Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ liền thu Ngạo Minh vào Phượng Linh giới, hai linh thú còn lại cũng bị nàng thu vào Phượng Linh giới.
Cho dù nàng hôm nay không trốn thoát được, nàng cũng không muốn liên lụy người khác, bất kể là Phượng Vô Nhai hay là ba linh thú.
Lão già đối diện cười lạnh nói: Tiểu tiện nhân, với cái dáng vẻ xấu xí như vậy của ngươi lại muốn gả vào Thanh Long thế gia, thật sự là mơ tưởng hão huyễn, hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.
Lão ta nói xong xoay người đưa tay ra, một bàn tay thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng hướng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ muốn lùi lại phía sau, nhưng không khí xung quanh người bị lão già linh hoàng khống chế rồi.
Nàng căn bản không thể động đậy, cho nên cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía nàng.
Ầm một tiếng, nàng bị đánh bay ra núi đá trong hầm, phụt một tiếng miệng hộc ra máu.
Nhưng tuy rằng bị đánh ra máu, nàng cũng chưa chết, chỉ là bị thương không nhẹ.
Nếu không phải trên người nàng mặc hoàng kim Tu La giáp, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lão già kia nhảy đến giữa không trung, vốn tưởng là có thể một chưởng đánh chết nữ nhân này, không ngờ nàng chỉ bị thương chứ vẫn chưa chết.
Lúc này lão già linh hoàng đã nổi giận, đưa tay ra, một đạo linh lực mạnh mẽ lại hướng về phía Vân Thiên Vũ.
Linh lực cuồng bạo đánh Vân Thiên Vũ từ trong hố bay đến vách núi đối diện.
Bộp một tiếng, Vân Thiên Vũ chỉ cảm giác thấy huyết khí trong lục phế ngũ tạng của mình đều rối loạn. Huyết khí đang trào lên, sau đó miệng nàng phun ra từng ngụm máu.
Nàng nhắm mắt lại rơi vào hôn mê, người từ vách núi rơi xuống.
Lão già linh hoàng mắt thấy nàng sắp rơi xuống sườn núi cũng chưa từ bỏ ý định, đưa tay định bổ thêm một chưởng.
Nhưng bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một bàn tay to xuất hiện từ trong đêm tối, trực tiếp đưa tay ra đón lấy Vân Thiên Vũ, sau đó một bóng người xuất hiện ở trên vách núi.
Người nọ đón lấy Vân Thiên Vũ, sau khi thả nàng xuống đất, người nọ trầm giọng quát: Tay của Thanh Long thế gia có phải dài quá rồi hay không, vậy mà lại nhúng tay vào trong học viện Thiên Kình ta. Lập tức cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta trở mặt.
Tư Không viện trưởng giận dữ hét lớn.
Lão già linh hoàng ở đối diện sắc mặt lạnh lùng, không khách khí nói: Lão già Tư Không, đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ta đã xảy ra chuyện ở học viện của ngươi, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy.
Đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ngươi xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến ta, mỗi ngày học viện ta đều có người chết, ta quản còn không xuể nữa là. Thế nào, mạng của người khác thì không phải mạng, mạng đại tiểu thư của Thanh Long thế gia trân quý hơn người khác sao? Chẳng lẽ đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ngươi còn quý giá hơn nữ nhi của đế quân à, hôm nay cho dù nữ nhi của đế quân xảy ra chuyện ở đây thì cũng sẽ không trách mắng lên đầu của học viện Thiên Kình ta.
Tư Không Lâm tức giận, mấy năm nay Thanh Long thế gia càng ngày càng kiêu ngạo, bây giờ lại hoàn toàn xem thường học viện Thiên Kình của lão, đúng là đồ đáng giận.
Cho ngươi trong thời gian một nén hương, lập tức cút ra khỏi học viện Thiên Kình ta, nếu không đừng trách ta đi đến Đế Kinh tìm đế quân nói chuyện này. Ta cũng muốn hỏi thử đế quân, Thanh Long thế gia ngươi có phải muốn một tay che trời hay không, ngay cả địa bàn của ta cũng muốn chiếm lấy.
Lời nói của Tư Không Lâm khiến sắc mặt của lão già linh hoàng ở đối diện càng ngày càng khó coi, lão già cắn răng trừng mắt nhìn lão: Tư Không Lâm, ngươi đây là muốn bảo vệ tiểu tiện nhân này.
Người trong học viện ta, chính là người của ta, ta sẽ không để bọn họ bị các ngươi giết chết. Nhanh chóng cút ra ngoài.
Tư Không Lâm lạnh mặt, hung hăng nói.
