Tiêu Dạ Thần đặc biệt chịu trách nhiệm làm chân chạy việc giúp nàng, một lát đưa ngân châm cho nàng, một lát đưa Ma Phí Tán cho nàng, một đưa cây kéo cho nàng, bận đến chết đi sống lại.
Đợi đến khi Vân Thiên Vũ chữa trị cho quân sĩ ruột trượt ra ngoài, bên kia lại có người nhiệt tình kêu lên: Vương phi nương nương, bên này còn có một bệnh nhân, tay của hắn sắp gãy, ngưừi xem có biện pháp nào hay không nối xương.
Một cái tay đối với tướng sĩ mà nói như là sinh mệnh, cho nên binh sĩ này từ lúc bị gãy tay một lòng tìm chết, cự tuyệt không cho ai điều trị, ai nói cũng không nghe, một lòng muốn chết, nếu như không có tay, hắn tình nguyện chết đi.
Vân Thiên Vũ vội vàng đi qua kiểm tra, xương tay của binh sĩ này tay quả thật đã bị gãy, nếu ở hiện đại, nối xương là chuyện rất dễ dàng, nhưng ở nơi này cũng rất phiền toái, Vân Thiên Vũ thật nhanh động não suy nghĩ làm thế nào giúp người này nối xương, đột nhiên trong đầu linh quang vừa động, nàng nghĩ tới trước kia cùng nghĩa phụ nghiên cứu một loại Tục Cốt Cao.
Mặc dù hiện tại không có biện pháp ngay lập tức điều chế được Tục Cốt Cao, nhưng nàng có thể điều chế dược liệu tương đồng, tuy hiệu quả kém chút, tốc độ khôi phục cũng chậm một chút.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa kêu Tiêu Dạ Thần sau lưng: Ngươi tới đây, lập tức giúp ta đi tìm chút dược liệu tới, ta cần dùng ngay lập tức.
Nàng vừa nói xong, sau lưng Tiêu Dạ Thần tự nhiên đưa lên giấy và bút, Vân Thiên Vũ nhận lấy, thật nhanh trên giấy viết xuống chừng mười mấy loại dược liệu, ra lệnh cho Tiêu Dạ Thần: Ngươi lập tức mang theo đại phu đi tìm những dược liệu này đem tới đây.
Bởi vì Tiêu Dạ Thần không biết những dược liệu này, hiển nhiên phải mang theo đại phu đi cùng.
Tiêu Dạ Thần lập tức lên tiếng đáp ứng, xoay người nói với lão đại phu cùng hắn đi ra ngoài, cùng hắn đi tìm dược liệu.
Trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ nhìn về binh sĩ bị gãy xương nói: Nối xương sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không, nếu như có thể chịu được, ta không dùng Ma Phí Tán, như vậy, thời gian khôi phục sẽ nhanh hơn một chút, nếu như dùng Ma Phí Tán, rất có thể sẽ ảnh hưởng dược hiệu, như vậy khôi phục sẽ tương đối chậm.
Vân Thiên Vũ nói xong, binh sĩ trước mặt ngẩn ngơ, sau đó cắn răng nghẹn ngào mở miệng: Vương phi nương nương, người nói tay của ta sẽ không phế.
Đúng vậy, sẽ không phế.
Được, ta không dùng Ma Phí Tán, ta sẽ chịu được, chỉ cần tay của ta có thể khôi phục.
Trên khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi thần sắc kích động, mặc dù sắc mặt của hắn bởi vì xương gãy nên rất nhợt nhạt, thậm chí dường như muốn bất tỉnh, nhưng hắn cắn răng nhịn được.
Vân Thiên Vũ nhìn binh sĩ Long Lân quân như vậy, trong lòng rất kính nể bọn họ.
Thuộc hả của Tiêu Cửu Uyên quả nhiên rất lợi hại.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa gật đầu một, sau đó xoay người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ nối xương, chuẩn bị đâu vào đó.
Trong doanh trướng, không ít tướng sĩ tâm tư có chút kích động, thậm chí có chút dâng trào, không nghĩ tới vương phi nương nương bình dị gần gũi như vậy, vậy mà tự mình tới đây giúp bọn họ chữa trị.
Lúc trước bọn họ nghe nói vương phi nương nương dung nhan xấu xí gả cho vương gia, cảm thấy nàng khiến cho vương gia nhà mình bị ủy khuất, bây giờ cùng với suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Tấm lòng của vương phi nương nương so với bất luận kẻ nào cũng đều tốt hơn, hơn nữa y thuật hết sức cao, thân phận nàng cao quý, tuyệt không ghét bỏ bọn họ.
Bọn họ có thể cảm nhận được, lúc vương phi nương nương chữa bệnh, là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải là giở trò đạo đức giả.
Vân Thiên Vũ căn bản không biết giờ phút này nàng ở trong lòng Long Lân quân có bao nhiêu rung động, nàng chỉ làm chuyện nên làm, thân là thầy thuốc, nàng hoặc là không ra tay, nếu đã ra tay sẽ cố gắng hết sức của mình, toàn lực chữa trị.
