Tưởng Ngọc Khê mặc dù không muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên, nhưng nhìn đến Vân Thiên Vũ được tứ hôn cho Tiêu Cửu Uyên, trong lòng đặc biệt không thoải mái.
Nữ nhân này tại sao a, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn thiên phú không có thiên phú, nhưng nàng lại được hoàng thượng hạ chỉ cho Tiêu Cửu Uyên làm vương phi, nàng xứng sao?
Tưởng Ngọc Khê mắt thấy hoa hồng rơi vào trong tay Vân Thiên Vũ, thật nhanh nhìn Vân Thiên Tuyết, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vân Thiên Tuyết đứng lên, ôn nhu mở miệng nói.
Các vị tỷ tỷ, đại tỷ của ta tỷ ấy cái gì cũng không biết, nhưng quy tắc trò chơi không thể phá hỏng, cho nên ta nguyện ý thay Đại tỷ của ta tới biểu diễn một tài nghệ, hi vọng các vị tha lỗi.
Vân Thiên Tuyết vừa nói xong, bên trong yến các các tiểu thư liền nghị luận, trong đó có người tán dương Vân Thiên Tuyết, cho rằng Vân Thiên Tuyết tâm địa thiện lương, khắp nơi suy nghĩ vì tỷ muội của nàng, thật là một người tốt.
Bởi vì Vân Thiên Tuyết lên tiếng, không ít người liền nghĩ tới chuyện về nha hoàn Hải Đường đã chết, nói không chừng vì chuyện kia, Vân Thiên Tuyết thật sự bị người khác hãm hại, nàng căn bản cũng không có hại người nhà Hải Đường, mà có người khác vu oan hãm hại nàng.
Vân Thiên Tuyết nhìn không ít người nói tốt vì nàng, nhận xét đối với nàng rõ ràng so với trước tốt hơn nhiều.
Đây cũng là mục đích của nàng hôm nay, một đề cao danh tiếng của mình, hai hủy diệt danh tiếng của Vân Thiên Vũ.
Hôm nay nàng là thay Vân Thiên Vũ biểu diễn tài nghệ, rất nhanh kinh thành sẽ vang lên lời đồn thổi, Vân Thiên Vũ chính xác là một phế vật.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ không nhịn được cười lên, trong mắt tia sắc bén chuyển động.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về Vân Thiên Vũ, bộ mặt dịu dàng nở nụ cười: Đại tỷ, ngươi đừng lo lắng, hết thảy có ta đây, ta tới thay ngươi biểu diễn.
Hành động của Vân Thiên Tuyết chẳng những để cho các tiểu thư cảm động, ngay cả Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng hài lòng gật đầu, cho rằng Vân Thiên Tuyết làm rất đúng, nữ nhân có lòng khoan dung lớn như vậy, ngày sau mới xứng là Tuyên vương phi, mới đủ để cho người kính trọng.
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lòng thầm nói, nữ nhân này nếu như thức thời, nên để cho Tuyết Nhi thay nàng hoàn thành, nếu không chẳng những ném đi mặt mũi của nàng, cũng là ném đi thể diện của Vĩnh Ninh Hậu phủ, càng thêm ném mất thể diện của Cửu hoàng thúc.
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, lại thấy Tiêu Cửu Uyên quanh thân hàn khí, làm cho người ta không dám nhìn lâu.
Bên trong yến các, Vân Thiên Tuyết dứt lời, có người cười lạnh: Tốt nhất chơi đúng luật, nói như vậy, có ý tứ gì sao? Nếu không được tại sao lúc mới bắt đầu không nói, bắt đầu chủ động nói ra, chúng ta tự nhiên sẽ không cưỡng bách ngươi tham gia. Hiện tại làm như vậy là có ý gì?
Đúng vậy, muốn chơi thật vui một trò cũng không thể tận hứng, còn chơi cái gì nữa.
Không chơi, không chơi, thật là mất hứng.
Đường đường Ly thân vương phi, ngay cả trò chơi cũng không chơi nổi, còn chơi cái gì.
Lời của những người này nói ra, khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên tối lại, đồng mâu bén nhọn bắn thẳng về phía người nói chuyện.
Những người đó lập tức cảm nhận được sợ hãi, từ từ ai cũng không dám nói xấu Vân Thiên Vũ.
Lúc này Vân Thiên Vũ đứng lên, nàng mặc dù che mặt, nhưng một đôi mắt giống như suối thu thủy phiếm quang mang, nhàn nhạt nhưng trong trẻo lạnh lùng, nàng nhìn sang, người bị nàng nhìn, cũng theo bản năng ngậm miệng lại, một câu nói cũng không nói được.
Lúc này mọi người không tự chủ được nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện nữ nhân này mặc dù che mặt, nhưng một thân hơi thở trong trẻo lạnh lùng linh động, nhưng lại phảng phất như Bạch Ngọc Lan cao nhã thanh quý, mặc dù mặt nàng bị hủy, nhưng khí độ cùng với cử chỉ giở tay nhấc chân của nàng, cũng không kém so với bất kỳ tiểu thư của đại gia tộc nào.
