Trong tối, cả mặt Vân Lôi đỏ bừng, sắc mặt không nói ra được khó coi.
Lão đạo sĩ này dám có can đảm ở Vĩnh Ninh Hậu phủ làm ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không tha cho lão ta.
Nhưng Vân Lôi nghĩ đến lão đạo sĩ này bị giam trong nhà kho, căn bản không đi ra được, cho nên là nữ nhân này đưa tới cửa, chẳng lẽ nữ nhân này là người này già trước tuổi không thành.
Vân Lôi đang suy nghĩ lung tung, Vân Thiên Vũ cùng Vân Thiên Tuyết chạy tới.
Vân Thiên Tuyết thấy Vân Thiên Vũ không nói ra được oán hận, nhưng chỉ có thể nuốt một búng máu vào trong bụng.
Nàng ta dẫn nha hoàn sau lưng đi tới bên cạnh Vân Lôi, vừa vặn nhìn thấy hai người đó.
Vân Thiên Tuyết vẫn chưa gả, thấy trường hợp như vậy, tự nhiên đỏ mặt, a một tiếng kêu sợ hãi, sau đó không nhịn được kêu to lên: Đôi cẩu nam nữ thế nhưng ở Vĩnh Ninh Hậu phủ làm ra chuyện tằng tịu với nhau như vậy, ra sức đanh cho ta, loạn côn đánh chết.
Vân Thiên Vũ sợ hãi kêu: A, quá tàn nhẫn, hay là hỏi bọn họ xem, nếu như hai người bọn họ là thật tâm yêu nhau, cũng không cần loạn côn đánh chết, dù sao đạo sĩ kia cũng là người có tiếng tăm a.
Lời của Vân Thiên Vũ, rất tốt nhắc nhở Vân Lôi về tiếng tăm của Nghiễm Dương đạo trưởng, nếu như không giải thích được đem người đánh chết, chỉ sợ Vĩnh Ninh Hậu phủ phải gánh trách nhiệm.
Vân Lôi suy nghĩ âm trầm ra lệnh một vú già: Đi xem một chút nữ nhân kia là người nào, đánh thức nàng ta, hỏi một chút nàng ta tại sao ở nhà kho.
Sau lưng Vân Lôi, Vân Thiên Vũ cười lạnh.
Vân Lôi, như thế này chỉ sợ ngươi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, ngươi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ nữ nhân sẽ là phu nhân của ngươi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về Liễu thị đã hôn mê.
Nàng lúc trước an bài Điêu Gia cùng Tiểu Anh tới bỏ thuốc, thật ra thì đã sớm đoán ra Liễu thị tối nay tất nhiên sẽ tới chất vấn Nghiễm Dương đạo trưởng, vì sao mọi chuyện không làm theo lời bà ta nói, được rồi, nếu bà ta đến xem Nghiễm Dương đạo trưởng, nàng sao không để bọn họ cùng nhau.
Có điều phía sau còn có đại chiêu ác, Liễu thị, ngươi ngàn vạn lần phải chịu đựng a.
Tối nay, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Lúc này vú già được Vân Lôi ra lên đi đến, bà ta giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt Liễu thị, lớn tiếng kêu lên: Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi là người nào?
Vú già vỗ mấy cái, làm cho tro bụi trên mặt Liễu thị rớt xuống rất nhiều, hiện ra mặt mũi của Liễu thị.
Vú già vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, không phải là phu nhân đi.
Sẽ không, sẽ không.
Vú già thay đổi, quay ngược lại từng bước, thật nhanh ngẩng đầu nhìn bốn phía, muốn nhìn một chút phu nhân có tới hay không, nhưng là bà ta nhìn một vòng trước sau, không nhìn thấy bóng dáng Liễu thị, lần này vú già sợ hãi, không dám gọi người, bà ta thật nhanh đứng dậy hướng Vân Lôi đi tới, liền muốn bẩm báo với Vân Lôi chuyện này.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lạnh nhạt cười lên, nàng lại có thể để cho bọn họ lừa gạt cho qua chuyện này, suy nghĩ Vân Thiên Vũ cả kinh kêu lên: A, người này thế nào, thế nào giống phu nhân a?
Một tiếng này giống như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không dám nói.
Tiếp theo đó một tiếng thét chói tai vag lên: Vân Thiên Vũ, ngươi tiện nhân, ngươi lại dám nói******** là ta mẹ, ta muốn liều mạng với ngươi.
Vân Thiên Tuyết thét lên nhào tới cùng Vân Thiên Vũ liều mạng, Vân Thiên Vũ bị dọa sợ vội vàng chạy loạn, sau đó trong lúc vô tình chạy tới bên người Liễu thị, nàng nhấc chân hung hăng đạp loạn lên tay Liễu thị, Liễu thị đau đến không chịu nổi, không nhịn được lên tiếng tức giận mắng.
Người nào đạp ta, muốn chết sao?
Bà ta vừa nói, bốn phía mọi người lần nữa ngẩn ngơ.
Vân Thiên Tuyết ngây ngô giật mình, giống như sét đánh giữa trời quang, nàng ta hoàn toàn không muốn tin tưởng nữ nhân trước mặt này là mẫu thân của nàng ta sao, làm sao có thể, mẫu thân nàng tại sao lại như vậy chứ, tại sao sẽ cùng lão đạo trưởng ở cùng với nhau đây.
