Vân Thiên Vũ không lên tiếng, ngược lại Tiêu Cửu Uyên bên cạnh lên tiếng.
Không sai, nàng là chuyên gia luyện Địa Giai đan.
Tư Không Lâm nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ, chỉ thấy tuy trên mặt nàng có nốt ruồi đỏ, thế nhưng khí độ lạnh lẽo quanh thân làm cho không ai có thể coi thường, lại chợt nhớ tới vài tin đồn về nàng dạo gần đây.
Nghe nói lúc nàng tu luyện, thiên phú vượt xa bình thường.
Hiện tại còn trẻ như vậy lại là một chuyên gia luyện Địa Giai đan.
Những dấu hiệu này cho thấy nàng tuyệt không phải người bình thường.
Cho nên y thật đúng là không thể đắc tội người ta, nếu ngày sau nàng trở thành thế lực một phương, nhớ đến y thì thật phiền phức.
Tư Không Lâm nghĩ như vậy, cười tủm tỉm nhìn Vân Thiên Vũ nói: Không nghĩ tới ngươi có thiên phú luyện đan như vậy, ngay cả tu luyện linh lực cũng cao như vậy, không bằng ta thu ngươi làm đệ tử thế nào?
Tạo mối quan hệ tốt trước rất quan trọng, ngày sau mới dễ kết giao tình.
Đáng tiếc Tư Không Lâm có ý, Vân Thiên Vũ lại không để tâm tới.
Nàng và viện trưởng này tổng cộng mới gặp mặt hai lần, ai biết y có ý gì, hơn nữa nhìn ý cười gian trá trên mặt y, rõ ràng là không thật lòng, cho nên Vân Thiên Vũ cự tuyệt làm đệ tử của người nào đó.
Thật xin lỗi, ta đã có sư phụ.
Nàng còn muốn đi trợ giúp sư phụ và sư mẫu đây.
Không có hứng thú với người khác.
Vân Thiên Vũ thuận miệng nói mà thôi, nhưng Tư Không Lâm lại ngạc nhiên sững sờ.
Y là viện trưởng học viện Thiên Kình, nếu nói nhận ai làm đệ tử, người đó phải sung sướng cảm tạ trời đất, thế nhưng đến tiểu nha đầu trước mặt này, nàng căn bản không muốn.
Tư Không Lâm không có thẹn quá hoá giận, ngược lại nhận định suy nghĩ của mình là đúng.
Nam nhân và nữ nhân trước mặt này, đều là người rất lợi hại, tương lai tất trở thành thế lực cường đại một phương.
Cho nên y không thể buông tha, nhất định phải tạo mối quan hệ với bọn họ.
Nếu ngươi đã có sư phụ, vậy chúng ta làm bằng hữu được không? Ta vừa nhìn ngươi liền thấy rất quý, rất muốn làm bằng hữu với ngươi.
Tư Không Lâm nói xong, vẻ mặt vô cùng chân thành nói: Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có mục đích xấu xa gì, chẳng qua là cảm thấy hai chúng ta tương đối hợp ý thôi, ngày sau nếu ngươi có chuyện cần trợ giúp, có thể tới tìm ta.
Vân Thiên Vũ không đoán được ý đồ của y, cho nên cũng không tính để ý tới, nhưng Tiêu Cửu Uyên lại cảm thấy đó là một cơ hội.
Trước mắt Vũ nhi có rất nhiều kẻ địch trong học viện Thiên Kình, nếu như có viện trưởng Tư Không che chở, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến điều này, lập tức kéo tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu liếc Tiêu Cửu Uyên một cái, hiểu rõ ý của hắn, nàng quay đầu nhìn Tư Không Lâm một chút, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Ngươi thân là viện trưởng học viện Thiên Kình, vì sao muốn làm bằng hữu với một người nhỏ bé như ta?
Tư Không Lâm cười ha ha một tiếng, y đưa tay sờ cằm, con bé này thật thông minh, nếu mình không nói ra chút gì, chỉ sợ nàng sẽ không thể buông lỏng cảnh giác.
Cho nên Tư Không Lâm thẳng thắn nói: Lão phu sở dĩ muốn làm bằng hữu với tiểu cô nương như ngươi, chẳng qua là thấy ngươi có tiềm lực lớn, tương lai tiền đồ vô lượng, ngày sau nói không chừng sẽ trở thành bá giả một phương, tất nhiên lão phu nhìn ra, làm sao không kết giao bằng hữu để phòng trước?
Tư Không Lâm nói như vậy, cuối cùng cũng khiến Vân Thiên Vũ tin tưởng.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Tư Không Lâm, nhìn thấy ánh mắt y hết sức thẳng thắn, không có chút mờ ám nào, kết giao bằng hữu với người này cũng không có gì không tốt, ngược lại có y làm bằng hữu, cuộc sống của mình ở học viện Thiên Kình có thể khá hơn một chút.
Được, chỉ mong ngươi không gạt ta, nếu gạt ta?
Vân Thiên Vũ nhìn Tư Không Lâm, thâm sâu cười khẽ, ánh mắt đó khiến Tư Không Lâm không khỏi rùng mình.
