Tiêu Cửu Uyên vừa suy nghĩ vừa tựa vào bàn trà nhỏ trong xe, đáng tiếc động tác của hắn cũng không có lấy được sự chú ý của Vân Thiên Vũ, nàng vẫn như cũ chuyên chú xem Hoán Linh Quyết ở trong tay mình, cả người hoàn toàn rơi vào trong quyển sách trên tay, hoàn toàn không nhớ rõ trong xe ngựa còn có một Tiêu Cửu Uyên.
Ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên dâng lên lãnh ý, đồng mâu không nói ra được âm trầm, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, từ từ mở miệng nói: Ngươi xác định ngươi có thể chân chánh lĩnh ngộ nội dung của Hoán Linh Quyết thượng đẳng.
Vân Thiên Vũ cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên đối diện: Từ từ lĩnh ngộ là được, ta tin tưởng chuyện này không làm khó được ta.
Nàng từ nhỏ cũng chưa từng bị sách vở nào làm cho khổ sở, thế nên điểm này Vân Thiên Vũ tuyệt không lo lắng.
Nhưng đối diện Tiêu Cửu Uyên lại tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Thiên Vũ nói: Không biết ba tháng ngươi có thể hay không lĩnh ngộ được.
Vân Thiên Vũ mặt hắc tuyến nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, không vui nói: Ly thân vương gia đây là nói ta đần sao? Ba tháng không thể lĩnh ngộ được.
Bổn vương đã nói rất khiêm tốn, có người một năm còn không có lĩnh ngộ được đấy chứ.
Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ vừa nói chuyện, tâm trạng buồn bực lúc trước cuối cùng chậm rãi từng chút một vơi đi, tâm tình tựa hồ không tệ, cho nên khuôn mặt tuấn mỹ tươi sáng lên đôi chút, Dạ Minh Châu trong xe ngựa tản mát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, phũ xuống cả người hắn, khiến cho hắn giống như một viên Dạ Minh Châu khác.
Vân Thiên Vũ không thể không than thở lão Thiên đối với Tiêu Cửu Uyên quá ưu ái, dáng người độc nhất vô nhị, năng lực cũng là độc nhất vô nhị, Vân Thiên Vũ nhớ Tiêu Cửu Uyên lúc trước từng nói, trong phòng khảo nghiệm của học viện Già Lam, tổng cộng chỉ có hai người khảo nghiệm được Tiên Thiên linh mạch thân thể, một là nàng, một chính là Tiêu Cửu Uyên.
Đó chính là lí do Tiêu Cửu Uyên chẳng khác nào là con cưng của trời, dáng người hoàn mỹ, năng lực nghịch thiên, có thêm thân phận vô cùng tốt, thân là con út của thái hậu, đệ đệ của hoàng đế, không ai không sủng ái cưng chiều hắn.
Điều này nuôi thành bản tính cuồng vọng bá đạo của hắn.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa sâu kín nói: Vương gia, xem ra ngươi đối với ta vẫn là khách khí, không có nói ta một năm mới có thể lĩnh ngộ.
Tiêu Cửu Uyên nghe Vân Thiên Vũ nói như thế, giọng nói lạnh nhạt ma mị vang lên: Bổn vương tin tưởng lấy năng lực của ngươi, không cần một năm, ba tháng là có thể lĩnh ngộ được, ngươi ít nhất so người bình thường thông minh hơn một chút.
Tiêu Cửu Uyên tự nhận rằng hắn đối với Vân Thiên Vũ tương đối khách khí.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghe được mặt cũng tối, nếu như nàng có cái năng lực đó, nhất định sẽ đè Tiêu Cửu Uyên lại điên cuồng đánh, nàng suy nghĩ hừ lạnh một tiếng nói: Ta nghĩ muốn tạ ơn vương gia đã đánh giá cao về ta sao?
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ tâm tình khó chịu, tâm tình của hắn lại tương đối tốt, rộng lượng đứng lên, vẻ mặt hào phóng đưa tay nhận lấy quyển sách trong tay Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: Hôm nay tâm tình của bổn vương không tệ, bổn vương sẽ dạy ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ được nội dung của Hoán Linh Quyết.
Hắn vừa nói vừa lật Hoán Linh Quyết, đưa về hướng Vân Thiên Vũ ngồi một chút, chỉ vào nội dung trong Hoán Linh Quyết nói.
Ngươi xem đầu tiên chính là ân cần săn sóc linh mạch của bản thân, linh mạch ân cần săn sóc phải đi theo sở dục, giống như một phần trong thân thể mình, mà không phải chỉ trong thời điểm khi ngươi cần thi triển linh lực, mà trước đó còn phải điều động linh mạch.
Trong xe ngựa giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Cửu Uyên giống như hương thơm Long Tiên Hương, một loại hương làm say lòng người, Vân Thiên Vũ bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, rất muốn nhắc nhở hắn, một thước khoảng cách, hắn nói ghét nữ nhân là nàng đây, hiện tại cách gần như vậy coi là chuyện gì xảy ra?