Sẽ không, sẽ không.
Lão đạo sĩ này dám có can đảm ở Vĩnh Ninh Hậu phủ làm ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không tha cho lão ta.
Nhưng Vân Lôi nghĩ đến lão đạo sĩ này bị giam trong nhà kho, căn bản không đi ra được, cho nên là nữ nhân này đưa tới cửa, chẳng lẽ nữ nhân này là người này già trước tuổi không thành.
Vân Lôi đang suy nghĩ lung tung, Vân Thiên Vũ cùng Vân Thiên Tuyết chạy tới.
Vân Thiên Tuyết thấy Vân Thiên Vũ không nói ra được oán hận, nhưng chỉ có thể nuốt một búng máu vào trong bụng.
Nàng ta dẫn nha hoàn sau lưng đi tới bên cạnh Vân Lôi, vừa vặn nhìn thấy hai người đó.
Vân Thiên Tuyết vẫn chưa gả, thấy trường hợp như vậy, tự nhiên đỏ mặt, a một tiếng kêu sợ hãi, sau đó không nhịn được kêu to lên: Đôi cẩu nam nữ thế nhưng ở Vĩnh Ninh Hậu phủ làm ra chuyện tằng tịu với nhau như vậy, ra sức đanh cho ta, loạn côn đánh chết.
Vân Thiên Vũ sợ hãi kêu: A, quá tàn nhẫn, hay là hỏi bọn họ xem, nếu như hai người bọn họ là thật tâm yêu nhau, cũng không cần loạn côn đánh chết, dù sao đạo sĩ kia cũng là người có tiếng tăm a.
Lời của Vân Thiên Vũ, rất tốt nhắc nhở Vân Lôi về tiếng tăm của Nghiễm Dương đạo trưởng, nếu như không giải thích được đem người đánh chết, chỉ sợ Vĩnh Ninh Hậu phủ phải gánh trách nhiệm.
Vân Lôi suy nghĩ âm trầm ra lệnh một vú già: Đi xem một chút nữ nhân kia là người nào, đánh thức nàng ta, hỏi một chút nàng ta tại sao ở nhà kho.
Sau lưng Vân Lôi, Vân Thiên Vũ cười lạnh.
Vân Lôi, như thế này chỉ sợ ngươi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, ngươi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ nữ nhân sẽ là phu nhân của ngươi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về Liễu thị đã hôn mê.
Nàng lúc trước an bài Điêu Gia cùng Tiểu Anh tới bỏ thuốc, thật ra thì đã sớm đoán ra Liễu thị tối nay tất nhiên sẽ tới chất vấn Nghiễm Dương đạo trưởng, vì sao mọi chuyện không làm theo lời bà ta nói, được rồi, nếu bà ta đến xem Nghiễm Dương đạo trưởng, nàng sao không để bọn họ cùng nhau.
Có điều phía sau còn có đại chiêu ác, Liễu thị, ngươi ngàn vạn lần phải chịu đựng a.
Tối nay, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Lúc này vú già được Vân Lôi ra lên đi đến, bà ta giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt Liễu thị, lớn tiếng kêu lên: Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ngươi là người nào?
Vú già vỗ mấy cái, làm cho tro bụi trên mặt Liễu thị rớt xuống rất nhiều, hiện ra mặt mũi của Liễu thị.
Vú già vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, không phải là phu nhân đi.
Sẽ không, sẽ không.
Vú già thay đổi, quay ngược lại từng bước, thật nhanh ngẩng đầu nhìn bốn phía, muốn nhìn một chút phu nhân có tới hay không, nhưng là bà ta nhìn một vòng trước sau, không nhìn thấy bóng dáng Liễu thị, lần này vú già sợ hãi, không dám gọi người, bà ta thật nhanh đứng dậy hướng Vân Lôi đi tới, liền muốn bẩm báo với Vân Lôi chuyện này.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lạnh nhạt cười lên, nàng lại có thể để cho bọn họ lừa gạt cho qua chuyện này, suy nghĩ Vân Thiên Vũ cả kinh kêu lên: A, người này thế nào, thế nào giống phu nhân a?
Một tiếng này giống như tảng đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, tất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không dám nói.
Tiếp theo đó một tiếng thét chói tai vag lên: Vân Thiên Vũ, ngươi tiện nhân, ngươi lại dám nói******** là ta mẹ, ta muốn liều mạng với ngươi.
Vân Thiên Tuyết thét lên nhào tới cùng Vân Thiên Vũ liều mạng, Vân Thiên Vũ bị dọa sợ vội vàng chạy loạn, sau đó trong lúc vô tình chạy tới bên người Liễu thị, nàng nhấc chân hung hăng đạp loạn lên tay Liễu thị, Liễu thị đau đến không chịu nổi, không nhịn được lên tiếng tức giận mắng.
Người nào đạp ta, muốn chết sao?
Bà ta vừa nói, bốn phía mọi người lần nữa ngẩn ngơ.
Vân Thiên Tuyết ngây ngô giật mình, giống như sét đánh giữa trời quang, nàng ta hoàn toàn không muốn tin tưởng nữ nhân trước mặt này là mẫu thân của nàng ta sao, làm sao có thể, mẫu thân nàng tại sao lại như vậy chứ, tại sao sẽ cùng lão đạo trưởng ở cùng với nhau đây.
Sẽ không, sẽ không.
/1395
|