Trong xe ngựa, Tiểu Linh Đang ủy khuất sau khi nói xong, nghĩ đến cái gì đó theo dõi Vân Thiên Vũ, mắt to khả ái vô cùng nhìn Vân Thiên Vũ nói: Tỷ tỷ, ngươi có thể mời ta ăn cái gì sao? Ta đói bụng rồi.
Vân Thiên Vũ khắp người vô lực, thật muốn một cái tát chết tiểu cô nương không hiểu chuyện này, ngươi đói bụng, ngươi không nói a, ngươi nói, ngươi đem đan dược để lại cho ta, ta mời ngươi ăn đến chống đỡ chết đều được a.
Bất quá đan dược đã ăn, nàng nói cái gì nữa cũng vô ích, hơn nữa nàng xem cô nương này suy nghĩ tựa hồ hết sức đơn thuần, nàng nói nhiều nàng ấy cũng chưa chắc hiểu.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nói: Ta mời ngươi ăn cơm không thành vấn đề, mấu chốt là người nhà ngươi có thể hay không lo lắng còn ngươi, ngươi xem trời đã rất khuya, ngươi cần phải trở về.
Vân Thiên Vũ nói đến đây cái, Tiểu Linh Đang lập tức ủy khuất mở miệng nói: Ca ca không để cho ta về nhà, nói ta nếu vẫn đợi ở nhà, sẽ vĩnh viễn không trưởng thành, hắn để cho ta ở bên ngoài xông xáo. Nhưng là kể từ rời nhà, ta một lần không có ăn no bụng.
Tiểu Linh Đang nói đến đây cái rất là tức giận, Vân Thiên Vũ rốt cuộc biết cô nương này tại sao hơn nửa đêm ở bên ngoài lắc lư, nguyên lai là người nhà để cho nàng ra ngoài ma luyện.
Nhìn nguyên nhân nàng ấy lúc trước xuất thủ cứu nàng, tối nay nàng trước đem nàng ấy mang về, ngày mai sẽ đem nàng ấy đưa đi đi.
Hảo, vậy ngươi tối nay trước cùng ta trở về, ta chuẩn bị đồ cho ngươi ăn.
Tiểu Linh Đang lập tức cao hứng đứng lên, nhào tới bên người Vân Thiên Vũ, ôm lấy cánh tay Vân Thiên Vũ, không ngừng lắc lắc: Tỷ tỷ, ngươi thật tốt, sau này ta liền theo ngươi.
Vân Thiên Vũ cả thân thể cũng cứng ngắc, trên mặt có mồ hôi lạnh rơi xuống, nàng ấy sẽ không dây dưa với nàng đi, nhất định là nàng suy nghĩ nhiều.
Xe ngựa một đường trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ, Tiêu Dạ Thần cùng Bạch Diệu mang theo mấy tên hắc y nhân bắt được, trở về thẩm tra người chủ mưu sau lưng.
Vân Thiên Vũ mang theo Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang hai người trở về Tử Trúc Hiên, bởi vì trời đã khuya, ngự trù trong phòng bếp bên kia cũng đã đi ngủ.
Vân Thiên Vũ không muốn gọi hạ nhân, liền phân phó Họa Mi đi phòng bếp bên kia đem cơm ăn buổi trưa còn dư lại lấy tới, hơn nữa chuẩn bị một chút thịt hải sản cùng với trứng gà cái gì tới đây, nàng ở bên trong Tử Trúc Hiên làm cơm chiên trứng cho các nàng là được.
Họa Mi lĩnh mệnh đi phòng bếp bên kia lấy đồ tới đây, bởi vì thêm một người, nàng lại không biết Tiểu Linh Đang ăn như thế nào, cho nên lấy nhiều hơn một chút tới đây.
Thật ra thì lúc này Vân Thiên Vũ sớm đói bụng đến phải trước ngực dán sau lưng, động khí lực cũng không có, nhưng là Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang cũng sẽ không nấu cơm, chỉ có thể để nàng làm.
Trong phòng bếp rất nhanh có mùi thơm xông tới, mùi thơm này thật là làm người ta thèm nhỏ dãi, Tiểu Linh Đang thỉnh thoảng than thở.
Tỷ tỷ làm gì đó thật là thơm a, nhất định ăn thật ngon. Không đúng là đặc biệt ăn ngon.
Họa Mi nghĩ đến mình lúc trước ăn tật phong thỏ nướng do tiểu thư làm, mùi thật đặc biệt thơm, không khỏi gật đầu liên tục: Ừ, tiểu thư làm gì đó ăn rất ngon đấy.
Đợi đến Vân Thiên Vũ bưng một bàn thức ăn từ trong phòng bếp đi ra, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang hai người tựa như chó Nhật vây quanh.
Tiểu thư, thật là thơm.
Tỷ tỷ, cơm thật là đẹp mắt, nhất định đặc biệt ăn ngon.
Vân Thiên Vũ làm cơm chiên trứng, chẳng những tăng thêm hành lá cắt nhỏ dầu muối gia vị, còn cho thêm thịt cùng hải sản với trứng gà đấy, cho nên cơm chiên trứng này chẳng những ăn ngon, ngoại hình cũng đặc biệt đẹp mắt, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền muốn ăn ngay.
Tiểu Linh Đang nước miếng cũng mau muốn chảy xuống, mắt ba ba nhìn, Vân Thiên Vũ chân chính là vừa bực mình vừa buồn cười, nàng luôn luôn không cự tuyệt được dáng vẻ khả ái đáng yêu đó, bất kể là người hay là động vật, chỉ cần dáng dấp khả ái lại đáng yêu, nàng sẽ mềm lòng.
Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm.
P/s: Ta chậm chạp kiểu này, các nàng đừng bỏ rơi ta nha.
Vân Thiên Vũ khắp người vô lực, thật muốn một cái tát chết tiểu cô nương không hiểu chuyện này, ngươi đói bụng, ngươi không nói a, ngươi nói, ngươi đem đan dược để lại cho ta, ta mời ngươi ăn đến chống đỡ chết đều được a.
Bất quá đan dược đã ăn, nàng nói cái gì nữa cũng vô ích, hơn nữa nàng xem cô nương này suy nghĩ tựa hồ hết sức đơn thuần, nàng nói nhiều nàng ấy cũng chưa chắc hiểu.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nói: Ta mời ngươi ăn cơm không thành vấn đề, mấu chốt là người nhà ngươi có thể hay không lo lắng còn ngươi, ngươi xem trời đã rất khuya, ngươi cần phải trở về.
Vân Thiên Vũ nói đến đây cái, Tiểu Linh Đang lập tức ủy khuất mở miệng nói: Ca ca không để cho ta về nhà, nói ta nếu vẫn đợi ở nhà, sẽ vĩnh viễn không trưởng thành, hắn để cho ta ở bên ngoài xông xáo. Nhưng là kể từ rời nhà, ta một lần không có ăn no bụng.
Tiểu Linh Đang nói đến đây cái rất là tức giận, Vân Thiên Vũ rốt cuộc biết cô nương này tại sao hơn nửa đêm ở bên ngoài lắc lư, nguyên lai là người nhà để cho nàng ra ngoài ma luyện.
Nhìn nguyên nhân nàng ấy lúc trước xuất thủ cứu nàng, tối nay nàng trước đem nàng ấy mang về, ngày mai sẽ đem nàng ấy đưa đi đi.
Hảo, vậy ngươi tối nay trước cùng ta trở về, ta chuẩn bị đồ cho ngươi ăn.
Tiểu Linh Đang lập tức cao hứng đứng lên, nhào tới bên người Vân Thiên Vũ, ôm lấy cánh tay Vân Thiên Vũ, không ngừng lắc lắc: Tỷ tỷ, ngươi thật tốt, sau này ta liền theo ngươi.
Vân Thiên Vũ cả thân thể cũng cứng ngắc, trên mặt có mồ hôi lạnh rơi xuống, nàng ấy sẽ không dây dưa với nàng đi, nhất định là nàng suy nghĩ nhiều.
Xe ngựa một đường trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ, Tiêu Dạ Thần cùng Bạch Diệu mang theo mấy tên hắc y nhân bắt được, trở về thẩm tra người chủ mưu sau lưng.
Vân Thiên Vũ mang theo Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang hai người trở về Tử Trúc Hiên, bởi vì trời đã khuya, ngự trù trong phòng bếp bên kia cũng đã đi ngủ.
Vân Thiên Vũ không muốn gọi hạ nhân, liền phân phó Họa Mi đi phòng bếp bên kia đem cơm ăn buổi trưa còn dư lại lấy tới, hơn nữa chuẩn bị một chút thịt hải sản cùng với trứng gà cái gì tới đây, nàng ở bên trong Tử Trúc Hiên làm cơm chiên trứng cho các nàng là được.
Họa Mi lĩnh mệnh đi phòng bếp bên kia lấy đồ tới đây, bởi vì thêm một người, nàng lại không biết Tiểu Linh Đang ăn như thế nào, cho nên lấy nhiều hơn một chút tới đây.
Thật ra thì lúc này Vân Thiên Vũ sớm đói bụng đến phải trước ngực dán sau lưng, động khí lực cũng không có, nhưng là Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang cũng sẽ không nấu cơm, chỉ có thể để nàng làm.
Trong phòng bếp rất nhanh có mùi thơm xông tới, mùi thơm này thật là làm người ta thèm nhỏ dãi, Tiểu Linh Đang thỉnh thoảng than thở.
Tỷ tỷ làm gì đó thật là thơm a, nhất định ăn thật ngon. Không đúng là đặc biệt ăn ngon.
Họa Mi nghĩ đến mình lúc trước ăn tật phong thỏ nướng do tiểu thư làm, mùi thật đặc biệt thơm, không khỏi gật đầu liên tục: Ừ, tiểu thư làm gì đó ăn rất ngon đấy.
Đợi đến Vân Thiên Vũ bưng một bàn thức ăn từ trong phòng bếp đi ra, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang hai người tựa như chó Nhật vây quanh.
Tiểu thư, thật là thơm.
Tỷ tỷ, cơm thật là đẹp mắt, nhất định đặc biệt ăn ngon.
Vân Thiên Vũ làm cơm chiên trứng, chẳng những tăng thêm hành lá cắt nhỏ dầu muối gia vị, còn cho thêm thịt cùng hải sản với trứng gà đấy, cho nên cơm chiên trứng này chẳng những ăn ngon, ngoại hình cũng đặc biệt đẹp mắt, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền muốn ăn ngay.
Tiểu Linh Đang nước miếng cũng mau muốn chảy xuống, mắt ba ba nhìn, Vân Thiên Vũ chân chính là vừa bực mình vừa buồn cười, nàng luôn luôn không cự tuyệt được dáng vẻ khả ái đáng yêu đó, bất kể là người hay là động vật, chỉ cần dáng dấp khả ái lại đáng yêu, nàng sẽ mềm lòng.
Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm.
P/s: Ta chậm chạp kiểu này, các nàng đừng bỏ rơi ta nha.
/1395
|