Nhưng rất nhanh Vân Thiên Vũ liền bị nội dung Tiêu Cửu Uyên đang nói hấp dẫn, không còn có chú ý khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.
Ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Cửu Uyên dâng lên lãnh ý, đồng mâu không nói ra được âm trầm, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, từ từ mở miệng nói: Ngươi xác định ngươi có thể chân chánh lĩnh ngộ nội dung của Hoán Linh Quyết thượng đẳng.
Vân Thiên Vũ cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên đối diện: Từ từ lĩnh ngộ là được, ta tin tưởng chuyện này không làm khó được ta.
Nàng từ nhỏ cũng chưa từng bị sách vở nào làm cho khổ sở, thế nên điểm này Vân Thiên Vũ tuyệt không lo lắng.
Nhưng đối diện Tiêu Cửu Uyên lại tự tiếu phi tiếu nhìn Vân Thiên Vũ nói: Không biết ba tháng ngươi có thể hay không lĩnh ngộ được.
Vân Thiên Vũ mặt hắc tuyến nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, không vui nói: Ly thân vương gia đây là nói ta đần sao? Ba tháng không thể lĩnh ngộ được.
Bổn vương đã nói rất khiêm tốn, có người một năm còn không có lĩnh ngộ được đấy chứ.
Tiêu Cửu Uyên cùng Vân Thiên Vũ vừa nói chuyện, tâm trạng buồn bực lúc trước cuối cùng chậm rãi từng chút một vơi đi, tâm tình tựa hồ không tệ, cho nên khuôn mặt tuấn mỹ tươi sáng lên đôi chút, Dạ Minh Châu trong xe ngựa tản mát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, phũ xuống cả người hắn, khiến cho hắn giống như một viên Dạ Minh Châu khác.
Vân Thiên Vũ không thể không than thở lão Thiên đối với Tiêu Cửu Uyên quá ưu ái, dáng người độc nhất vô nhị, năng lực cũng là độc nhất vô nhị, Vân Thiên Vũ nhớ Tiêu Cửu Uyên lúc trước từng nói, trong phòng khảo nghiệm của học viện Già Lam, tổng cộng chỉ có hai người khảo nghiệm được Tiên Thiên linh mạch thân thể, một là nàng, một chính là Tiêu Cửu Uyên.
Đó chính là lí do Tiêu Cửu Uyên chẳng khác nào là con cưng của trời, dáng người hoàn mỹ, năng lực nghịch thiên, có thêm thân phận vô cùng tốt, thân là con út của thái hậu, đệ đệ của hoàng đế, không ai không sủng ái cưng chiều hắn.
Điều này nuôi thành bản tính cuồng vọng bá đạo của hắn.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa sâu kín nói: Vương gia, xem ra ngươi đối với ta vẫn là khách khí, không có nói ta một năm mới có thể lĩnh ngộ.
Tiêu Cửu Uyên nghe Vân Thiên Vũ nói như thế, giọng nói lạnh nhạt ma mị vang lên: Bổn vương tin tưởng lấy năng lực của ngươi, không cần một năm, ba tháng là có thể lĩnh ngộ được, ngươi ít nhất so người bình thường thông minh hơn một chút.
Tiêu Cửu Uyên tự nhận rằng hắn đối với Vân Thiên Vũ tương đối khách khí.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghe được mặt cũng tối, nếu như nàng có cái năng lực đó, nhất định sẽ đè Tiêu Cửu Uyên lại điên cuồng đánh, nàng suy nghĩ hừ lạnh một tiếng nói: Ta nghĩ muốn tạ ơn vương gia đã đánh giá cao về ta sao?
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ tâm tình khó chịu, tâm tình của hắn lại tương đối tốt, rộng lượng đứng lên, vẻ mặt hào phóng đưa tay nhận lấy quyển sách trong tay Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: Hôm nay tâm tình của bổn vương không tệ, bổn vương sẽ dạy ngươi làm sao có thể lĩnh ngộ được nội dung của Hoán Linh Quyết.
Hắn vừa nói vừa lật Hoán Linh Quyết, đưa về hướng Vân Thiên Vũ ngồi một chút, chỉ vào nội dung trong Hoán Linh Quyết nói.
Ngươi xem đầu tiên chính là ân cần săn sóc linh mạch của bản thân, linh mạch ân cần săn sóc phải đi theo sở dục, giống như một phần trong thân thể mình, mà không phải chỉ trong thời điểm khi ngươi cần thi triển linh lực, mà trước đó còn phải điều động linh mạch.
Trong xe ngựa giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Cửu Uyên giống như hương thơm Long Tiên Hương, một loại hương làm say lòng người, Vân Thiên Vũ bắt đầu nhìn chằm chằm hắn, rất muốn nhắc nhở hắn, một thước khoảng cách, hắn nói ghét nữ nhân là nàng đây, hiện tại cách gần như vậy coi là chuyện gì xảy ra?
Nhưng rất nhanh Vân Thiên Vũ liền bị nội dung Tiêu Cửu Uyên đang nói hấp dẫn, không còn có chú ý khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.
/1395
|