Người cản đường bọn họ, vừa xuất hiện không nói lời nào, lắc mình liền lao thẳng đến Vân Thiên Vũ.
Người vừa ra tay chính là cấp bậc linh vương, hơn nữa còn là lục tinh linh vương.
Tuy tu vi linh lực Vân Thiên Vũ tiến triển thần tốc nhưng lúc này mới có nhị tinh linh tướng.
Cổ Dao bên cạnh cũng cấp bậc linh tướng.
Sắc mặt hai người hơi biến đổi.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy đối phương đang vận linh lực dâng lên.
Nàng nhanh lùi người về phía sau, ra hiệu rút lui, sau đó nàng nhanh nhấc tay một cái, sử dụng Huyền Âm Linh.
Tiềng chuông Huyền Âm Linh vang lên những người xung quanh sẽ cảm thấy đau đầu.
Tuy là đối với người có cấp bậc linh vương không quá sợ tiếng chuông của Huyền Âm Linh, nhưng đầu bỗng nhiên tê rần vẫn có thể khiến cho người đó dừng thi triển linh lực một lát.
Vân Thiên Vũ nhanh hướng về phía Cổ Dao quát to: “Chạy mau.”
Hai người xoay người liền chạy về phía rừng.
Sau lưng có vài người cấp bậc linh vương đang đuổi theo nàng.
Một trong đám mấy người đuổi theo quát to: “Mau đuổi theo, đừng để cho tiểu tiện nhân này chạy thoát, dám giết đại tiểu thư Thanh Long thế gia, rõ ràng là muốn chết.”
Trong nháy mắt Vân Thiên Vũ hiểu ra, hóa ra mấy người này là sát thủ do Thanh Long thế gia mua chuộc.
Đáng hận, nàng vừa nghĩ vừa thu hồi Huyền Âm linh.
Hai thân ảnh nhanh chóng chạy về phía khu rừng.
Phía sau có mấy bóng người đuổi theo không ngừng.
Nhìn thấy những người này sắp đuổi kịp, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nghĩ cách, đối phó mấy người sau lưng này như thế nào, tự mình chạy trốn cũng không thoát, chỉ có đón đánh thẳng chính diện.
Chỉ là nàng đang suy nghĩ, chợt vang lên tiếng quát lạnh trong rừng: “Ai đó, quấy rối ta tu luyện, đáng chết.”
Một thân ảnh màu tím xuất hiện trong rừng, chớp mắt nhảy ra, chặn đường mấy người kia.
Mấy người kia thấy có người cản đường họ, nhanh ngừng động tác, sau đó ngẩng đầu nhìn người kia nói chuyện.
Phát hiện người này chính là lão đại Tử Môn khu tân sinh Tử Dực.
Tên cầm đầu ôm quyền mở miệng nói: “Hóa ra là Tử Dực, quấy rầy rồi, nhưng đây là chuyện của chúng ta và nữ nhân kia, không liên quan tới ngươi, ngươi tránh ra đi! Đúng rồi, ta nghe nói ngươi là Viêm Thiên có thù, nữ nhân này chính là nữ nhân cảu Viêm Thiên, chúng ta giết nàng ta coi như thay ngươi báo thù.”
Người này vừa dứt lời, tử Dực liền cười lạnh: “Hóa ra là người của lão sinh khu, các người thực sự quá cuồng vọng, ban ngày chạy tới tân sinh khu giết người, còn gián đoạn lúc ta tu luyện, đáng hận.”
Gã nói xong không đợi đối phương nói gì, liền nói thêm: “Các người lập tức rời khỏi đây, bằng không chớ có trách ta bẩm báo lên Dạ Sưởng đạo sư.”
Tử Dực nói xong, giơ lên một miếng ngọc bội trong tay, gã cầm ngọc bội nói:
“Đây là ngọc bội của Dạ Sưởng đạo sư, nếu ta bóp một cái, đạo sư sẽ lập tức xuất hiện, nếu như Dạ Sưởng đạo sư đến, tất cả các người sẽ bị trực xuất khỏi học viện Thiên Kình.”
Quả nhiên mấy người bị Tữ Dực dọa, ai cũng ngừng động tác, sắc mặt đều khó coi.
Tên cầm đầu chỉ tay thẳng vào Tử Dực, trầm giọng nói:
“Tử Dực, ngươi phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, việc hôm nay chúng ta nhớ kỹ, ngày khác sẽ tính sổ với ngươi.”
Bọn họ nói xong xoay người nhanh chóng bỏ đi, Tử Dực nhìn bọn họ đến khi bọn họ đi xa mới chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Vân Thiên Vũ thấy mấy người kia đi cuối cùng cũng ngẩng đầu thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.
Vừa nhìn liền phát hiện ra nam tử này yêu mị hoa mỹ.
Vẻ đẹp của hắn không giống với Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên khí phách kiêu ngạo, chỉ làm theo ý mình.
Mà cái người tên Tử Dực này lại vô cùng yêu mị, vẻ yêu mị của hắn không giống với Phượng Vô Nhai tà mị.
Phương Vô Nhai phong lưu không chị gì bó, hào hiệp, cuốn hút nhưng hắn cũng không yêu mị hoa lệ.
Nhưng riêng gã lại có vẻ yêu mị, thêm lạnh lùng như băng.
