vị trí không gian lúc này, linh khí vô cùng nồng đậm, mà linh khí nồng đậm như vậy, lại hoàn toàn khác biệt với linh khí trong Tu Linh tháp.
Linh khí trong Tu Linh tháp có chút bất ổn, mang theo chút sốt nóng, nhưng khí tức của cây Tiên Linh, lại làm cho lòng người rộng mở, tâm tình hết sức bình thản.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng vui mừng, làm sao có khả năng giao cây Tiên Linh ra.
Nàng ôm thật chặt cây Tiên Linh, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Nàng nên thoát khỏi đám người này như thế nào đây.
Người đối diện thấy Vân Thiên Vũ ôm cây Tiên Linh không thả, không khỏi nổi nóng quát to lên: Ngươi lập tức giao nó ra, nếu không đừng trách chúng ta trở mặt vô tình.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, ôm cây Tiên Linh, nhanh chóng mở miệng hỏi: Đây là đâu?
Diệt Yêu tháp.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc, không nghĩ tới nàng không chết, mà lại rơi xuống Diệt Yêu tháp.
Có điều bây giờ không phải lúc cảm khái, tìm cách chạy trốn mới là quan trọng nhất.
Nàng đột nhiên niệm khẩu quyết lấy ra chuông Huyền Âm.
Tiếng chuông vang lên trong Diệt Yêu tháp.
Bởi vì những người đó không có phòng bị, cho nên bị chuông Huyền Âm kích thích đến mức đau muốn vỡ đầu.
Có người thậm chí ôm đầu đau đớn kêu lên, Vân Thiên Vũ thấy những người này đau đầu, tranh thủ thời gian ôm cây Tiên Linh trong ngực, quay người chạy đi.
Nàng vừa chạy vừa hỏi cây Tiên Linh: Ngươi có biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào không?
Cây Tiên Linh xuất hiện trong Diệt Yêu tháp, có thể luôn luôn ở trong Diệt Yêu tháp hay không, nếu là như vậy, nó nhất định biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào.
Tỷ tỷ, ta biết, ta biết, ta đưa ngươi đi.
Quả nhiên cây Tiên Linh biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào, thân mình nhỏ bé lóe lên, từ trong ngực Vân Thiên Vũ nhảy xuống, sau đó nhanh chóng dẫn đường ở phía trước, đi xuống dưới Diệt Yêu tháp.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhắm mắt lại cảm thán một phen, không nghĩ tới nàng vậy mà lại chết ở nơi này.
Chỉ là nàng lại không cảm nhận được chút đau đớn nào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chém giết, sau đó một vật thể mềm mại tiến vào trong ngực nàng, ôm nàng không buông.
Tỷ tỷ, cứu ta, cứu ta, bọn họ muốn giết bảo bảo.
Vân Thiên Vũ vô thức muốn đẩy vật thể mềm mại trong ngực ra, thế nhưng vật kia vươn cánh tay ôm chặt lấy cổ nàng không thả.
Nàng nhanh chóng mở mắt nhìn, phát hiện thứ ôm chặt lấy mình không buông lại là một đứa bé nhỏ xinh.
Đứa bé mở to đôi mắt, chớp chớp nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn liền thích đứa bé này, nhưng trong lòng vẫn còn đang thắc mắc, nơi này tại sao lại có đứa bé nhỏ như vậy.
Lúc này, trên lối đi thật dài có mấy bóng người đang bước đến.
Những người này vừa tới đã nhanh chóng vây Vân Thiên Vũ lại.
Một người hung thần ác sát chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: Giao nó ra đây.
Đúng, giao nó ra đây.
Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói chuyện, đứa bé trong lòng đã co người lại, trốn vào trong ngực Vân Thiên Vũ yếu đuối nói.
Tỷ tỷ, bảo bảo sợ, bọn họ muốn ăn thịt bảo bảo.
Mà lúc này ba linh thú lại đang mừng rỡ như điên chạy tới túm lấy chân đứa bé, liên tục ngửi, vô cùng sung sướng tươi cười.
Cây Tiên Linh, cây Tiên Linh.
Bọn họ nhìn thấy nó.
Lần này tốt rồi, về sau bọn họ có thể tu luyện rồi.
Đây thật là quá tuyệt.
Ba linh thú vừa có suy nghĩ, Vân Thiên Vũ liền cảm nhận được, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực.
Đây là cây Tiên Linh.
Không ngờ nó lại có thể biến thành hình người, quả nhiên không đơn giản.
Lúc trước nàng còn không có chú ý, hiện tại chú ý tới, vị trí không gian lúc này, linh khí vô cùng nồng đậm, mà linh khí nồng đậm như vậy, lại hoàn toàn khác biệt với linh khí trong Tu Linh tháp.
Linh khí trong Tu Linh tháp có chút bất ổn, mang theo chút sốt nóng, nhưng khí tức của cây Tiên Linh, lại làm cho lòng người rộng mở, tâm tình hết sức bình thản.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng vui mừng, làm sao có khả năng giao cây Tiên Linh ra.
Nàng ôm thật chặt cây Tiên Linh, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Nàng nên thoát khỏi đám người này như thế nào đây.
Người đối diện thấy Vân Thiên Vũ ôm cây Tiên Linh không thả, không khỏi nổi nóng quát to lên: Ngươi lập tức giao nó ra, nếu không đừng trách chúng ta trở mặt vô tình.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, ôm cây Tiên Linh, nhanh chóng mở miệng hỏi: Đây là đâu?
Diệt Yêu tháp.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc, không nghĩ tới nàng không chết, mà lại rơi xuống Diệt Yêu tháp.
Có điều bây giờ không phải lúc cảm khái, tìm cách chạy trốn mới là quan trọng nhất.
Nàng đột nhiên niệm khẩu quyết lấy ra chuông Huyền Âm.
Tiếng chuông vang lên trong Diệt Yêu tháp.
Bởi vì những người đó không có phòng bị, cho nên bị chuông Huyền Âm kích thích đến mức đau muốn vỡ đầu.
Có người thậm chí ôm đầu đau đớn kêu lên, Vân Thiên Vũ thấy những người này đau đầu, tranh thủ thời gian ôm cây Tiên Linh trong ngực, quay người chạy đi.
Nàng vừa chạy vừa hỏi cây Tiên Linh: Ngươi có biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào không?
Cây Tiên Linh xuất hiện trong Diệt Yêu tháp, có thể luôn luôn ở trong Diệt Yêu tháp hay không, nếu là như vậy, nó nhất định biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào.
Tỷ tỷ, ta biết, ta biết, ta đưa ngươi đi.
Quả nhiên cây Tiên Linh biết ra khỏi Diệt Yêu tháp như thế nào, thân mình nhỏ bé lóe lên, từ trong ngực Vân Thiên Vũ nhảy xuống, sau đó nhanh chóng dẫn đường ở phía trước, đi xuống dưới Diệt Yêu tháp.
/1395
|