Tiểu Linh Đang và Điêu Gia cùng với Tiểu Anh lập tức dán mặt lên tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lúc này trong phòng, Vân Thiên Vũ trải qua một đêm ân cần săn sóc linh mạch, thức tỉnh linh mạch, cảm ứng linh mạch, thời điểm trời hừng sáng, nàng đã có thể ngưng tụ ra linh khí, lúc này tay nàng chỉ nhẹ nhàng ngưng tụ một chút, một chút linh khí màu đỏ xuất hiện trên tay của nàng.
Trước cửa phòng, Họa Mi ngơ ngác nhìn người trong phòng, sau đó chần chờ nhẹ giọng gọi một cái: Tiểu thư?
Người trên giường là tiểu thư sao? Không phải đâu, tiểu thư thế nào hoàn toàn thay đổi.
Cùng lúc Họa Mi lên tiếng gọi nhỏ, trên giường Vân Thiên Vũ chậm rãi thở ra một hơi, tùy ý mở mắt, trong nháy mắt, trong con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng mênh mông, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng, càng tăng thêm nét đẹp như một bức họa.
Họa Mi xác nhận nữ tử trên giường chính là tiểu thư, cũng không khống chế được nữa: A a a.
Ngoài phòng Tiểu Linh Đang và Điêu Gia còn có Tiểu Anh nghe được tiếng thét của Họa Mi, tất cả đều sợ hết hồn, mọi người tâm trầm xuống, sau đó một người một chồn một chim, quả quyết đẩy cửa xông vào.
Bọn họ cho rằng Vân Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì, cho nên mang theo vẻ mặt kinh sợ đi tới.
Nhưng đến khi vào trong phòng, thấy được người ngồi trên giường trong phòng, mọi người ngây ngô giật mình.
Vân Thiên Vũ nhìn mấy người ngoài cửa xông vào, giống như cũng bị kinh sợ, không nhịn được hơi cau mày nhìn qua.
Nhưng nàng không biết, một động tác cau mày đơn giản như vậy, lại không nói ra được thanh lệ bức người, khiến người khác không thể dời mắt.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao ai cũng sợ hãi như vậy.
Trong phòng cuối cùng có người phản ứng lại, sau đó mọi người hưng phấn cười lên.
Họa Mi cười đến vui vẻ nhất: Tiểu thư, mặt của người, các vết sẹo trên mặt của người đã hoàn toàn biến mất, người thật là xinh đẹp a, ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Họa Mi vừa nói lao tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, kích động lôi kéo cánh tay của Vân Thiên Vũ.
Tiểu thư, ta dám nói, người bây giờ có đứng trước mặt Hậu gia, hắn cũng sẽ không nhận ra người, người so với trước kia tuyệt đối không giống nhau, từ trước tiểu thư ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đói bụng đến xanh xao vàng vọt, quả thật nhìn không được tốt lắm, nhưng bây giờ tiểu thư thật là xinh đẹp a.
Họa Mi dứt lời, Tiểu Linh Đang cũng lao tới, dùng sức gật đầu, mặt tràn đầy vui sướng quang mang.
Vân tỷ tỷ, ngươi tốt nhất nên nhìn một chút, ngươi giống như một bức họa, thật là xinh đẹp.
Tiểu Linh Đang nhìn Vân Thiên Vũ, trong đầu đột nhiên nghĩ tới ca ca yêu nghiệt của nàng, nếu như ca ca thấy Vân tỷ tỷ, không biết có thích Vân tỷ tỷ không, nếu như hắn thích Vân tỷ tỷ, cưới Vân tỷ tỷ, tỷ ấy không phải là tẩu tử của nàng sao?
Tiểu Linh Đang càng nghĩ càng vui vẻ, đôi mắt bắt đầu mơ màng.
Điêu Gia cùng Tiểu Anh hai người cũng cao hứng bu lại.
Điêu Gia ngạo khí lẫm liệt hừ lạnh nói: Lần này có thể để cho cái tên xấu xa kia xem một chút, chủ tử có xứng với hắn hay không, bất quá coi như hắn hối hận, cũng không được.
Điêu Gia suy nghĩ một chút cảm thấy thoải mái, phía sau hắn Tiểu Anh cao hứng rất nhiều, tịch mịch nói.
Lần này Tiểu Anh là đệ nhị mỹ nhân, đệ nhất mỹ nhân là chủ tử.
Điêu Gia mắt lạnh nhìn chằm chằm nó, suy tính có nên hay không lột sạch lông của con chim chết tiệt này, nó rõ ràng chỉ là một con chim nhỏ nho, không nên nói mình là mỹ nhân, mỹ đại gia ngươi, Điêu Gia muốn rút lông chim.
Tiểu Anh vừa nhìn ánh mắt khát máu của Điêu Gia, lập tức cười khan nhìn về Vân Thiên Vũ.
Chủ tử, ngươi thật xinh đẹp, thật là xinh đẹp a, Tiểu Anh lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân đẹp như vậy.
Vân Thiên Vũ đen mặt, trợn mắt nhìn Tiểu Anh một cái, nàng nếu nhớ không lầm, Tiểu Anh hình như vẫn luôn ở trong Phượng Linh Giới, nó cũng chưa nhìn thấy con người, còn dám nói lớn như vậy chưa có thấy mỹ nhân đẹp như vậy.
