Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, cái nam nhân đáng chết này, cười lên lại dễ nhìn đến như thế vậy, ông trời thật quá bất công, rõ ràng bên trong lòng dạ hiểm độc đen tối, con người âm hiểm vô cùng, nhưng lại có tướng mạo bên ngoài đẹp đến như vậy, thật là một tai họa.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lần nữa hừ lạnh: Vương gia cũng là để cho ta có thêm thật nhiều kiến thức, đường đường là một vương gia thế nhưng nói không giữ lời, không biết người khác biết sẽ cười nhạo vương gia như thế nào.
Thanh âm từ tính lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên vang lên.
Ngươi nghĩ có người dám nói xấu bổn vương sao? Còn ngươi nữa đây là cho phép khích tướng sao? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ mắc mưu sao?
Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm tỏ vẻ kiêu căng hiểu rõ.
Hai mắt Vân Thiên Vũ hiện đầy lo lắng, quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên có thể không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, nàng liền vô cùng phát điên, nàng làm nhiều như vậy, hắn vậy mà không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, quá đáng hận, quá tức giận.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một: Được, ta coi như đã nhìn thấu vương gia, sau này vương gia nói bất kỳ chuyện gì, ta cũng sẽ không tin tưởng nữa.
Nàng vừa nói vừa lướt qua Tiêu Cửu Uyên đi ra ngoài.
Bất quá mới vừa đi vài bước, liền nghe được Tiêu Cửu Uyên ở phía sau lạnh nhạt nói: Bổn vương hình như chưa nói qua sẽ không giúp ngươi.
Trước mặt Vân Thiên Vũ ngẩn ra, thật nhanh quay đầu nhìn sang: Ngươi có ý gì?
Bổn vương chỉ nói là có cần hay không giúp ngươi? Chưa từng nói qua sẽ không giúp ngươi, hơn nữa bổn vương muốn nói cho ngươi biết, hoan nghênh ngươi tu luyện linh lực tìm đến bổn vương báo thù.
Hắn nói xong cuồng vọng cười một tiếng, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, rõ ràng là nửa điểm cũng không để chuyện Vân Thiên Vũ trả thù vào trong mắt.
Vân Thiên Vũ biết hắn sẽ giúp mình lấy Hoán Linh Quyết, không nhịn được vui mừng, nhưng nghĩ đến lời cuối cùng hắn nói, hoan nghênh nàng tu luyện linh lực tìm đến hắn báo thù, người này có bao nhiêu cuồng vọng, được, Tiêu Cửu Uyên ngươi chờ cho ta.
Vân Thiên Vũ xoay người hung hăng đi theo sau lưng Tiêu Cửu Uyên ra ngoài.
Đoàn người mới ra doanh trướng, bên ngoài có vài người đi tới, đi đầu chính là Hắc Diệu, một số người khác Vân Thiên Vũ không biết, có lẽ là tướng sĩ của Long Lân quân.
Hắc Diệu đi tới bẩm báo nói: Vương gia, thuộc hạ dẫn người đi thăm dò, tra được người phụ trách thức ăn của Long Lân quân có vấn đề, bởi vì cả trại lính, chỉ có bọn họ mới có thể xuất ngoại mua hàng hóa, vừa lúc bị quân địch lợi dụng.
Vậy người đâu?
Tiêu Cửu Uyên đảo hai mắt sáng rực như ngọc, cả người tỏa ra sát khí đẫm máu, con ngươi bắn ra hàn khí.
Trước mặt Hắc Diệu vội vàng trả lời: Thời điểm thuộc hạ dẫn người đi bắt người, bọn họ tất cả đã tự sát.
Hắc Diệu dứt lời, khóe môi Tiêu Cửu Uyên bật ra tiếng cười rét lạnh: Lẽ nào tự sát liền không tra được người chỉ điểm sau lưng bọn họ sao, cho người vẽ bức họa của mỗi người bọn họ, mang đi ra ngoài tra, xem bọn họ rốt cuộc cùng ai tiếp xúc qua, nhất định phải tra ra người chủ mưu sau lưng sau lưng chuyện này, bằng mấy người đầu bếp khuân vác cũng không có gan lớn đến trình độ này.
Còn có Lâm tướng quân có chuyện bẩm báo.
Hắc Diệu vừa lui về phía sau, bên cạnh hắn có người đi ra, người này tuổi không tính là quá lớn, bất quá dáng người lại hết sức khôi ngô cao lớn, vừa nhìn liền biết là võ tướng quanh năm lăn lộn trong quân doanh, hắn là một vị tướng quân khác của Long Lân Lâm Đống.
Vương gia, thuộc hạ vừa nghĩ đến chuyện chúng thuộc hạ cùng những người đó giao thủ, trong đó có người nói một câu, thuộc hạ lúc ấy không có chú ý, bây giờ nghĩ lại mới biết đó tiếng bản địa, ngôn ngữ đó chắc là của Bắc Địch.