Không sai, nàng là chuyên gia luyện Địa Giai đan.
Tư Không Lâm nhanh chóng nhìn về phía Vân Thiên Vũ, chỉ thấy tuy trên mặt nàng có nốt ruồi đỏ, thế nhưng khí độ lạnh lẽo quanh thân làm cho không ai có thể coi thường, lại chợt nhớ tới vài tin đồn về nàng dạo gần đây.
Nghe nói lúc nàng tu luyện, thiên phú vượt xa bình thường.
Hiện tại còn trẻ như vậy lại là một chuyên gia luyện Địa Giai đan.
Những dấu hiệu này cho thấy nàng tuyệt không phải người bình thường.
Cho nên y thật đúng là không thể đắc tội người ta, nếu ngày sau nàng trở thành thế lực một phương, nhớ đến y thì thật phiền phức.
Tư Không Lâm nghĩ như vậy, cười tủm tỉm nhìn Vân Thiên Vũ nói: Không nghĩ tới ngươi có thiên phú luyện đan như vậy, ngay cả tu luyện linh lực cũng cao như vậy, không bằng ta thu ngươi làm đệ tử thế nào?
Tạo mối quan hệ tốt trước rất quan trọng, ngày sau mới dễ kết giao tình.
Đáng tiếc Tư Không Lâm có ý, Vân Thiên Vũ lại không để tâm tới.
Nàng và viện trưởng này tổng cộng mới gặp mặt hai lần, ai biết y có ý gì, hơn nữa nhìn ý cười gian trá trên mặt y, rõ ràng là không thật lòng, cho nên Vân Thiên Vũ cự tuyệt làm đệ tử của người nào đó.
Thật xin lỗi, ta đã có sư phụ.
Nàng còn muốn đi trợ giúp sư phụ và sư mẫu đây.
Không có hứng thú với người khác.
Vân Thiên Vũ thuận miệng nói mà thôi, nhưng Tư Không Lâm lại ngạc nhiên sững sờ.
Y là viện trưởng học viện Thiên Kình, nếu nói nhận ai làm đệ tử, người đó phải sung sướng cảm tạ trời đất, thế nhưng đến tiểu nha đầu trước mặt này, nàng căn bản không muốn.
Tư Không Lâm không có thẹn quá hoá giận, ngược lại nhận định suy nghĩ của mình là đúng.
Nam nhân và nữ nhân trước mặt này, đều là người rất lợi hại, tương lai tất trở thành thế lực cường đại một phương.
Cho nên y không thể buông tha, nhất định phải tạo mối quan hệ với bọn họ.
Nếu ngươi đã có sư phụ, vậy chúng ta làm bằng hữu được không? Ta vừa nhìn ngươi liền thấy rất quý, rất muốn làm bằng hữu với ngươi.
Tư Không Lâm nói xong, vẻ mặt vô cùng chân thành nói: Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có mục đích xấu xa gì, chẳng qua là cảm thấy hai chúng ta tương đối hợp ý thôi, ngày sau nếu ngươi có chuyện cần trợ giúp, có thể tới tìm ta.
Vân Thiên Vũ không đoán được ý đồ của y, cho nên cũng không tính để ý tới, nhưng Tiêu Cửu Uyên lại cảm thấy đó là một cơ hội.
Trước mắt Vũ nhi có rất nhiều kẻ địch trong học viện Thiên Kình, nếu như có viện trưởng Tư Không che chở, nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến điều này, lập tức kéo tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu liếc Tiêu Cửu Uyên một cái, hiểu rõ ý của hắn, nàng quay đầu nhìn Tư Không Lâm một chút, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Ngươi thân là viện trưởng học viện Thiên Kình, vì sao muốn làm bằng hữu với một người nhỏ bé như ta?
Tư Không Lâm cười ha ha một tiếng, y đưa tay sờ cằm, con bé này thật thông minh, nếu mình không nói ra chút gì, chỉ sợ nàng sẽ không thể buông lỏng cảnh giác.
Cho nên Tư Không Lâm thẳng thắn nói: Lão phu sở dĩ muốn làm bằng hữu với tiểu cô nương như ngươi, chẳng qua là thấy ngươi có tiềm lực lớn, tương lai tiền đồ vô lượng, ngày sau nói không chừng sẽ trở thành bá giả một phương, tất nhiên lão phu nhìn ra, làm sao không kết giao bằng hữu để phòng trước?
Tư Không Lâm nói như vậy, cuối cùng cũng khiến Vân Thiên Vũ tin tưởng.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Tư Không Lâm, nhìn thấy ánh mắt y hết sức thẳng thắn, không có chút mờ ám nào, kết giao bằng hữu với người này cũng không có gì không tốt, ngược lại có y làm bằng hữu, cuộc sống của mình ở học viện Thiên Kình có thể khá hơn một chút.
Được, chỉ mong ngươi không gạt ta, nếu gạt ta?
Vân Thiên Vũ nhìn Tư Không Lâm, thâm sâu cười khẽ, ánh mắt đó khiến Tư Không Lâm không khỏi rùng mình.
/1395
|