Cho dù nàng hôm nay không trốn thoát được, nàng cũng không muốn liên lụy người khác, bất kể là Phượng Vô Nhai hay là ba linh thú.
Lão già đối diện cười lạnh nói: Tiểu tiện nhân, với cái dáng vẻ xấu xí như vậy của ngươi lại muốn gả vào Thanh Long thế gia, thật sự là mơ tưởng hão huyễn, hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.
Lão ta nói xong xoay người đưa tay ra, một bàn tay thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng hướng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ muốn lùi lại phía sau, nhưng không khí xung quanh người bị lão già linh hoàng khống chế rồi.
Nàng căn bản không thể động đậy, cho nên cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía nàng.
Ầm một tiếng, nàng bị đánh bay ra núi đá trong hầm, phụt một tiếng miệng hộc ra máu.
Nhưng tuy rằng bị đánh ra máu, nàng cũng chưa chết, chỉ là bị thương không nhẹ.
Nếu không phải trên người nàng mặc hoàng kim Tu La giáp, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lão già kia nhảy đến giữa không trung, vốn tưởng là có thể một chưởng đánh chết nữ nhân này, không ngờ nàng chỉ bị thương chứ vẫn chưa chết.
Lúc này lão già linh hoàng đã nổi giận, đưa tay ra, một đạo linh lực mạnh mẽ lại hướng về phía Vân Thiên Vũ.
Linh lực cuồng bạo đánh Vân Thiên Vũ từ trong hố bay đến vách núi đối diện.
Bộp một tiếng, Vân Thiên Vũ chỉ cảm giác thấy huyết khí trong lục phế ngũ tạng của mình đều rối loạn. Huyết khí đang trào lên, sau đó miệng nàng phun ra từng ngụm máu.
Nàng nhắm mắt lại rơi vào hôn mê, người từ vách núi rơi xuống.
Lão già linh hoàng mắt thấy nàng sắp rơi xuống sườn núi cũng chưa từ bỏ ý định, đưa tay định bổ thêm một chưởng.
Nhưng bầu trời đột nhiên tối sầm lại, một bàn tay to xuất hiện từ trong đêm tối, trực tiếp đưa tay ra đón lấy Vân Thiên Vũ, sau đó một bóng người xuất hiện ở trên vách núi.
Người nọ đón lấy Vân Thiên Vũ, sau khi thả nàng xuống đất, người nọ trầm giọng quát: Tay của Thanh Long thế gia có phải dài quá rồi hay không, vậy mà lại nhúng tay vào trong học viện Thiên Kình ta. Lập tức cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta trở mặt.
Tư Không viện trưởng giận dữ hét lớn.
Lão già linh hoàng ở đối diện sắc mặt lạnh lùng, không khách khí nói: Lão già Tư Không, đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ta đã xảy ra chuyện ở học viện của ngươi, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy.
Đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ngươi xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến ta, mỗi ngày học viện ta đều có người chết, ta quản còn không xuể nữa là. Thế nào, mạng của người khác thì không phải mạng, mạng đại tiểu thư của Thanh Long thế gia trân quý hơn người khác sao? Chẳng lẽ đại tiểu thư của Thanh Long thế gia ngươi còn quý giá hơn nữ nhi của đế quân à, hôm nay cho dù nữ nhi của đế quân xảy ra chuyện ở đây thì cũng sẽ không trách mắng lên đầu của học viện Thiên Kình ta.
Tư Không Lâm tức giận, mấy năm nay Thanh Long thế gia càng ngày càng kiêu ngạo, bây giờ lại hoàn toàn xem thường học viện Thiên Kình của lão, đúng là đồ đáng giận.
Cho ngươi trong thời gian một nén hương, lập tức cút ra khỏi học viện Thiên Kình ta, nếu không đừng trách ta đi đến Đế Kinh tìm đế quân nói chuyện này. Ta cũng muốn hỏi thử đế quân, Thanh Long thế gia ngươi có phải muốn một tay che trời hay không, ngay cả địa bàn của ta cũng muốn chiếm lấy.
Lời nói của Tư Không Lâm khiến sắc mặt của lão già linh hoàng ở đối diện càng ngày càng khó coi, lão già cắn răng trừng mắt nhìn lão: Tư Không Lâm, ngươi đây là muốn bảo vệ tiểu tiện nhân này.
Người trong học viện ta, chính là người của ta, ta sẽ không để bọn họ bị các ngươi giết chết. Nhanh chóng cút ra ngoài.
Tư Không Lâm lạnh mặt, hung hăng nói.
/1395
|