Bắc Địch?
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa lần nữa hừ lạnh: Vương gia cũng là để cho ta có thêm thật nhiều kiến thức, đường đường là một vương gia thế nhưng nói không giữ lời, không biết người khác biết sẽ cười nhạo vương gia như thế nào.
Thanh âm từ tính lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên vang lên.
Ngươi nghĩ có người dám nói xấu bổn vương sao? Còn ngươi nữa đây là cho phép khích tướng sao? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ mắc mưu sao?
Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm tỏ vẻ kiêu căng hiểu rõ.
Hai mắt Vân Thiên Vũ hiện đầy lo lắng, quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên có thể không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, nàng liền vô cùng phát điên, nàng làm nhiều như vậy, hắn vậy mà không giúp nàng lấy Hoán Linh Quyết, quá đáng hận, quá tức giận.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một: Được, ta coi như đã nhìn thấu vương gia, sau này vương gia nói bất kỳ chuyện gì, ta cũng sẽ không tin tưởng nữa.
Nàng vừa nói vừa lướt qua Tiêu Cửu Uyên đi ra ngoài.
Bất quá mới vừa đi vài bước, liền nghe được Tiêu Cửu Uyên ở phía sau lạnh nhạt nói: Bổn vương hình như chưa nói qua sẽ không giúp ngươi.
Trước mặt Vân Thiên Vũ ngẩn ra, thật nhanh quay đầu nhìn sang: Ngươi có ý gì?
Bổn vương chỉ nói là có cần hay không giúp ngươi? Chưa từng nói qua sẽ không giúp ngươi, hơn nữa bổn vương muốn nói cho ngươi biết, hoan nghênh ngươi tu luyện linh lực tìm đến bổn vương báo thù.
Hắn nói xong cuồng vọng cười một tiếng, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, rõ ràng là nửa điểm cũng không để chuyện Vân Thiên Vũ trả thù vào trong mắt.
Vân Thiên Vũ biết hắn sẽ giúp mình lấy Hoán Linh Quyết, không nhịn được vui mừng, nhưng nghĩ đến lời cuối cùng hắn nói, hoan nghênh nàng tu luyện linh lực tìm đến hắn báo thù, người này có bao nhiêu cuồng vọng, được, Tiêu Cửu Uyên ngươi chờ cho ta.
Vân Thiên Vũ xoay người hung hăng đi theo sau lưng Tiêu Cửu Uyên ra ngoài.
Đoàn người mới ra doanh trướng, bên ngoài có vài người đi tới, đi đầu chính là Hắc Diệu, một số người khác Vân Thiên Vũ không biết, có lẽ là tướng sĩ của Long Lân quân.
Hắc Diệu đi tới bẩm báo nói: Vương gia, thuộc hạ dẫn người đi thăm dò, tra được người phụ trách thức ăn của Long Lân quân có vấn đề, bởi vì cả trại lính, chỉ có bọn họ mới có thể xuất ngoại mua hàng hóa, vừa lúc bị quân địch lợi dụng.
Vậy người đâu?
Tiêu Cửu Uyên đảo hai mắt sáng rực như ngọc, cả người tỏa ra sát khí đẫm máu, con ngươi bắn ra hàn khí.
Trước mặt Hắc Diệu vội vàng trả lời: Thời điểm thuộc hạ dẫn người đi bắt người, bọn họ tất cả đã tự sát.
Hắc Diệu dứt lời, khóe môi Tiêu Cửu Uyên bật ra tiếng cười rét lạnh: Lẽ nào tự sát liền không tra được người chỉ điểm sau lưng bọn họ sao, cho người vẽ bức họa của mỗi người bọn họ, mang đi ra ngoài tra, xem bọn họ rốt cuộc cùng ai tiếp xúc qua, nhất định phải tra ra người chủ mưu sau lưng sau lưng chuyện này, bằng mấy người đầu bếp khuân vác cũng không có gan lớn đến trình độ này.
Còn có Lâm tướng quân có chuyện bẩm báo.
Hắc Diệu vừa lui về phía sau, bên cạnh hắn có người đi ra, người này tuổi không tính là quá lớn, bất quá dáng người lại hết sức khôi ngô cao lớn, vừa nhìn liền biết là võ tướng quanh năm lăn lộn trong quân doanh, hắn là một vị tướng quân khác của Long Lân Lâm Đống.
Vương gia, thuộc hạ vừa nghĩ đến chuyện chúng thuộc hạ cùng những người đó giao thủ, trong đó có người nói một câu, thuộc hạ lúc ấy không có chú ý, bây giờ nghĩ lại mới biết đó tiếng bản địa, ngôn ngữ đó chắc là của Bắc Địch.
Bắc Địch?
/1395
|