Vân Thiên Vũ dứt lời, Tiêu Cửu Uyên lãnh mị nói một câu: Coi như bọn họ nói ra, ai có thể làm gì bổn vương.
Không nói ra được cuồng vọng, duy ngã độc tôn.
Thấy thế ánh mắt Vân Thiên Vũ không nói ra được u ám, hắn thật sự muốn giết nàng sao.
Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể, mặc dù nàng hết sức ghét Tiêu Cửu Uyên, nhưng cũng không có phát hiện Tiêu Cửu Uyên giết người.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ nhập thần, Tiêu Cửu Uyên đã bước nhanh tiêu sái đến trước mặt nàng, ánh mắt trên cao nhìn xuống nàng, con ngươi phát ra ánh sáng, che dấu tia hài hước: Ngươi cho rằng bổn vương sẽ sợ tương lai ngươi trả thù sao?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút, một ngươi kiêu ngạo như Tiêu Cửu Uyên làm sao có thể sẽ sợ nàng trả thù, cho nên hắn nói bởi vì nàng có thiên phú, muốn giết nàng căn bản là hù dọa nàng, trời a nàng vẫn tin là thật.
Vân Thiên Vũ mặt lạnh xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một nói: Vương gia làm ta sợ rất vui sao?
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, quay đầu hung hăng đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía sau.
Tiêu Cửu Uyên bước nhanh đi lên phía trước, ngăn cản Vân Thiên Vũ đi, thâm trầm nhìn nàng, bên trong đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy, dâng lên chút ánh sáng lạnh, thanh âm trầm thấp của hắn từ từ vang lên.
Ai kêu ngươi lúc trước dám nghi ngờ lời nói của bổn vương? Dám nghi ngờ bổn vương, trừng phạt này coi như là nhẹ.
Nàng tin tưởng Tiêu Dạ Thần, lại dám nghi ngờ lời của hắn, điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên hết sức khó chịu, hiện tại hắn càng thấy Tiêu Dạ Thần tên kia càng khó chịu, Vân Thiên Vũ lúc này mang danh Ly thân vương phi tương lai của hắn, hắn tên kia không có việc gì tại sao lại thân cận với nàng làm gì, xem ra hắn phải tìm chút nhiệm vụ cho tên kia đi làm.
Vân Thiên Vũ ngẩn người, cuối cùng nhớ tới lời của Tiêu Cửu Uyên nói là có ý gì, thì ra là hắn tính sổ với nàng, bởi vì lúc trước ở trong doanh trướng, mình không tin hắn nói về Tiên Thiên linh mạch thân thể phân thành thượng trung hạ tam đẳng, vậy mà hắn vẫn nhớ cho tới bây giờ, xem ra chính mình thật không có nói sai, hắn là người có thù tất báo, một chút thua thiệt đều không ăn.
Cho nên vương gia đây là tính sổ?
Tiêu Cửu Uyên nhíu mi, ngũ quan tuấn mĩ rạng ngời, hắn bá đạo nói: Bổn vương chẳng qua là để cho ngươi nhớ lâu một chút, nhìn sau này còn dám nghi ngờ bổn vương hay không.
Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người bước nhanh đi ra ngoài, sau lưng Vân Thiên Vũ hung hăng trợn mắt nhìn hắn một, Tiêu Cửu Uyên, sớm muộn có một ngày ta không cần dựa vào thân phận của ngươi cũng sẽ không sợ hãi người khác, đến lúc đó, ta để ý tới ngươi mới là lạ.
Vân Thiên Vũ tức giận suy nghĩ, một đường đi theo Tiêu Cửu Uyên ra khỏi phòng khảo nghiệm linh lực.
Tiêu Cửu Uyên mang theo Vân Thiên Vũ ở trong học viện Già Lam quẹo trái quẹo phải đi thẳng tới Tàng Thư Các, đợi đến phụ cận Tàng Thư Các, hắn bảo Vân Thiên nấp vào chỗ tối, không để cho người phát hiện bóng dáng của nàng, đợi đến khi Vân Thiên Vũ ẩn nấp thật kỹ, Tiêu Cửu Uyên bước nhanh tới Tàng Thư Các.
Trong Tàng Thư Các của học viện Già Lam có rất nhiều bộ sách trân quý, người bình thường nếu muốn vào Tàng Thư Các, tuyệt không phải chuyện dễ, có thể tùy tiện vào Tàng Thư Các, phải là mười học viên đứng đầu, có thể tự do ra vào, mặc dù có thể tự do ra vào, nhưng không thể mang sách đi ra ngoài.
Khác người vào Tàng Bảo Các, nhất định phải có sự cho phép của viện trưởng mới có thể đi vào.
Bất quá Tiêu Cửu Uyên lại là ngoại lệ, bởi vì viện trưởng phá lệ cho hắn có thể tự do ra vào Tàng Thư Các, cho nên hắn đi vào, trưởng lão canh gác tự động mở cửa, để cho hắn tiến vào.