Nữ nhân này tại sao a, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn thiên phú không có thiên phú, nhưng nàng lại được hoàng thượng hạ chỉ cho Tiêu Cửu Uyên làm vương phi, nàng xứng sao?
Tưởng Ngọc Khê mắt thấy hoa hồng rơi vào trong tay Vân Thiên Vũ, thật nhanh nhìn Vân Thiên Tuyết, sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vân Thiên Tuyết đứng lên, ôn nhu mở miệng nói.
Các vị tỷ tỷ, đại tỷ của ta tỷ ấy cái gì cũng không biết, nhưng quy tắc trò chơi không thể phá hỏng, cho nên ta nguyện ý thay Đại tỷ của ta tới biểu diễn một tài nghệ, hi vọng các vị tha lỗi.
Vân Thiên Tuyết vừa nói xong, bên trong yến các các tiểu thư liền nghị luận, trong đó có người tán dương Vân Thiên Tuyết, cho rằng Vân Thiên Tuyết tâm địa thiện lương, khắp nơi suy nghĩ vì tỷ muội của nàng, thật là một người tốt.
Bởi vì Vân Thiên Tuyết lên tiếng, không ít người liền nghĩ tới chuyện về nha hoàn Hải Đường đã chết, nói không chừng vì chuyện kia, Vân Thiên Tuyết thật sự bị người khác hãm hại, nàng căn bản cũng không có hại người nhà Hải Đường, mà có người khác vu oan hãm hại nàng.
Vân Thiên Tuyết nhìn không ít người nói tốt vì nàng, nhận xét đối với nàng rõ ràng so với trước tốt hơn nhiều.
Đây cũng là mục đích của nàng hôm nay, một đề cao danh tiếng của mình, hai hủy diệt danh tiếng của Vân Thiên Vũ.
Hôm nay nàng là thay Vân Thiên Vũ biểu diễn tài nghệ, rất nhanh kinh thành sẽ vang lên lời đồn thổi, Vân Thiên Vũ chính xác là một phế vật.
Vân Thiên Tuyết suy nghĩ không nhịn được cười lên, trong mắt tia sắc bén chuyển động.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về Vân Thiên Vũ, bộ mặt dịu dàng nở nụ cười: Đại tỷ, ngươi đừng lo lắng, hết thảy có ta đây, ta tới thay ngươi biểu diễn.
Hành động của Vân Thiên Tuyết chẳng những để cho các tiểu thư cảm động, ngay cả Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng hài lòng gật đầu, cho rằng Vân Thiên Tuyết làm rất đúng, nữ nhân có lòng khoan dung lớn như vậy, ngày sau mới xứng là Tuyên vương phi, mới đủ để cho người kính trọng.
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ nhìn về Vân Thiên Vũ, trong lòng thầm nói, nữ nhân này nếu như thức thời, nên để cho Tuyết Nhi thay nàng hoàn thành, nếu không chẳng những ném đi mặt mũi của nàng, cũng là ném đi thể diện của Vĩnh Ninh Hậu phủ, càng thêm ném mất thể diện của Cửu hoàng thúc.
Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, lại thấy Tiêu Cửu Uyên quanh thân hàn khí, làm cho người ta không dám nhìn lâu.
Bên trong yến các, Vân Thiên Tuyết dứt lời, có người cười lạnh: Tốt nhất chơi đúng luật, nói như vậy, có ý tứ gì sao? Nếu không được tại sao lúc mới bắt đầu không nói, bắt đầu chủ động nói ra, chúng ta tự nhiên sẽ không cưỡng bách ngươi tham gia. Hiện tại làm như vậy là có ý gì?
Đúng vậy, muốn chơi thật vui một trò cũng không thể tận hứng, còn chơi cái gì nữa.
Không chơi, không chơi, thật là mất hứng.
Đường đường Ly thân vương phi, ngay cả trò chơi cũng không chơi nổi, còn chơi cái gì.
Lời của những người này nói ra, khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên tối lại, đồng mâu bén nhọn bắn thẳng về phía người nói chuyện.
Những người đó lập tức cảm nhận được sợ hãi, từ từ ai cũng không dám nói xấu Vân Thiên Vũ.
Lúc này Vân Thiên Vũ đứng lên, nàng mặc dù che mặt, nhưng một đôi mắt giống như suối thu thủy phiếm quang mang, nhàn nhạt nhưng trong trẻo lạnh lùng, nàng nhìn sang, người bị nàng nhìn, cũng theo bản năng ngậm miệng lại, một câu nói cũng không nói được.
Lúc này mọi người không tự chủ được nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện nữ nhân này mặc dù che mặt, nhưng một thân hơi thở trong trẻo lạnh lùng linh động, nhưng lại phảng phất như Bạch Ngọc Lan cao nhã thanh quý, mặc dù mặt nàng bị hủy, nhưng khí độ cùng với cử chỉ giở tay nhấc chân của nàng, cũng không kém so với bất kỳ tiểu thư của đại gia tộc nào.
/1395
|