Tư Không Lâm sau khi nói xong thì không nói thêm gì nữa, lão lấy một viên thuốc đưa cho Phượng Vô Nhai, nhìn Phượng Vô Nhai nói: Đút nó uống cái này đi. Các ngươi tạm thời ở chỗ ta sẽ không có việc gì đâu.
Phượng Vô Nhai gật đầu, sau đó đút Vân Thiên Vũ uống đan dược.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Vân Thiên Vũ cũng không tỉnh lại, trái lại máu trên người nàng đã giảm bớt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Vân Thiên Vũ vẫn không tỉnh lại, Phượng Vô Nhai lấy khăn thấm nước lau máu sạch sẽ trên người và trên mặt của nàng.
Y đang giúp Vân Thiên Vũ lau máu trên mặt, cửa phòng bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng trực tiếp bị người khác đá văng đi, một bóng người như gió xoáy từ ngoài phòng lao vào, vừa tiến vào nhìn thấy chậu nước bên cạnh Phượng Vô Nhai đầy máu, mà trên khăn Phượng Vô Nhai đang cầm vẫn còn dính đầy máu.
Người kia từ ngoài phòng tiến vào, trực tiếp vọt tới bên cạnh Phượng Vô Nhai, đưa tay ra nắm cổ áo Phượng Vô Nhai, sau đó gào lên: Tên khốn, ta nói để ngươi bảo vệ nàng, bảo vệ nàng thật tốt, ngươi bảo vệ nàng như thế này sao?
Tiêu Cửu Uyên nói xong đưa tay hung hăng vung nắm đấm về phía Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai bị hắn đấm mạnh, người nghiêng về một phía. Sau khi vươn tay vịnh vào cái giá bên cạnh, y lập tức nổi giận, hung hăng đấm lại Tiêu Cửu Uyên một đấm.
Y đánh xong một đấm vẫn chưa từ bỏ ý định lại đấm thêm một đấm, kết quả hai người hung hăng đánh nhau ở trong phòng.
Phượng Vô Nhai vừa đánh vừa căm hận nói: Ngươi còn có mặt mũi nói à, sở dĩ muội ấy bị thương nặng như vậy, đều là do cường giả linh hoàng của Thanh Long thế gia ngươi làm ra, những người đó sở dĩ nhằm vào muội ấy còn không phải là vì ngươi sao? Ngươi ngay cả người nhà trong tộc cũng xử lý không được còn chạy tới đây trách ta, ngươi có lý do gì trách ta chứ?
Phượng Vô Nhai khiến tim của Tiêu Cửu Uyên lạnh lại, hắn ngừng tay, để mặc Phượng Vô Nhai đấm hắn vài đấm.
Cuối cùng Phượng Vô Nhai cũng dừng tay lại, y tức giận thở gấp trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau, cho đến khi Vân Thiên Vũ ở một bên mở miệng nói: Hai người đang làm gì vậy?
Hai nam nhân quay đầu qua, sau khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ tỉnh lại thì nhanh chóng tiến lên, quan tâm hỏi: Vũ nhi, nàng không sao chứ?
Có chỗ nào không thoải mái không?
Vân Thiên Vũ lắc đầu: Ta không sao, lúc trước chỉ là bị thương nhẹ thôi.
Vân Thiên Vũ không muốn khiến Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai lo lắng, cho nên nói vô cùng thoải mái.
Nhưng Phượng Vô Nhai nghĩ đến dáng vẻ lúc trước thiếu chút đã chết của nàng, trong lòng vẫn rất hoảng sợ. Y nghĩ đến sở dĩ Vũ nhi như vậy, cũng là do người của Thanh Long thế gia làm ra, cho nên y ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ nói: Vũ nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng, hôm nay tất cả đau đớn mà nàng phải chịu, ngày sau ta nhất định sẽ đòi lại cho nàng, nhất định là như vậy.
Giờ phút này hắn vô cùng căm hận loại cảm giác bất lực này, nhưng hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó hắn sẽ sẽ trả lại hết tất cả những thứ mà hôm nay người của Thanh Long thế gia đã làm với Vũ nhi.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ thì ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, có người từ ngoài phòng đi vào. Ba người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Tư Không viện trưởng từ bên ngoài đi đến.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Tư Không viện trưởng, liền giãy giụa ngồi dậy, chân thành nói lời cảm tạ: Cảm ơn viện trưởng đã cứu ta một mạng.
Tuy rằng nàng có hoàng kim Tu La giáp bảo vệ thân thể, nhưng bởi vì tu vi linh lực của nàng quá thấp, hơn nữa tu vi linh lực của đối phương rất cao, cho nên thiếu chút nữa nàng đã bị đối phương đánh chết rồi, nếu không phải Tư Không viện trưởng xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng có thể bị lão già cấp bậc linh hoàng kia đánh đến khi chảy hết máu mà chết. Lần này Tư Không viện trưởng đã cứu mạng nàng.
