Cả khuôn mặt Tiêu Thiên Dịch biến sắc thay đổi nhìn người trước mặt, bên cạnh không xa Vân Thiên Tuyết sắc mặt không nói ra được khó coi, ngón tay nắm chặc đứng lên, tại sao tất cả mọi người hình như đều bị Vân Thiên Vũ hấp dẫn.
Tiêu Cửu Uyên như thế này, chẳng những có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân kia đứng ở bên cạnh hắn, còn thản nhiên cùng nữ nhân kia nói chuyện.
Hiện tại vương gia giống như cũng càng ngày càng chú ý đến tiện nhân Vân Thiên Vũ kia.
Không được, đây không phải là tình trạng tốt, hơn nữa nữ nhân kia hôm nay tới phòng đấu giá làm gì?
Vân Thiên Tuyết thật nhanh suy nghĩ, sau đó nghĩ tới sắc mặt của Vân Thiên Vũ, khuôn mặt Vân Thiên Tuyết ngay lập tức biến sắc, chẳng lẽ nữ nhân kia tới phòng đấu giá Huyền Thiên là muốn tranh mua Đan Dược điều trị nhan sắc, nếu như thật có mỹ nhan đan dược như vậy, nữ nhân kia mặt không tốt.
Nữ nhân này mặt không tốt, mà hiện tại cứ như vậy trêu chọc người, nếu như mặt của nàng được điều trị tốt.
Vân Thiên Tuyết cảm giác có chút rét lạnh, người khác không biết, nhưng nàng thì biết, tiện nhân Vân Thiên Vũ đó bề ngoài đẹp đến cỡ nào.
Quá khứ bởi vì quá mức hèn yếu, rất ít ở trước mặt người khác ngẩng đầu, không ai phát hiện chuyện này, nàng ta bây giờ vốn là hấp dẫn người, nếu như kết hợp với gương mặt đó.
Vân Thiên Tuyết mặt tái xanh, bất luận nhẫn nại như thế nào nàng cũng không thể để cho Vân Thiên Tuyết lấy được Dưỡng Nhan Đan.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ, đột nhiên nhẹ giọng khóc sụt sùi đứng lên.
Tiêu Thiên Dịch lập tức tỉnh hồn lại, vội vàng quay đầu nhìn sang, liền thấy khuôn mặt Vân Thiên Tuyết thương tâm nhìn hắn, nàng ta cái gì cũng đều không nói, khẽ cắn môi, đỏ mắt, ủy khuất cực kỳ.
Ngay lập tức trong lòng Tiêu Thiên Dịch áy náy vô cùng, mình tại sao có thể nhìn Vân Thiên Vũ lại quên mất Tuyết Nhi đây, hôm nay Tuyết Nhi mới là khổ chủ.
Tiêu Thiên Dịch đi tới, đưa tay nắm lấy tay của Vân Thiên Tuyết, dịu dàng nói: Tuyết Nhi, đi thôi, bổn vương nhất định sẽ giúp ngươi rửa sạch những ủy khuất này.
Cảm ơn Thiên Dịch ca ca.
Vân Thiên Tuyết mềm mại nói chuyện với Tiêu Thiên Dịch, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Ở phía sau Yến Thanh Phong, không nhịn được mặt lạnh hừ lạnh: Nữ nhân này thật có thể giả bộ, biểu ca thế nào lại không nhìn ra đây.
Yến Thanh Phong dứt lời, một bên Yến Kinh Hồng trợn mắt nhìn nàng một, cảnh cáo nói: Phong nhi, sau này đối với Vân nhị tiểu thư khách khí một chút, nếu như biểu ca thật cưới nàng, ngày sau nàng ta...
Yến Kinh Hồng chưa nói xong, Yến Thanh Phong tức giận vung tay đi: Chờ nàng ta thành biểu tẩu rồi hãy nói.
Muốn để nàng kêu nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia một tiếng biểu tẩu, không thể nào.
Bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên rất lớn, tổng cộng có hai tầng lâu, lầu một là nơi có diện tích cực lớn, phía trước là Bạch Ngọc đài có hình nửa vòng tròn, ngay giữa Bạch Ngọc đài có một đài cao, đây là nơi chủ trì bán đấu giá, bán đấu giá sư giới thiệu sản phẩm, trưng bày vật đấu giá.
Phía dưới đài cao, bày rất nhiều ghế ngồi, có ghế dựa có kỷ trà, nơi này là nơi để cho khách ngồi, dĩ nhiên phòng đấu giá còn cung cấp nước trà điểm tâm , dĩ nhiên việc này khách nhân có thể lựa chọn điểm tâm, bởi vì chút nước trà cùng điểm tâm là cần tiền.
Nhưng bình thường khách nhân đều sẽ biết nhìn đồ, tất cả người tới đấu giá đều không phải quỷ nghèo, người nghèo cũng không thể nào đi vào.
Trừ lầu một vị trí bên ngoài bình thường, lầu hai cũng không có thiếu khách quý, nhã gian của khách quý được thiết kê hình nửa vòng tròn, từ cao phía trên nhìn ra bên ngoài có thể thấy rõ ràng, còn lại đều là nhã gian, vừa đúng có thể đối mặt đài cao, tình huống trên đài cao thấy rất rõ ràng.