Đó chính là châm ngôn của cuộc đời nàng.
Đợi đến khi Vân Thiên Vũ chữa trị cho quân sĩ ruột trượt ra ngoài, bên kia lại có người nhiệt tình kêu lên: Vương phi nương nương, bên này còn có một bệnh nhân, tay của hắn sắp gãy, ngưừi xem có biện pháp nào hay không nối xương.
Một cái tay đối với tướng sĩ mà nói như là sinh mệnh, cho nên binh sĩ này từ lúc bị gãy tay một lòng tìm chết, cự tuyệt không cho ai điều trị, ai nói cũng không nghe, một lòng muốn chết, nếu như không có tay, hắn tình nguyện chết đi.
Vân Thiên Vũ vội vàng đi qua kiểm tra, xương tay của binh sĩ này tay quả thật đã bị gãy, nếu ở hiện đại, nối xương là chuyện rất dễ dàng, nhưng ở nơi này cũng rất phiền toái, Vân Thiên Vũ thật nhanh động não suy nghĩ làm thế nào giúp người này nối xương, đột nhiên trong đầu linh quang vừa động, nàng nghĩ tới trước kia cùng nghĩa phụ nghiên cứu một loại Tục Cốt Cao.
Mặc dù hiện tại không có biện pháp ngay lập tức điều chế được Tục Cốt Cao, nhưng nàng có thể điều chế dược liệu tương đồng, tuy hiệu quả kém chút, tốc độ khôi phục cũng chậm một chút.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa kêu Tiêu Dạ Thần sau lưng: Ngươi tới đây, lập tức giúp ta đi tìm chút dược liệu tới, ta cần dùng ngay lập tức.
Nàng vừa nói xong, sau lưng Tiêu Dạ Thần tự nhiên đưa lên giấy và bút, Vân Thiên Vũ nhận lấy, thật nhanh trên giấy viết xuống chừng mười mấy loại dược liệu, ra lệnh cho Tiêu Dạ Thần: Ngươi lập tức mang theo đại phu đi tìm những dược liệu này đem tới đây.
Bởi vì Tiêu Dạ Thần không biết những dược liệu này, hiển nhiên phải mang theo đại phu đi cùng.
Tiêu Dạ Thần lập tức lên tiếng đáp ứng, xoay người nói với lão đại phu cùng hắn đi ra ngoài, cùng hắn đi tìm dược liệu.
Trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ nhìn về binh sĩ bị gãy xương nói: Nối xương sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không, nếu như có thể chịu được, ta không dùng Ma Phí Tán, như vậy, thời gian khôi phục sẽ nhanh hơn một chút, nếu như dùng Ma Phí Tán, rất có thể sẽ ảnh hưởng dược hiệu, như vậy khôi phục sẽ tương đối chậm.
Vân Thiên Vũ nói xong, binh sĩ trước mặt ngẩn ngơ, sau đó cắn răng nghẹn ngào mở miệng: Vương phi nương nương, người nói tay của ta sẽ không phế.
Đúng vậy, sẽ không phế.
Được, ta không dùng Ma Phí Tán, ta sẽ chịu được, chỉ cần tay của ta có thể khôi phục.
Trên khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi thần sắc kích động, mặc dù sắc mặt của hắn bởi vì xương gãy nên rất nhợt nhạt, thậm chí dường như muốn bất tỉnh, nhưng hắn cắn răng nhịn được.
Vân Thiên Vũ nhìn binh sĩ Long Lân quân như vậy, trong lòng rất kính nể bọn họ.
Thuộc hả của Tiêu Cửu Uyên quả nhiên rất lợi hại.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa gật đầu một, sau đó xoay người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ nối xương, chuẩn bị đâu vào đó.
Trong doanh trướng, không ít tướng sĩ tâm tư có chút kích động, thậm chí có chút dâng trào, không nghĩ tới vương phi nương nương bình dị gần gũi như vậy, vậy mà tự mình tới đây giúp bọn họ chữa trị.
Lúc trước bọn họ nghe nói vương phi nương nương dung nhan xấu xí gả cho vương gia, cảm thấy nàng khiến cho vương gia nhà mình bị ủy khuất, bây giờ cùng với suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Tấm lòng của vương phi nương nương so với bất luận kẻ nào cũng đều tốt hơn, hơn nữa y thuật hết sức cao, thân phận nàng cao quý, tuyệt không ghét bỏ bọn họ.
Bọn họ có thể cảm nhận được, lúc vương phi nương nương chữa bệnh, là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải là giở trò đạo đức giả.
Vân Thiên Vũ căn bản không biết giờ phút này nàng ở trong lòng Long Lân quân có bao nhiêu rung động, nàng chỉ làm chuyện nên làm, thân là thầy thuốc, nàng hoặc là không ra tay, nếu đã ra tay sẽ cố gắng hết sức của mình, toàn lực chữa trị.
Đó chính là châm ngôn của cuộc đời nàng.
/1395
|