Sắc mặt Vân Thiên Tuyết nhăn nhó đến đáng sợ, bất quá mọi người chỉ nghĩ nàng ta bị giật mình, bởi vì tại chỗ mọi người bị dọa không nhẹ, ai cũng không rảnh để ý tới người khác.
Nếu như nói lúc trước có vài nữ nhân trong lòng đối với Vân Thiên Vũ có chút ý định cười nhạo, hiện tại ai cũng không dám.
Tiêu Cửu Uyên rõ ràng vì nữ nhân này, bất kể bởi vì lý do che chở nàng, tóm lại, hắn tỏ rõ lập trường sẽ giúp nữ nhân kia, cho nên bọn họ sau này không thể trêu chọc nữ nhân đó, thà rằng đố tốt với nàng khá hơn một chút, cũng không cần đắc tội nàng.
Nhìn hậu quả của Lục Uyển Nhi thì biết.
Các nàng cũng không muốn bị đối xử như vậy.
Tiếng ba ba bạt tai đang tiếp tục, trong các đình viện yến các, đã sớm không có tâm trạng chơi trò chơi gì nữa, mọi người như gặp đại địch, không ít người đứng lên, hoảng sợ đứng ở một bên.
Tiêu Cửu Uyên giống như không thấy, hắn xưa nay làm theo ý mình, không để ý tới người khác.
Hôm nay vốn dĩ tâm trạng của hắn không tốt, Vân Thiên Vũ nữ nhân kia còn dám khiêu khích hắn, tâm tình của hắn hết sức hết sức không tốt.
Hắn không tốt, tự nhiên muốn tìm người hả giận, Lục Uyển Nhi tự đâm vào, mắc mớ gì tới hắn a.
Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn tới các tiểu thư bên trong đình viện bị dọa không nhẹ, một đôi đồng mâu u ám âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không thèm quan tâm đến lý lẽ hắn, dù sao nàng biết hôm nay tâm tình hắn không tốt, nhất định là có người gặp xui xẻo.
Về phần Lục Uyển Nhi xui xẻo, đáng đời.
Dĩ nhiên Vân Thiên Vũ tuyệt đối không tự mình đa tình cho rằng Tiêu Cửu Uyên làm vậy là vì che chở nàng, rõ ràng hắn bởi vì tâm tình không tốt, mới có người xui xẻo.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ hai mắt lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn hắn, trong lòng nổi khí lớn hơn, ầm một tiếng đứng lên, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, từ trên cao nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy đều không giải thích được, ánh mắt kia khiến cho Tiêu Cửu Uyên khó chịu vô cùng.
Hắn duỗi bàn tay liền nhấc Vân Thiên Vũ từ chỗ ngồi lên, trực tiếp cùng mình mặt đối mặt.
Vân Thiên Vũ mặt lạnh, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, hừ lạnh nói.
Ly thân vương gia, ngươi làm cái gì vậy, người nào lại trêu chọc ngươi?
Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ tức giận, tâm tình tự dưng khá hơn một chút, tuấn nhan tuyệt mỹ lại không có biến hóa chút nào, hắn lạnh lùng mở miệng: Là người nào lúc trước nói nếu bổn vương tâm tình không tốt, có thể tới tìm nàng nói chuyện tâm sự một chút, hiện tại tâm trạng của bổn vương không tốt, cho nên tìm ngươi tâm sự.
Vân Thiên Vũ gương mặt hắc tuyến, thật muốn cắn đầu lưỡi của mình, không có chuyện trêu chọc hắn làm cái gì.
Tâm sự có kiểu tâm tâm sự này sao?
Vân Thiên Vũ hừ lạnh, đem người đến giữa không trung tâm sự.
Nàng thật muốn nhấc chân đạp hắn, bất quá nàng đối với Tiêu Cửu Uyên hiểu rõ, biết nếu như nàng dám ở trước mặt người khác đá hắn, nhất định sẽ bị hắn chưởng trực tiếp thành trọng thương, cho nên Vân Thiên Vũ nhịn xuống, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nheo mắt phượng, ha hả cười lạnh hai tiếng: Ngươi muốn tâm sự thế nào? Bổn vương xem ngươi như là khách quý mà tâm sự.
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói là tràn đầy trào phúng.
Vân Thiên Vũ trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, khóe mắt thấy mọi người xung quanh tất cả đều nhìn chằm chằm bọn họ.
Trong mắt những người đó, tất cả đều cho rằng lá gan nàng thật to a, dám can đảm cùng Tiêu Cửu Uyên đối mắt.
Quá trâu bò, chẳng những không hãi sợ Tiêu Cửu Uyên, lại vẫn dám cùng Tiêu Cửu Uyên cãi vã.
Điểm quan trọng nhất là nàng hoàn hảo tốt, một chút việc cũng không có.
A a a, này rốt cuộc là có ý gì?
Bọn họ hoàn toàn làm không hiểu, nếu như nói Tiêu Cửu Uyên thích Vân Thiên Vũ đi, thì hắn đối với nàng hung thần ác sát, nếu như nói hắn không thích nàng đi, nhưng lại khắp nơi che chở nàng.
