Vài bóng người đánh về phía người của Phù Vân cung, đồng thời linh thú mà đám người của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ mang theo cũng được thả ra.
Mấy linh thú của bọn họ đều vô cùng lợi hại, lục tinh linh thú giao thủ với cao thủ cấp bậc linh vương tuyệt đối không có vấn đề gì.
Trên đầm nháy mắt đã đánh thành một mớ hỗn loạn.
Phù Vân cung có ba người cấp bậc linh hoàng, một người trong đó là nhất tinh linh vương, hai người còn lại là tam tinh linh vương.
Tuy rằng hai người tam tinh linh vương rất lợi hại, uy lực vô cùng mạnh, nhưng trong tay Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đều có bảo bối lấy được từ kho báu Bạch Vân, cho nên càng lợi hại hơn.
Cho nên người của Phù Vân cung cũng không dễ dàng đối với bọn họ.
Giữa không trung, mãnh thú cấp sáu Ngân Nguyệt Long Giao đánh với nhất tinh linh vương khó phân thắng bại.
Phía dưới Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đấu với hai người tam tinh linh vương, Vân Thiên Vũ lại mang theo linh thú chiến đấu với cao thủ cấp bậc linh vương còn lại.
Ba linh thú cùng với linh thú của Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đều rất lợi hại, một thú chiến đấu với một người, rất nhanh đã khiến đối phương bị thương, Vân Thiên Vũ vừa ra tay, càng khiến đối phương bị thương rất nặng.
Phù Vân cung lập tức thảm bại.
Người cầm đầu mắt thấy không xong, gã cắn răng quát: Chúng ta đi. Các ngươi nhớ kỹ, chúng ta sẽ ghi nhớ món nợ hôm nay.
Nói xong vài bóng người lắc mình rời đi, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai ở giữa không trung gắt gao chiến đấu với hai tam tinh linh hoàng của Phù Vân cung.
Bọn họ từ đầm sâu đánh tới ở giữa Băng Hà Cốc.
Chiến đấu với cao thủ cấp bậc linh hoàng, sức hủy diệt rất lớn, vốn chốn bồng lai tiên cảnh xinh đẹp của Băng Hà Cốc trong chớp mắt đã trở thành một mảnh bừa bãi.
Cao thủ linh hoàng của Phù Vân cung không muốn ham chiến, đuổi giết một lát liền lắc mình rời đi.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng không đuổi theo, chậm rãi đáp xuống mặt đất, sau đó phóng tới bên này.
Phượng Vô Nhai chạy tới, đáp xuống bên cạnh Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: Vũ nhi, muội không sao chứ?
Vân Thiên Vũ lắc đầu, cười nói: Không sao, tất cả cao thủ cấp bậc linh hoàng đều bị hai người chế trụ, ta chống lại đều là người có cấp bậc linh vương, những người đó không đối phó được ta.
Phượng Vô Nhai nghe nàng nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng mắng: Người của Phù Vân cung thật không biết xấu hổ, ngày sau nếu như linh lực của chúng ta mạnh đến trình độ nhất định, ta sẽ giết hết Phù Vân cung đó.
Nếu như có cơ hội, ta chắc chắn sẽ diệt trừ Phù Vân cung. Vân Thiên Vũ hung hăng nói.
Ba linh thú cùng với Ngân Nguyệt Long Giao ở giữa không trung đều đi qua.
Mọi người vui vẻ nói chuyện, nhưng một lát sau, Vân Thiên Vũ nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng nói: Tiêu Cửu Uyên đâu rồi?
Theo lý mà nói thì hắn đã sớm chạy tới, nhưng đến bây giờ cũng không thấy, sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi thay đổi.
Phượng Vô Nhai cũng cảm thấy tò mò, y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ngó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Cửu Uyên.
Theo lý mà nói phải thấy tên kia mới đúng, sao lại thế này?
Vân Thiên Vũ thân hình vừa động: Đi, mau đi xem một chút sao lại thế này.
Việc này là do Tiêu Cửu Uyên lại bị người khác ngăn cản, người ngăn hắn lại chính là hai vị trưởng lão của Thanh Long thế gia.
Lần này Thanh Long thế gia phái ra hai vị trưởng lão, một vị tam tinh linh hoàng, một vị là ngũ tinh linh hoàng.
Hai vị trưởng lão cấp bậc linh hoàng ngăn cản Tiêu Cửu Uyên, cung kính nói: Thiếu chủ, mời theo chúng ta quay lại Thanh Long thế gia, gia chủ mời thiếu chủ lập tức quay về Thanh Long thế gia, có đại sự cần bàn.
Tiêu Cửu Uyên vô cùng chán ghét với người của Thanh Long thế gia, hắn quanh thân tỏa ra lệ khí, trầm giọng nói: Nếu như ta không quay thì sao?
Xin thiếu chủ đừng để chúng ta khó xử, lần này gia chủ bảo nhất định phải mời được thiếu chủ trở về, nếu như thiếu chủ không quay về, như vậy chúng ta đành phải làm khó vị Bùi tiểu thư kia rồi.
Người nói chuyện ý tứ rất rõ ràng, nếu như Tiêu Cửu Uyên không trở về với lão ta thì lão ta sẽ giết Vân Thiên Vũ.
