Lời Vân Hách nói ra khiến cho Vân Thiên Tuyết thả lỏng không ít, nàng ta vén rèm nhìn ra phía ngoài, từng lần một thúc giục phu xe ngựa trước mặt.
Mau, nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa.
Nàng ta sợ trở về trễ mẫu thân sẽ bị đánh chết.
Trước mặt xe phu xe ngựa, đáp một tiếng, giục xe nhanh hơn.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Tuyết nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc trước ở khách sãnh, trên khăn lụa của mẫu thân có thuê tên.
Ca ca, Dung Hành là ai a? Vì sao trên khăn lụa của mẫu thân có thuê tên của hắn.
Vân Thiên Tuyết đối với Nam Dương Vương Dung Hành không hiểu biết nhiều lắm, cũng không biết tên Nam Dương Vương, cho nên nàng ta rất tò mò người kia là ai.
Sắc mặt Vân Hách nháy mắt thay đổi, thật nhanh trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết một cái: Câm miệng, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, cái đó là tiểu tiện nhân kia sắp đặt diễn trò mà thôi, nàng ta là vu oan hãm hại mẫu thân.
Vân Hách sau khi nói xong, Vân Thiên Tuyết bừng tỉnh, dùng sức gật đầu: Ừ, ta biết.
Nghĩ đến Vân Thiên Vũ, liền nghĩ tới những chuyện kinh ngạc gần đây, ánh mắt Vân Thiên Tuyết nhuộm đầy hận ý, nàng ta ngẩng đầu nhìn về Vân Hách: Ca ca, ngươi nhất định phải giết chết nữ nhân kia, nhất định phải giết chết nàng ta.
Vân Hách tràn đầy âm độc mở miệng: Tốt, ta sẽ giết nàng, thay ngươi cùng mẫu thân trút giận.
Ca ca ngươi thật sự là quá tốt.
Vân Thiên Tuyết rốt cục thư tâm nhiều, ca ca trở lại, nàng ta giống như có chỗ dựa vào, nàng ta cũng không tin ca ca sẽ không đối phó được Vân Thiên Vũ kia.
Ca ca thiên phú kinh người, trước mắt hắn đã là Hoàng Linh đỉnh phong, trong lớp người trẻ tuổi không thấy nhiều lắm, hắn nếu muốn giết Vân Thiên Vũ, giống như nghiền chết một con gà vậy.
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng cao hứng.
Chẳng qua là đợi đến khi nàng ta cùng Vân Hách vào Vĩnh Ninh Hậu phủ, đến tiểu viện của mẫu thân, Vân Thiên Tuyết cũng không cao hứng nổi.
Nàng ta cùng Vân Hách hai người ngơ ngác nhìn người trong khách sãnh chết thảm không nỡ nhìn, thất khiếu chảy máu.
Đó là mẫu thân của bọn họ sao?
Vân Hách phản ứng kịp, nhào qua kêu lên: Mẫu thân, nhi tử trở lại, ngươi mau mở mắt xem một chút a.
Vân Thiên Tuyết òa một tiếng khóc lớn nhào qua.
Mẫu thân ngươi đừng làm ta sợ, ngươi không nên làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại.
Đáng tiếc Liễu thị sớm đã chết, nơi nào sẽ để ý tới bọn họ kêu.
Vân Hách nhìn dáng vẻ mẫu thân chết thảm, trong mắt chợt lóe lên hận ý, hắn quay đầu hung tợn nhìn Vân Lôi: Phụ thân, mẫu thân có phải do ngươi đánh chết hay không, có phải ngươi hay không.
Vân Lôi lúc này dường như già đi mười tuổi, trong thời gian ngắn ngủi, trên đầu sinh ra không ít tóc trắng, cả người già nua vô cùng, hắn ngước mắt nhìn Vân Hách cùng Vân Thiên Tuyết, sau đó cổ quái cười một tiếng, từ từ đứng lên, hướng phía ngoài phòng đi tới, cho nên không thèm quan tâm đến Vân Hách cùng Vân Thiên Tuyết.
Vân Lôi như vậy là cực ít thấy, thường ngày hắn ta hết sức thương yêu Vân Hách.
Vân Hách tâm trầm xuống, không khỏi suy đoán, chẳng lẽ phụ thân biết hắn cùng muội muội căn bản không phải hài tử của hắn, cho nên hắn ta mới có thể tức giận mất đi lý trí đánh chết mẫu thân.
Ngoài phòng, giọng nói lãnh khốc vô tình của Vân Lôi vang lên.
Bây đâu, phu nhân bị ác quỷ hại chết, không nên lưu lại lâu ở trong phủ, lập tức kéo ra ngoài mai táng.
Sau lưng trong sãnh khách, Vân Hách không nhịn được kêu lên: Phụ thân.
Coi như mẫu thân làm cái gì, nhưng dù sao bọn họ cũng ở chung với nhau nhiều năm như vậy, phụ thân tại sao có thể vô tình như vậy, chẳng những đánh chết mẫu thân, thậm chí ngay cả hậu táng cũng không được, trực tiếp kéo ra ngoài mai táng, tại sao có thể, tại sao có thể như vậy.
