Editor: LaOngDao142
Bên ngoài Tử Trúc Hiên, Tiêu Cửu Uyên cùng Phượng Vô Nhai hai người mặt đen thui, đồng thời trừng mắt nhìn gian phòng Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này đầu óc làm bằng gì a, nàng từ người góc độ nào nhìn ra, bọn họ muốn yêu nhau.
Giọng Tiêu Cửu Uyên rét lạnh vang lên: Vân Thiên Vũ, da của ngươi có phải ngứa hay không?
Phượng Vô Nhai tức giận tiếp lời: Thiếu đánh.
Tiêu Cửu Uyên lập tức bất mãn trợn mắt nhìn Phượng Vô Nhai: Nàng là vị hôn thê của bổn vương, có đánh hay không là chuyện của bổn vương, có liên quan gì tới ngươi.
Tại sao không có liên quan, nàng là tỷ tỷ mà muội muội ta ta nhận thức, dĩ nhiên cũng là muội muội của ta, nghĩa muội.
Phượng Vô Nhai nói xong lời cuối cùng, sắc mặt không nói ra được vui vẻ, thanh âm cũng mị hoặc hơn nhiều lắm, giống như có người nào đó trêu chọc Vũ Mao, tóm lại người này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, cũng lộ ra mị hoặc yêu trì.
Tiêu Cửu Uyên nghe Phượng Vô Nhai nói, mặt đen giống như đáy nồi, hắn cắn răng trầm giọng nói: Phượng Vô Nhai, có tin hay không bổn vương đem muội muội của ngươi giết đi.
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, khiến cho Phượng Vô Nhai mất hứng, giọng hắn hơi trầm thấp xuống, chậm rãi nói: Tiêu Cửu Uyên, ngươi động muội muội ta một cái thử xem, ngươi dám động muội muội ta, ta liền dám giết tất cả người trong Ly thân vương phủ của ngươi, trừ người Ly thân vương phủ, còn có trong cung Thái hậu nương nương.
Ngươi dám.
Tiêu Cửu Uyên xoay người con ngươi bắn ra hàn quang hung ác, hung hăng trừng Phượng Vô Nhai ở đối diện, đại biểu muốn cùng Phượng Vô Nhai quyết một trận sinh tử.
Bất quá Phượng Vô Nhai đột nhiên nhẹ thở dài một tiếng: Hư, có người tới.
Tiêu Cửu Uyên lập tức thu liễm khí tức trên người, ngước mắt nhìn lại.
Linh lực của bọn họ cường đại, thị lực kinh người, vừa nhìn liền thấy quả thật trước mặt có người tới, hơn nữa còn là người lai giả bất thiện.
Người dẫn đầu kia, chính là công tử Vân Hách ẻo lả của Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Hắn lúc nào thì hồi kinh, hơn nữa còn mang theo một nhóm người, khí thế to lớn chạy đến bên này.
Tiêu Cửu Uyên lúc này tâm tình đang không tốt, vừa nhìn thấy mấy người này đi tới, đột nhiên khẽ nở nụ cười, nụ cười kia tràn đầy mùi vị máu tanh.
Đối diện Phượng Vô Nhai cũng nở nụ cười, mâu quang híp lại, con ngươi đỏ ngầu hắn tản ra huyết khí nhàn nhạt, hắn chợt mở miệng, lấy linh lực truyền âm đến lỗ tai Tiêu Cửu Uyên: Không bằng chúng ta so một chút, xem ai giết người nhiều hơn.
Tiêu Cửu Uyên lập tức đồng ý: Hảo.
Hai người nhẹ nhàng thảo luận chuyện giết người, hoàn toàn không để mạng người vào mắt.
Bên kia Vân Hách hoàn toàn không biết nguy hiểm phủ xuống, còn khí thế hung hăng dẫn thủ hạ chính là mấy tên linh lực chạy thẳng tới Tử Trúc Hiên của Vân Thiên Vũ.
Trong nhóm người này, có một cường giả Thanh Linh, còn có một cường giả Lục Linh, còn lại trên căn bản là Hoàng Linh.