Lúc này trong phòng, Vân Thiên Vũ trải qua một đêm ân cần săn sóc linh mạch, thức tỉnh linh mạch, cảm ứng linh mạch, thời điểm trời hừng sáng, nàng đã có thể ngưng tụ ra linh khí, lúc này tay nàng chỉ nhẹ nhàng ngưng tụ một chút, một chút linh khí màu đỏ xuất hiện trên tay của nàng.
Trước cửa phòng, Họa Mi ngơ ngác nhìn người trong phòng, sau đó chần chờ nhẹ giọng gọi một cái: Tiểu thư?
Người trên giường là tiểu thư sao? Không phải đâu, tiểu thư thế nào hoàn toàn thay đổi.
Cùng lúc Họa Mi lên tiếng gọi nhỏ, trên giường Vân Thiên Vũ chậm rãi thở ra một hơi, tùy ý mở mắt, trong nháy mắt, trong con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng mênh mông, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng, càng tăng thêm nét đẹp như một bức họa.
Họa Mi xác nhận nữ tử trên giường chính là tiểu thư, cũng không khống chế được nữa: A a a.
Ngoài phòng Tiểu Linh Đang và Điêu Gia còn có Tiểu Anh nghe được tiếng thét của Họa Mi, tất cả đều sợ hết hồn, mọi người tâm trầm xuống, sau đó một người một chồn một chim, quả quyết đẩy cửa xông vào.
Bọn họ cho rằng Vân Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì, cho nên mang theo vẻ mặt kinh sợ đi tới.
Nhưng đến khi vào trong phòng, thấy được người ngồi trên giường trong phòng, mọi người ngây ngô giật mình.
Vân Thiên Vũ nhìn mấy người ngoài cửa xông vào, giống như cũng bị kinh sợ, không nhịn được hơi cau mày nhìn qua.
Nhưng nàng không biết, một động tác cau mày đơn giản như vậy, lại không nói ra được thanh lệ bức người, khiến người khác không thể dời mắt.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao ai cũng sợ hãi như vậy.
Trong phòng cuối cùng có người phản ứng lại, sau đó mọi người hưng phấn cười lên.
Họa Mi cười đến vui vẻ nhất: Tiểu thư, mặt của người, các vết sẹo trên mặt của người đã hoàn toàn biến mất, người thật là xinh đẹp a, ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Họa Mi vừa nói lao tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, kích động lôi kéo cánh tay của Vân Thiên Vũ.
Tiểu thư, ta dám nói, người bây giờ có đứng trước mặt Hậu gia, hắn cũng sẽ không nhận ra người, người so với trước kia tuyệt đối không giống nhau, từ trước tiểu thư ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đói bụng đến xanh xao vàng vọt, quả thật nhìn không được tốt lắm, nhưng bây giờ tiểu thư thật là xinh đẹp a.
Họa Mi dứt lời, Tiểu Linh Đang cũng lao tới, dùng sức gật đầu, mặt tràn đầy vui sướng quang mang.
Vân tỷ tỷ, ngươi tốt nhất nên nhìn một chút, ngươi giống như một bức họa, thật là xinh đẹp.
Tiểu Linh Đang nhìn Vân Thiên Vũ, trong đầu đột nhiên nghĩ tới ca ca yêu nghiệt của nàng, nếu như ca ca thấy Vân tỷ tỷ, không biết có thích Vân tỷ tỷ không, nếu như hắn thích Vân tỷ tỷ, cưới Vân tỷ tỷ, tỷ ấy không phải là tẩu tử của nàng sao?
Tiểu Linh Đang càng nghĩ càng vui vẻ, đôi mắt bắt đầu mơ màng.
Điêu Gia cùng Tiểu Anh hai người cũng cao hứng bu lại.
Điêu Gia ngạo khí lẫm liệt hừ lạnh nói: Lần này có thể để cho cái tên xấu xa kia xem một chút, chủ tử có xứng với hắn hay không, bất quá coi như hắn hối hận, cũng không được.
Điêu Gia suy nghĩ một chút cảm thấy thoải mái, phía sau hắn Tiểu Anh cao hứng rất nhiều, tịch mịch nói.
Lần này Tiểu Anh là đệ nhị mỹ nhân, đệ nhất mỹ nhân là chủ tử.
Điêu Gia mắt lạnh nhìn chằm chằm nó, suy tính có nên hay không lột sạch lông của con chim chết tiệt này, nó rõ ràng chỉ là một con chim nhỏ nho, không nên nói mình là mỹ nhân, mỹ đại gia ngươi, Điêu Gia muốn rút lông chim.
Tiểu Anh vừa nhìn ánh mắt khát máu của Điêu Gia, lập tức cười khan nhìn về Vân Thiên Vũ.
Chủ tử, ngươi thật xinh đẹp, thật là xinh đẹp a, Tiểu Anh lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua mỹ nhân đẹp như vậy.
Vân Thiên Vũ đen mặt, trợn mắt nhìn Tiểu Anh một cái, nàng nếu nhớ không lầm, Tiểu Anh hình như vẫn luôn ở trong Phượng Linh Giới, nó cũng chưa nhìn thấy con người, còn dám nói lớn như vậy chưa có thấy mỹ nhân đẹp như vậy.
/1395
|