Mấy linh thú của bọn họ đều vô cùng lợi hại, lục tinh linh thú giao thủ với cao thủ cấp bậc linh vương tuyệt đối không có vấn đề gì.
Trên đầm nháy mắt đã đánh thành một mớ hỗn loạn.
Phù Vân cung có ba người cấp bậc linh hoàng, một người trong đó là nhất tinh linh vương, hai người còn lại là tam tinh linh vương.
Tuy rằng hai người tam tinh linh vương rất lợi hại, uy lực vô cùng mạnh, nhưng trong tay Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đều có bảo bối lấy được từ kho báu Bạch Vân, cho nên càng lợi hại hơn.
Cho nên người của Phù Vân cung cũng không dễ dàng đối với bọn họ.
Giữa không trung, mãnh thú cấp sáu Ngân Nguyệt Long Giao đánh với nhất tinh linh vương khó phân thắng bại.
Phía dưới Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đấu với hai người tam tinh linh vương, Vân Thiên Vũ lại mang theo linh thú chiến đấu với cao thủ cấp bậc linh vương còn lại.
Ba linh thú cùng với linh thú của Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đều rất lợi hại, một thú chiến đấu với một người, rất nhanh đã khiến đối phương bị thương, Vân Thiên Vũ vừa ra tay, càng khiến đối phương bị thương rất nặng.
Phù Vân cung lập tức thảm bại.
Người cầm đầu mắt thấy không xong, gã cắn răng quát: Chúng ta đi. Các ngươi nhớ kỹ, chúng ta sẽ ghi nhớ món nợ hôm nay.
Nói xong vài bóng người lắc mình rời đi, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai ở giữa không trung gắt gao chiến đấu với hai tam tinh linh hoàng của Phù Vân cung.
Bọn họ từ đầm sâu đánh tới ở giữa Băng Hà Cốc.
Chiến đấu với cao thủ cấp bậc linh hoàng, sức hủy diệt rất lớn, vốn chốn bồng lai tiên cảnh xinh đẹp của Băng Hà Cốc trong chớp mắt đã trở thành một mảnh bừa bãi.
Cao thủ linh hoàng của Phù Vân cung không muốn ham chiến, đuổi giết một lát liền lắc mình rời đi.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng không đuổi theo, chậm rãi đáp xuống mặt đất, sau đó phóng tới bên này.
Phượng Vô Nhai chạy tới, đáp xuống bên cạnh Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: Vũ nhi, muội không sao chứ?
Vân Thiên Vũ lắc đầu, cười nói: Không sao, tất cả cao thủ cấp bậc linh hoàng đều bị hai người chế trụ, ta chống lại đều là người có cấp bậc linh vương, những người đó không đối phó được ta.
Phượng Vô Nhai nghe nàng nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng mắng: Người của Phù Vân cung thật không biết xấu hổ, ngày sau nếu như linh lực của chúng ta mạnh đến trình độ nhất định, ta sẽ giết hết Phù Vân cung đó.
Nếu như có cơ hội, ta chắc chắn sẽ diệt trừ Phù Vân cung. Vân Thiên Vũ hung hăng nói.
Ba linh thú cùng với Ngân Nguyệt Long Giao ở giữa không trung đều đi qua.
Mọi người vui vẻ nói chuyện, nhưng một lát sau, Vân Thiên Vũ nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng nói: Tiêu Cửu Uyên đâu rồi?
Theo lý mà nói thì hắn đã sớm chạy tới, nhưng đến bây giờ cũng không thấy, sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi thay đổi.
Phượng Vô Nhai cũng cảm thấy tò mò, y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ngó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Cửu Uyên.
Theo lý mà nói phải thấy tên kia mới đúng, sao lại thế này?
Vân Thiên Vũ thân hình vừa động: Đi, mau đi xem một chút sao lại thế này.
Việc này là do Tiêu Cửu Uyên lại bị người khác ngăn cản, người ngăn hắn lại chính là hai vị trưởng lão của Thanh Long thế gia.
Lần này Thanh Long thế gia phái ra hai vị trưởng lão, một vị tam tinh linh hoàng, một vị là ngũ tinh linh hoàng.
Hai vị trưởng lão cấp bậc linh hoàng ngăn cản Tiêu Cửu Uyên, cung kính nói: Thiếu chủ, mời theo chúng ta quay lại Thanh Long thế gia, gia chủ mời thiếu chủ lập tức quay về Thanh Long thế gia, có đại sự cần bàn.
Tiêu Cửu Uyên vô cùng chán ghét với người của Thanh Long thế gia, hắn quanh thân tỏa ra lệ khí, trầm giọng nói: Nếu như ta không quay thì sao?
Xin thiếu chủ đừng để chúng ta khó xử, lần này gia chủ bảo nhất định phải mời được thiếu chủ trở về, nếu như thiếu chủ không quay về, như vậy chúng ta đành phải làm khó vị Bùi tiểu thư kia rồi.
Người nói chuyện ý tứ rất rõ ràng, nếu như Tiêu Cửu Uyên không trở về với lão ta thì lão ta sẽ giết Vân Thiên Vũ.
/1395
|