Không nói ra được cuồng vọng, duy ngã độc tôn.
Thấy thế ánh mắt Vân Thiên Vũ không nói ra được u ám, hắn thật sự muốn giết nàng sao.
Bất quá suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể, mặc dù nàng hết sức ghét Tiêu Cửu Uyên, nhưng cũng không có phát hiện Tiêu Cửu Uyên giết người.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ nhập thần, Tiêu Cửu Uyên đã bước nhanh tiêu sái đến trước mặt nàng, ánh mắt trên cao nhìn xuống nàng, con ngươi phát ra ánh sáng, che dấu tia hài hước: Ngươi cho rằng bổn vương sẽ sợ tương lai ngươi trả thù sao?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút, một ngươi kiêu ngạo như Tiêu Cửu Uyên làm sao có thể sẽ sợ nàng trả thù, cho nên hắn nói bởi vì nàng có thiên phú, muốn giết nàng căn bản là hù dọa nàng, trời a nàng vẫn tin là thật.
Vân Thiên Vũ mặt lạnh xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một nói: Vương gia làm ta sợ rất vui sao?
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, quay đầu hung hăng đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên ở phía sau.
Tiêu Cửu Uyên bước nhanh đi lên phía trước, ngăn cản Vân Thiên Vũ đi, thâm trầm nhìn nàng, bên trong đôi mắt đen nhánh đầy thâm thúy, dâng lên chút ánh sáng lạnh, thanh âm trầm thấp của hắn từ từ vang lên.
Ai kêu ngươi lúc trước dám nghi ngờ lời nói của bổn vương? Dám nghi ngờ bổn vương, trừng phạt này coi như là nhẹ.
Nàng tin tưởng Tiêu Dạ Thần, lại dám nghi ngờ lời của hắn, điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên hết sức khó chịu, hiện tại hắn càng thấy Tiêu Dạ Thần tên kia càng khó chịu, Vân Thiên Vũ lúc này mang danh Ly thân vương phi tương lai của hắn, hắn tên kia không có việc gì tại sao lại thân cận với nàng làm gì, xem ra hắn phải tìm chút nhiệm vụ cho tên kia đi làm.
Vân Thiên Vũ ngẩn người, cuối cùng nhớ tới lời của Tiêu Cửu Uyên nói là có ý gì, thì ra là hắn tính sổ với nàng, bởi vì lúc trước ở trong doanh trướng, mình không tin hắn nói về Tiên Thiên linh mạch thân thể phân thành thượng trung hạ tam đẳng, vậy mà hắn vẫn nhớ cho tới bây giờ, xem ra chính mình thật không có nói sai, hắn là người có thù tất báo, một chút thua thiệt đều không ăn.
Cho nên vương gia đây là tính sổ?
Tiêu Cửu Uyên nhíu mi, ngũ quan tuấn mĩ rạng ngời, hắn bá đạo nói: Bổn vương chẳng qua là để cho ngươi nhớ lâu một chút, nhìn sau này còn dám nghi ngờ bổn vương hay không.
Tiêu Cửu Uyên nói xong xoay người bước nhanh đi ra ngoài, sau lưng Vân Thiên Vũ hung hăng trợn mắt nhìn hắn một, Tiêu Cửu Uyên, sớm muộn có một ngày ta không cần dựa vào thân phận của ngươi cũng sẽ không sợ hãi người khác, đến lúc đó, ta để ý tới ngươi mới là lạ.
Vân Thiên Vũ tức giận suy nghĩ, một đường đi theo Tiêu Cửu Uyên ra khỏi phòng khảo nghiệm linh lực.
Tiêu Cửu Uyên mang theo Vân Thiên Vũ ở trong học viện Già Lam quẹo trái quẹo phải đi thẳng tới Tàng Thư Các, đợi đến phụ cận Tàng Thư Các, hắn bảo Vân Thiên nấp vào chỗ tối, không để cho người phát hiện bóng dáng của nàng, đợi đến khi Vân Thiên Vũ ẩn nấp thật kỹ, Tiêu Cửu Uyên bước nhanh tới Tàng Thư Các.
Trong Tàng Thư Các của học viện Già Lam có rất nhiều bộ sách trân quý, người bình thường nếu muốn vào Tàng Thư Các, tuyệt không phải chuyện dễ, có thể tùy tiện vào Tàng Thư Các, phải là mười học viên đứng đầu, có thể tự do ra vào, mặc dù có thể tự do ra vào, nhưng không thể mang sách đi ra ngoài.
Khác người vào Tàng Bảo Các, nhất định phải có sự cho phép của viện trưởng mới có thể đi vào.
Bất quá Tiêu Cửu Uyên lại là ngoại lệ, bởi vì viện trưởng phá lệ cho hắn có thể tự do ra vào Tàng Thư Các, cho nên hắn đi vào, trưởng lão canh gác tự động mở cửa, để cho hắn tiến vào.
/1395
|