Người xung quanh trong lòng đều suy nghĩ, nhưng lại suy nghĩ không ra.
Nếu như nói lúc trước có vài nữ nhân trong lòng đối với Vân Thiên Vũ có chút ý định cười nhạo, hiện tại ai cũng không dám.
Tiêu Cửu Uyên rõ ràng vì nữ nhân này, bất kể bởi vì lý do che chở nàng, tóm lại, hắn tỏ rõ lập trường sẽ giúp nữ nhân kia, cho nên bọn họ sau này không thể trêu chọc nữ nhân đó, thà rằng đố tốt với nàng khá hơn một chút, cũng không cần đắc tội nàng.
Nhìn hậu quả của Lục Uyển Nhi thì biết.
Các nàng cũng không muốn bị đối xử như vậy.
Tiếng ba ba bạt tai đang tiếp tục, trong các đình viện yến các, đã sớm không có tâm trạng chơi trò chơi gì nữa, mọi người như gặp đại địch, không ít người đứng lên, hoảng sợ đứng ở một bên.
Tiêu Cửu Uyên giống như không thấy, hắn xưa nay làm theo ý mình, không để ý tới người khác.
Hôm nay vốn dĩ tâm trạng của hắn không tốt, Vân Thiên Vũ nữ nhân kia còn dám khiêu khích hắn, tâm tình của hắn hết sức hết sức không tốt.
Hắn không tốt, tự nhiên muốn tìm người hả giận, Lục Uyển Nhi tự đâm vào, mắc mớ gì tới hắn a.
Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn tới các tiểu thư bên trong đình viện bị dọa không nhẹ, một đôi đồng mâu u ám âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không thèm quan tâm đến lý lẽ hắn, dù sao nàng biết hôm nay tâm tình hắn không tốt, nhất định là có người gặp xui xẻo.
Về phần Lục Uyển Nhi xui xẻo, đáng đời.
Dĩ nhiên Vân Thiên Vũ tuyệt đối không tự mình đa tình cho rằng Tiêu Cửu Uyên làm vậy là vì che chở nàng, rõ ràng hắn bởi vì tâm tình không tốt, mới có người xui xẻo.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ hai mắt lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn hắn, trong lòng nổi khí lớn hơn, ầm một tiếng đứng lên, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, từ trên cao nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy đều không giải thích được, ánh mắt kia khiến cho Tiêu Cửu Uyên khó chịu vô cùng.
Hắn duỗi bàn tay liền nhấc Vân Thiên Vũ từ chỗ ngồi lên, trực tiếp cùng mình mặt đối mặt.
Vân Thiên Vũ mặt lạnh, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, hừ lạnh nói.
Ly thân vương gia, ngươi làm cái gì vậy, người nào lại trêu chọc ngươi?
Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ tức giận, tâm tình tự dưng khá hơn một chút, tuấn nhan tuyệt mỹ lại không có biến hóa chút nào, hắn lạnh lùng mở miệng: Là người nào lúc trước nói nếu bổn vương tâm tình không tốt, có thể tới tìm nàng nói chuyện tâm sự một chút, hiện tại tâm trạng của bổn vương không tốt, cho nên tìm ngươi tâm sự.
Vân Thiên Vũ gương mặt hắc tuyến, thật muốn cắn đầu lưỡi của mình, không có chuyện trêu chọc hắn làm cái gì.
Tâm sự có kiểu tâm tâm sự này sao?
Vân Thiên Vũ hừ lạnh, đem người đến giữa không trung tâm sự.
Nàng thật muốn nhấc chân đạp hắn, bất quá nàng đối với Tiêu Cửu Uyên hiểu rõ, biết nếu như nàng dám ở trước mặt người khác đá hắn, nhất định sẽ bị hắn chưởng trực tiếp thành trọng thương, cho nên Vân Thiên Vũ nhịn xuống, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên nheo mắt phượng, ha hả cười lạnh hai tiếng: Ngươi muốn tâm sự thế nào? Bổn vương xem ngươi như là khách quý mà tâm sự.
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói là tràn đầy trào phúng.
Vân Thiên Vũ trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, khóe mắt thấy mọi người xung quanh tất cả đều nhìn chằm chằm bọn họ.
Trong mắt những người đó, tất cả đều cho rằng lá gan nàng thật to a, dám can đảm cùng Tiêu Cửu Uyên đối mắt.
Quá trâu bò, chẳng những không hãi sợ Tiêu Cửu Uyên, lại vẫn dám cùng Tiêu Cửu Uyên cãi vã.
Điểm quan trọng nhất là nàng hoàn hảo tốt, một chút việc cũng không có.
A a a, này rốt cuộc là có ý gì?
Bọn họ hoàn toàn làm không hiểu, nếu như nói Tiêu Cửu Uyên thích Vân Thiên Vũ đi, thì hắn đối với nàng hung thần ác sát, nếu như nói hắn không thích nàng đi, nhưng lại khắp nơi che chở nàng.
Người xung quanh trong lòng đều suy nghĩ, nhưng lại suy nghĩ không ra.
/1395
|