Cô gái vừa ra dứt lời, hô một tiếng, phòng đấu giá Huyền Thiên, lầu trên lầu dưới tất cả mọi người nhìn về người ra giá, người này thật đủ can đảm, vậy mà dám can đảm công khai cùng Vân Thiên Vũ tranh giành, nàng ta đây là không sợ Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên trả thù sao?
Đợi đến mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa ra giá hẳn là nữ nhi của Sử bộ Thượng Thư Lục đại nhân Lục Uyển Nhi.
Trong lòng mỗi người đều than thở, Lục gia thật sự đủ can đảm.
Bất quá Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, mà cùng Lục Uyển Nhi mạnh mẽ nâng giá.
Hai vạn năm.
Ba vạn.
Hai người cạnh tranh ra giá, mà mỗi một lần cũng tăng giá năm ngàn lượng.
Lầu dưới trong đại sảnh, mọi người thấy phải trợn mắt há hốc mồm, Hoán Nhan Đan này có giá khoa trương như vậy sao.
Bên trong phòng trên lầu hai của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Dạ Thần sắc mặt khó coi, ngón tay nắm chặt phát cáu nói: Tiện nhân này thế nhưng dám cả gan ra giá, trở về ta sẽ không tha cho nàng ta.
Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt cảnh cáo nói: An phận chút.
Tiêu Dạ Thần không lên tiếng, bất quá chỉ trong chốc lát, không cam lòng quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên: Cửu hoàng thúc, nàng ta rõ ràng là đang đánh vào mặt của người, người nhịn được.
Khóe môi Tiêu Cửu Uyên cười như không cười, bí hiểm mở miệng: Cùng một nữ nhân so đo cái gì.
Tiêu Thiên Dịch ơi Tiêu Thiên Dịch, không nghĩ tới ngươi lại để lộ Lục gia ra, ngươi thật đúng là tính toán không chu đáo, ngươi ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên u ám nhìn về Vân Thiên Vũ, khuôn mặt như có điều suy nghĩ.
Một bên Tiêu Dạ Thần ở chỗ này không cam lòng nói: Nhưng gương mặt của Vũ Mao cần Hoán Nhan Đan, nếu như có Hoán Nhan Đan này, nói không chừng vết sẹo trên mặt nàng sẽ được chữa trị.
Tiêu Cửu Uyên nghe lời nói quan tâm của Tiêu Dạ Thần, trong lòng khó chịu cực kỳ, hắn nhìn Tiêu Dạ Thần, người này có phải hay không quan tâm quá mức, trước mắt Vân Thiên Vũ chính là Ly thân vương phi của hắn.
Tiêu Dạ Thần, ta phát hiện ngươi gần đây thật rất rãnh rỗi.
Xem ra hắn có nên đưa y đi Long Lân quân huấn luyện.
Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Tiêu Dạ Thần kinh hoảng, vội vàng ngậm chặt miệng, không bao giờ ... mở miệng nói chuyện nữa.
Người này là thật động tâm tư muốn đưa hắn đến Long Lân quân, hắn vẫn là an phận chút đi.
Tiêu Dạ Thần không nói lời nào, Tiêu Cửu Uyên không vui nói: Ngươi cho rằng nàng thật muốn lấy Hoán Nhan Đan.
Chẳng qua là vì muốn bẫy Tiêu Thiên Dịch mà thôi, mục đích thực sự của nàng là Tẩy Tủy Đan, bất quá Tiêu Cửu Uyên mặc dù biết mục đích thật sự của Vân Thiên Vũ là Tẩy Tủy Đan, nhưng vẫn là có chút...
Vân Thiên Vũ thật không muốn chữa khỏi mặt của mình sao?
Lời này nếu như hỏi Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ khẳng định trả lời muốn, nhưng vấn đề là tốn mấy vạn lượng bạc giành lấy Hoán Nhan Đan, nàng cảm thấy không đáng giá, nàng tình nguyện để bản thân từ từ chữa trị.
Chính nàng trị, chỉ là chậm một chút mà thôi, nếu có tiền dư như vậy, nàng thà rằng lấy một vật hữu dụng.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ tự nhiên nghe được lời của Tiêu Cửu Uyên, không có nghĩ tới tên này lại đoán được suy nghĩ của nàng, nàng thật muốn quay đầu hỏi Tiêu Cửu Uyên một chút, ngươi là con giun trong bụng ta sao? Tại sao ta muốn cái gì, ngươi cũng biết vậy.
Nhưng mà lúc này nàng đang bận rộn cùng Lục Uyển Nhi đấu giá đây.
Ngược lại trong nhã gian Tiêu Dạ Thần một mặt không hiểu: Cửu hoàng thúc, người nói lời này có ý gì, Vũ Mao không muốn lấy Hoán Nhan Đan, nàng và người ta cạnh giá bao nhiêu.
Tiêu Cửu Uyên không thèm quan tâm đến lý lẽ của Tiêu Dạ Thần, cùng người ngu ngốc nói chuyện thật quá mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ.
Phát hiện nữ nhân này mặc dù trên mặt có vết sẹo, nhưng cho tới nay cũng không thấy tự ti, cả người không nói ra được thong dong lạnh nhạt, nếu như nữ tử tầm thường, chỉ sợ sớm thương tâm tuyệt vọng, cho nên nữ nhân cùng những nữ tử khác không giống nhau.