Bất quá phòng đấu giá không nhất định tới nhã gian, tất cả nhã gian ở đây trước cũng đã xác định, thậm chí có không ít nhã gian đều là khách cố định.
Tiêu Cửu Uyên như thế này, chẳng những có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân kia đứng ở bên cạnh hắn, còn thản nhiên cùng nữ nhân kia nói chuyện.
Hiện tại vương gia giống như cũng càng ngày càng chú ý đến tiện nhân Vân Thiên Vũ kia.
Không được, đây không phải là tình trạng tốt, hơn nữa nữ nhân kia hôm nay tới phòng đấu giá làm gì?
Vân Thiên Tuyết thật nhanh suy nghĩ, sau đó nghĩ tới sắc mặt của Vân Thiên Vũ, khuôn mặt Vân Thiên Tuyết ngay lập tức biến sắc, chẳng lẽ nữ nhân kia tới phòng đấu giá Huyền Thiên là muốn tranh mua Đan Dược điều trị nhan sắc, nếu như thật có mỹ nhan đan dược như vậy, nữ nhân kia mặt không tốt.
Nữ nhân này mặt không tốt, mà hiện tại cứ như vậy trêu chọc người, nếu như mặt của nàng được điều trị tốt.
Vân Thiên Tuyết cảm giác có chút rét lạnh, người khác không biết, nhưng nàng thì biết, tiện nhân Vân Thiên Vũ đó bề ngoài đẹp đến cỡ nào.
Quá khứ bởi vì quá mức hèn yếu, rất ít ở trước mặt người khác ngẩng đầu, không ai phát hiện chuyện này, nàng ta bây giờ vốn là hấp dẫn người, nếu như kết hợp với gương mặt đó.
Vân Thiên Tuyết mặt tái xanh, bất luận nhẫn nại như thế nào nàng cũng không thể để cho Vân Thiên Tuyết lấy được Dưỡng Nhan Đan.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ, đột nhiên nhẹ giọng khóc sụt sùi đứng lên.
Tiêu Thiên Dịch lập tức tỉnh hồn lại, vội vàng quay đầu nhìn sang, liền thấy khuôn mặt Vân Thiên Tuyết thương tâm nhìn hắn, nàng ta cái gì cũng đều không nói, khẽ cắn môi, đỏ mắt, ủy khuất cực kỳ.
Ngay lập tức trong lòng Tiêu Thiên Dịch áy náy vô cùng, mình tại sao có thể nhìn Vân Thiên Vũ lại quên mất Tuyết Nhi đây, hôm nay Tuyết Nhi mới là khổ chủ.
Tiêu Thiên Dịch đi tới, đưa tay nắm lấy tay của Vân Thiên Tuyết, dịu dàng nói: Tuyết Nhi, đi thôi, bổn vương nhất định sẽ giúp ngươi rửa sạch những ủy khuất này.
Cảm ơn Thiên Dịch ca ca.
Vân Thiên Tuyết mềm mại nói chuyện với Tiêu Thiên Dịch, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Ở phía sau Yến Thanh Phong, không nhịn được mặt lạnh hừ lạnh: Nữ nhân này thật có thể giả bộ, biểu ca thế nào lại không nhìn ra đây.
Yến Thanh Phong dứt lời, một bên Yến Kinh Hồng trợn mắt nhìn nàng một, cảnh cáo nói: Phong nhi, sau này đối với Vân nhị tiểu thư khách khí một chút, nếu như biểu ca thật cưới nàng, ngày sau nàng ta...
Yến Kinh Hồng chưa nói xong, Yến Thanh Phong tức giận vung tay đi: Chờ nàng ta thành biểu tẩu rồi hãy nói.
Muốn để nàng kêu nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia một tiếng biểu tẩu, không thể nào.
Bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên rất lớn, tổng cộng có hai tầng lâu, lầu một là nơi có diện tích cực lớn, phía trước là Bạch Ngọc đài có hình nửa vòng tròn, ngay giữa Bạch Ngọc đài có một đài cao, đây là nơi chủ trì bán đấu giá, bán đấu giá sư giới thiệu sản phẩm, trưng bày vật đấu giá.
Phía dưới đài cao, bày rất nhiều ghế ngồi, có ghế dựa có kỷ trà, nơi này là nơi để cho khách ngồi, dĩ nhiên phòng đấu giá còn cung cấp nước trà điểm tâm , dĩ nhiên việc này khách nhân có thể lựa chọn điểm tâm, bởi vì chút nước trà cùng điểm tâm là cần tiền.
Nhưng bình thường khách nhân đều sẽ biết nhìn đồ, tất cả người tới đấu giá đều không phải quỷ nghèo, người nghèo cũng không thể nào đi vào.
Trừ lầu một vị trí bên ngoài bình thường, lầu hai cũng không có thiếu khách quý, nhã gian của khách quý được thiết kê hình nửa vòng tròn, từ cao phía trên nhìn ra bên ngoài có thể thấy rõ ràng, còn lại đều là nhã gian, vừa đúng có thể đối mặt đài cao, tình huống trên đài cao thấy rất rõ ràng.
Bất quá phòng đấu giá không nhất định tới nhã gian, tất cả nhã gian ở đây trước cũng đã xác định, thậm chí có không ít nhã gian đều là khách cố định.
/1395
|