Phượng Vô Nhai gật đầu, sau đó đút Vân Thiên Vũ uống đan dược.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Vân Thiên Vũ cũng không tỉnh lại, trái lại máu trên người nàng đã giảm bớt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Vân Thiên Vũ vẫn không tỉnh lại, Phượng Vô Nhai lấy khăn thấm nước lau máu sạch sẽ trên người và trên mặt của nàng.
Y đang giúp Vân Thiên Vũ lau máu trên mặt, cửa phòng bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng trực tiếp bị người khác đá văng đi, một bóng người như gió xoáy từ ngoài phòng lao vào, vừa tiến vào nhìn thấy chậu nước bên cạnh Phượng Vô Nhai đầy máu, mà trên khăn Phượng Vô Nhai đang cầm vẫn còn dính đầy máu.
Người kia từ ngoài phòng tiến vào, trực tiếp vọt tới bên cạnh Phượng Vô Nhai, đưa tay ra nắm cổ áo Phượng Vô Nhai, sau đó gào lên: Tên khốn, ta nói để ngươi bảo vệ nàng, bảo vệ nàng thật tốt, ngươi bảo vệ nàng như thế này sao?
Tiêu Cửu Uyên nói xong đưa tay hung hăng vung nắm đấm về phía Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai bị hắn đấm mạnh, người nghiêng về một phía. Sau khi vươn tay vịnh vào cái giá bên cạnh, y lập tức nổi giận, hung hăng đấm lại Tiêu Cửu Uyên một đấm.
Y đánh xong một đấm vẫn chưa từ bỏ ý định lại đấm thêm một đấm, kết quả hai người hung hăng đánh nhau ở trong phòng.
Phượng Vô Nhai vừa đánh vừa căm hận nói: Ngươi còn có mặt mũi nói à, sở dĩ muội ấy bị thương nặng như vậy, đều là do cường giả linh hoàng của Thanh Long thế gia ngươi làm ra, những người đó sở dĩ nhằm vào muội ấy còn không phải là vì ngươi sao? Ngươi ngay cả người nhà trong tộc cũng xử lý không được còn chạy tới đây trách ta, ngươi có lý do gì trách ta chứ?
Phượng Vô Nhai khiến tim của Tiêu Cửu Uyên lạnh lại, hắn ngừng tay, để mặc Phượng Vô Nhai đấm hắn vài đấm.
Cuối cùng Phượng Vô Nhai cũng dừng tay lại, y tức giận thở gấp trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau, cho đến khi Vân Thiên Vũ ở một bên mở miệng nói: Hai người đang làm gì vậy?
Hai nam nhân quay đầu qua, sau khi nhìn thấy Vân Thiên Vũ tỉnh lại thì nhanh chóng tiến lên, quan tâm hỏi: Vũ nhi, nàng không sao chứ?
Có chỗ nào không thoải mái không?
Vân Thiên Vũ lắc đầu: Ta không sao, lúc trước chỉ là bị thương nhẹ thôi.
Vân Thiên Vũ không muốn khiến Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai lo lắng, cho nên nói vô cùng thoải mái.
Nhưng Phượng Vô Nhai nghĩ đến dáng vẻ lúc trước thiếu chút đã chết của nàng, trong lòng vẫn rất hoảng sợ. Y nghĩ đến sở dĩ Vũ nhi như vậy, cũng là do người của Thanh Long thế gia làm ra, cho nên y ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ nói: Vũ nhi, nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng, hôm nay tất cả đau đớn mà nàng phải chịu, ngày sau ta nhất định sẽ đòi lại cho nàng, nhất định là như vậy.
Giờ phút này hắn vô cùng căm hận loại cảm giác bất lực này, nhưng hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, sau đó hắn sẽ sẽ trả lại hết tất cả những thứ mà hôm nay người của Thanh Long thế gia đã làm với Vũ nhi.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ thì ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, có người từ ngoài phòng đi vào. Ba người cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Tư Không viện trưởng từ bên ngoài đi đến.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Tư Không viện trưởng, liền giãy giụa ngồi dậy, chân thành nói lời cảm tạ: Cảm ơn viện trưởng đã cứu ta một mạng.
Tuy rằng nàng có hoàng kim Tu La giáp bảo vệ thân thể, nhưng bởi vì tu vi linh lực của nàng quá thấp, hơn nữa tu vi linh lực của đối phương rất cao, cho nên thiếu chút nữa nàng đã bị đối phương đánh chết rồi, nếu không phải Tư Không viện trưởng xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng có thể bị lão già cấp bậc linh hoàng kia đánh đến khi chảy hết máu mà chết. Lần này Tư Không viện trưởng đã cứu mạng nàng.
/1395
|