Đợi đến mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa ra giá hẳn là nữ nhi của Sử bộ Thượng Thư Lục đại nhân Lục Uyển Nhi.
Trong lòng mỗi người đều than thở, Lục gia thật sự đủ can đảm.
Bất quá Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, mà cùng Lục Uyển Nhi mạnh mẽ nâng giá.
Hai vạn năm.
Ba vạn.
Hai người cạnh tranh ra giá, mà mỗi một lần cũng tăng giá năm ngàn lượng.
Lầu dưới trong đại sảnh, mọi người thấy phải trợn mắt há hốc mồm, Hoán Nhan Đan này có giá khoa trương như vậy sao.
Bên trong phòng trên lầu hai của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Dạ Thần sắc mặt khó coi, ngón tay nắm chặt phát cáu nói: Tiện nhân này thế nhưng dám cả gan ra giá, trở về ta sẽ không tha cho nàng ta.
Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt cảnh cáo nói: An phận chút.
Tiêu Dạ Thần không lên tiếng, bất quá chỉ trong chốc lát, không cam lòng quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên: Cửu hoàng thúc, nàng ta rõ ràng là đang đánh vào mặt của người, người nhịn được.
Khóe môi Tiêu Cửu Uyên cười như không cười, bí hiểm mở miệng: Cùng một nữ nhân so đo cái gì.
Tiêu Thiên Dịch ơi Tiêu Thiên Dịch, không nghĩ tới ngươi lại để lộ Lục gia ra, ngươi thật đúng là tính toán không chu đáo, ngươi ngay cả một nữ nhân cũng không bằng.
Mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên u ám nhìn về Vân Thiên Vũ, khuôn mặt như có điều suy nghĩ.
Một bên Tiêu Dạ Thần ở chỗ này không cam lòng nói: Nhưng gương mặt của Vũ Mao cần Hoán Nhan Đan, nếu như có Hoán Nhan Đan này, nói không chừng vết sẹo trên mặt nàng sẽ được chữa trị.
Tiêu Cửu Uyên nghe lời nói quan tâm của Tiêu Dạ Thần, trong lòng khó chịu cực kỳ, hắn nhìn Tiêu Dạ Thần, người này có phải hay không quan tâm quá mức, trước mắt Vân Thiên Vũ chính là Ly thân vương phi của hắn.
Tiêu Dạ Thần, ta phát hiện ngươi gần đây thật rất rãnh rỗi.
Xem ra hắn có nên đưa y đi Long Lân quân huấn luyện.
Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Tiêu Dạ Thần kinh hoảng, vội vàng ngậm chặt miệng, không bao giờ ... mở miệng nói chuyện nữa.
Người này là thật động tâm tư muốn đưa hắn đến Long Lân quân, hắn vẫn là an phận chút đi.
Tiêu Dạ Thần không nói lời nào, Tiêu Cửu Uyên không vui nói: Ngươi cho rằng nàng thật muốn lấy Hoán Nhan Đan.
Chẳng qua là vì muốn bẫy Tiêu Thiên Dịch mà thôi, mục đích thực sự của nàng là Tẩy Tủy Đan, bất quá Tiêu Cửu Uyên mặc dù biết mục đích thật sự của Vân Thiên Vũ là Tẩy Tủy Đan, nhưng vẫn là có chút...
Vân Thiên Vũ thật không muốn chữa khỏi mặt của mình sao?
Lời này nếu như hỏi Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ khẳng định trả lời muốn, nhưng vấn đề là tốn mấy vạn lượng bạc giành lấy Hoán Nhan Đan, nàng cảm thấy không đáng giá, nàng tình nguyện để bản thân từ từ chữa trị.
Chính nàng trị, chỉ là chậm một chút mà thôi, nếu có tiền dư như vậy, nàng thà rằng lấy một vật hữu dụng.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ tự nhiên nghe được lời của Tiêu Cửu Uyên, không có nghĩ tới tên này lại đoán được suy nghĩ của nàng, nàng thật muốn quay đầu hỏi Tiêu Cửu Uyên một chút, ngươi là con giun trong bụng ta sao? Tại sao ta muốn cái gì, ngươi cũng biết vậy.
Nhưng mà lúc này nàng đang bận rộn cùng Lục Uyển Nhi đấu giá đây.
Ngược lại trong nhã gian Tiêu Dạ Thần một mặt không hiểu: Cửu hoàng thúc, người nói lời này có ý gì, Vũ Mao không muốn lấy Hoán Nhan Đan, nàng và người ta cạnh giá bao nhiêu.
Tiêu Cửu Uyên không thèm quan tâm đến lý lẽ của Tiêu Dạ Thần, cùng người ngu ngốc nói chuyện thật quá mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ.
Phát hiện nữ nhân này mặc dù trên mặt có vết sẹo, nhưng cho tới nay cũng không thấy tự ti, cả người không nói ra được thong dong lạnh nhạt, nếu như nữ tử tầm thường, chỉ sợ sớm thương tâm tuyệt vọng, cho nên nữ nhân cùng những nữ tử khác không giống nhau.
/1395
|