Đáng tiếc tiếng kêu của Vân Hách không có tác dụng, Vân Lôi nhấc chân rời đi.
Mau, nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa.
Nàng ta sợ trở về trễ mẫu thân sẽ bị đánh chết.
Trước mặt xe phu xe ngựa, đáp một tiếng, giục xe nhanh hơn.
Trong xe ngựa, Vân Thiên Tuyết nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc trước ở khách sãnh, trên khăn lụa của mẫu thân có thuê tên.
Ca ca, Dung Hành là ai a? Vì sao trên khăn lụa của mẫu thân có thuê tên của hắn.
Vân Thiên Tuyết đối với Nam Dương Vương Dung Hành không hiểu biết nhiều lắm, cũng không biết tên Nam Dương Vương, cho nên nàng ta rất tò mò người kia là ai.
Sắc mặt Vân Hách nháy mắt thay đổi, thật nhanh trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết một cái: Câm miệng, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, cái đó là tiểu tiện nhân kia sắp đặt diễn trò mà thôi, nàng ta là vu oan hãm hại mẫu thân.
Vân Hách sau khi nói xong, Vân Thiên Tuyết bừng tỉnh, dùng sức gật đầu: Ừ, ta biết.
Nghĩ đến Vân Thiên Vũ, liền nghĩ tới những chuyện kinh ngạc gần đây, ánh mắt Vân Thiên Tuyết nhuộm đầy hận ý, nàng ta ngẩng đầu nhìn về Vân Hách: Ca ca, ngươi nhất định phải giết chết nữ nhân kia, nhất định phải giết chết nàng ta.
Vân Hách tràn đầy âm độc mở miệng: Tốt, ta sẽ giết nàng, thay ngươi cùng mẫu thân trút giận.
Ca ca ngươi thật sự là quá tốt.
Vân Thiên Tuyết rốt cục thư tâm nhiều, ca ca trở lại, nàng ta giống như có chỗ dựa vào, nàng ta cũng không tin ca ca sẽ không đối phó được Vân Thiên Vũ kia.
Ca ca thiên phú kinh người, trước mắt hắn đã là Hoàng Linh đỉnh phong, trong lớp người trẻ tuổi không thấy nhiều lắm, hắn nếu muốn giết Vân Thiên Vũ, giống như nghiền chết một con gà vậy.
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng cao hứng.
Chẳng qua là đợi đến khi nàng ta cùng Vân Hách vào Vĩnh Ninh Hậu phủ, đến tiểu viện của mẫu thân, Vân Thiên Tuyết cũng không cao hứng nổi.
Nàng ta cùng Vân Hách hai người ngơ ngác nhìn người trong khách sãnh chết thảm không nỡ nhìn, thất khiếu chảy máu.
Đó là mẫu thân của bọn họ sao?
Vân Hách phản ứng kịp, nhào qua kêu lên: Mẫu thân, nhi tử trở lại, ngươi mau mở mắt xem một chút a.
Vân Thiên Tuyết òa một tiếng khóc lớn nhào qua.
Mẫu thân ngươi đừng làm ta sợ, ngươi không nên làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại.
Đáng tiếc Liễu thị sớm đã chết, nơi nào sẽ để ý tới bọn họ kêu.
Vân Hách nhìn dáng vẻ mẫu thân chết thảm, trong mắt chợt lóe lên hận ý, hắn quay đầu hung tợn nhìn Vân Lôi: Phụ thân, mẫu thân có phải do ngươi đánh chết hay không, có phải ngươi hay không.
Vân Lôi lúc này dường như già đi mười tuổi, trong thời gian ngắn ngủi, trên đầu sinh ra không ít tóc trắng, cả người già nua vô cùng, hắn ngước mắt nhìn Vân Hách cùng Vân Thiên Tuyết, sau đó cổ quái cười một tiếng, từ từ đứng lên, hướng phía ngoài phòng đi tới, cho nên không thèm quan tâm đến Vân Hách cùng Vân Thiên Tuyết.
Vân Lôi như vậy là cực ít thấy, thường ngày hắn ta hết sức thương yêu Vân Hách.
Vân Hách tâm trầm xuống, không khỏi suy đoán, chẳng lẽ phụ thân biết hắn cùng muội muội căn bản không phải hài tử của hắn, cho nên hắn ta mới có thể tức giận mất đi lý trí đánh chết mẫu thân.
Ngoài phòng, giọng nói lãnh khốc vô tình của Vân Lôi vang lên.
Bây đâu, phu nhân bị ác quỷ hại chết, không nên lưu lại lâu ở trong phủ, lập tức kéo ra ngoài mai táng.
Sau lưng trong sãnh khách, Vân Hách không nhịn được kêu lên: Phụ thân.
Coi như mẫu thân làm cái gì, nhưng dù sao bọn họ cũng ở chung với nhau nhiều năm như vậy, phụ thân tại sao có thể vô tình như vậy, chẳng những đánh chết mẫu thân, thậm chí ngay cả hậu táng cũng không được, trực tiếp kéo ra ngoài mai táng, tại sao có thể, tại sao có thể như vậy.
Đáng tiếc tiếng kêu của Vân Hách không có tác dụng, Vân Lôi nhấc chân rời đi.
/1395
|