Hắn thật giống như một yêu tinh lạnh như băng.
Người vừa ra tay chính là cấp bậc linh vương, hơn nữa còn là lục tinh linh vương.
Tuy tu vi linh lực Vân Thiên Vũ tiến triển thần tốc nhưng lúc này mới có nhị tinh linh tướng.
Cổ Dao bên cạnh cũng cấp bậc linh tướng.
Sắc mặt hai người hơi biến đổi.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy đối phương đang vận linh lực dâng lên.
Nàng nhanh lùi người về phía sau, ra hiệu rút lui, sau đó nàng nhanh nhấc tay một cái, sử dụng Huyền Âm Linh.
Tiềng chuông Huyền Âm Linh vang lên những người xung quanh sẽ cảm thấy đau đầu.
Tuy là đối với người có cấp bậc linh vương không quá sợ tiếng chuông của Huyền Âm Linh, nhưng đầu bỗng nhiên tê rần vẫn có thể khiến cho người đó dừng thi triển linh lực một lát.
Vân Thiên Vũ nhanh hướng về phía Cổ Dao quát to: “Chạy mau.”
Hai người xoay người liền chạy về phía rừng.
Sau lưng có vài người cấp bậc linh vương đang đuổi theo nàng.
Một trong đám mấy người đuổi theo quát to: “Mau đuổi theo, đừng để cho tiểu tiện nhân này chạy thoát, dám giết đại tiểu thư Thanh Long thế gia, rõ ràng là muốn chết.”
Trong nháy mắt Vân Thiên Vũ hiểu ra, hóa ra mấy người này là sát thủ do Thanh Long thế gia mua chuộc.
Đáng hận, nàng vừa nghĩ vừa thu hồi Huyền Âm linh.
Hai thân ảnh nhanh chóng chạy về phía khu rừng.
Phía sau có mấy bóng người đuổi theo không ngừng.
Nhìn thấy những người này sắp đuổi kịp, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nghĩ cách, đối phó mấy người sau lưng này như thế nào, tự mình chạy trốn cũng không thoát, chỉ có đón đánh thẳng chính diện.
Chỉ là nàng đang suy nghĩ, chợt vang lên tiếng quát lạnh trong rừng: “Ai đó, quấy rối ta tu luyện, đáng chết.”
Một thân ảnh màu tím xuất hiện trong rừng, chớp mắt nhảy ra, chặn đường mấy người kia.
Mấy người kia thấy có người cản đường họ, nhanh ngừng động tác, sau đó ngẩng đầu nhìn người kia nói chuyện.
Phát hiện người này chính là lão đại Tử Môn khu tân sinh Tử Dực.
Tên cầm đầu ôm quyền mở miệng nói: “Hóa ra là Tử Dực, quấy rầy rồi, nhưng đây là chuyện của chúng ta và nữ nhân kia, không liên quan tới ngươi, ngươi tránh ra đi! Đúng rồi, ta nghe nói ngươi là Viêm Thiên có thù, nữ nhân này chính là nữ nhân cảu Viêm Thiên, chúng ta giết nàng ta coi như thay ngươi báo thù.”
Người này vừa dứt lời, tử Dực liền cười lạnh: “Hóa ra là người của lão sinh khu, các người thực sự quá cuồng vọng, ban ngày chạy tới tân sinh khu giết người, còn gián đoạn lúc ta tu luyện, đáng hận.”
Gã nói xong không đợi đối phương nói gì, liền nói thêm: “Các người lập tức rời khỏi đây, bằng không chớ có trách ta bẩm báo lên Dạ Sưởng đạo sư.”
Tử Dực nói xong, giơ lên một miếng ngọc bội trong tay, gã cầm ngọc bội nói:
“Đây là ngọc bội của Dạ Sưởng đạo sư, nếu ta bóp một cái, đạo sư sẽ lập tức xuất hiện, nếu như Dạ Sưởng đạo sư đến, tất cả các người sẽ bị trực xuất khỏi học viện Thiên Kình.”
Quả nhiên mấy người bị Tữ Dực dọa, ai cũng ngừng động tác, sắc mặt đều khó coi.
Tên cầm đầu chỉ tay thẳng vào Tử Dực, trầm giọng nói:
“Tử Dực, ngươi phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, việc hôm nay chúng ta nhớ kỹ, ngày khác sẽ tính sổ với ngươi.”
Bọn họ nói xong xoay người nhanh chóng bỏ đi, Tử Dực nhìn bọn họ đến khi bọn họ đi xa mới chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Vân Thiên Vũ thấy mấy người kia đi cuối cùng cũng ngẩng đầu thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt.
Vừa nhìn liền phát hiện ra nam tử này yêu mị hoa mỹ.
Vẻ đẹp của hắn không giống với Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên khí phách kiêu ngạo, chỉ làm theo ý mình.
Mà cái người tên Tử Dực này lại vô cùng yêu mị, vẻ yêu mị của hắn không giống với Phượng Vô Nhai tà mị.
Phương Vô Nhai phong lưu không chị gì bó, hào hiệp, cuốn hút nhưng hắn cũng không yêu mị hoa lệ.
Nhưng riêng gã lại có vẻ yêu mị, thêm lạnh lùng như băng.
Hắn thật giống như một yêu tinh lạnh như băng.
/1395
|