Bất quá cho dù là như vậy, cũng là số tiền khổng lồ.
Từ điểm này không khó nhìn ra lão tổ tông Vĩnh Ninh Hậu phủ, đối với Vân Hách đứa cháu này rất coi trọng, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên phái ra nhiều cường giả linh lực nhiều như vậy bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn bị thương.
Thanh Linh cường giả bên người Vân Hách, năng lực nhạy cảm mạnh hơn người khác, hắn càng đi tới Tử Trúc Hiên, càng cảm thấy gặp nguy hiểm, không nhịn được dừng bước, nhìn về Vân Hách nói: Đại công tử, bên trong Tử Trúc Hiên tựa hồ có nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đem linh lực trên người ẩn dấu đi, nhưng uy lực kia, vẫn khiến cho Thanh Linh cường giả cảm thấy, cho nên không dám dễ dàng đến gần.
Nhưng Vân Hách vừa mới mất mẫu thân, nhất là khi mẫu thân hắn chết thảm như vậy, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến dáng vẻ bà ta thất khiếu chảy máu.
Vân Thiên Vũ hắn sẽ không bỏ qua.
Vân Lôi hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Bên ngoài Tử Trúc Hiên, Tiêu Cửu Uyên cùng Phượng Vô Nhai hai người mặt đen thui, đồng thời trừng mắt nhìn gian phòng Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này đầu óc làm bằng gì a, nàng từ người góc độ nào nhìn ra, bọn họ muốn yêu nhau.
Giọng Tiêu Cửu Uyên rét lạnh vang lên: Vân Thiên Vũ, da của ngươi có phải ngứa hay không?
Phượng Vô Nhai tức giận tiếp lời: Thiếu đánh.
Tiêu Cửu Uyên lập tức bất mãn trợn mắt nhìn Phượng Vô Nhai: Nàng là vị hôn thê của bổn vương, có đánh hay không là chuyện của bổn vương, có liên quan gì tới ngươi.
Tại sao không có liên quan, nàng là tỷ tỷ mà muội muội ta ta nhận thức, dĩ nhiên cũng là muội muội của ta, nghĩa muội.
Phượng Vô Nhai nói xong lời cuối cùng, sắc mặt không nói ra được vui vẻ, thanh âm cũng mị hoặc hơn nhiều lắm, giống như có người nào đó trêu chọc Vũ Mao, tóm lại người này từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, cũng lộ ra mị hoặc yêu trì.
Tiêu Cửu Uyên nghe Phượng Vô Nhai nói, mặt đen giống như đáy nồi, hắn cắn răng trầm giọng nói: Phượng Vô Nhai, có tin hay không bổn vương đem muội muội của ngươi giết đi.
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, khiến cho Phượng Vô Nhai mất hứng, giọng hắn hơi trầm thấp xuống, chậm rãi nói: Tiêu Cửu Uyên, ngươi động muội muội ta một cái thử xem, ngươi dám động muội muội ta, ta liền dám giết tất cả người trong Ly thân vương phủ của ngươi, trừ người Ly thân vương phủ, còn có trong cung Thái hậu nương nương.
Ngươi dám.
Tiêu Cửu Uyên xoay người con ngươi bắn ra hàn quang hung ác, hung hăng trừng Phượng Vô Nhai ở đối diện, đại biểu muốn cùng Phượng Vô Nhai quyết một trận sinh tử.
Bất quá Phượng Vô Nhai đột nhiên nhẹ thở dài một tiếng: Hư, có người tới.
Tiêu Cửu Uyên lập tức thu liễm khí tức trên người, ngước mắt nhìn lại.
Linh lực của bọn họ cường đại, thị lực kinh người, vừa nhìn liền thấy quả thật trước mặt có người tới, hơn nữa còn là người lai giả bất thiện.
Người dẫn đầu kia, chính là công tử Vân Hách ẻo lả của Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Hắn lúc nào thì hồi kinh, hơn nữa còn mang theo một nhóm người, khí thế to lớn chạy đến bên này.
Tiêu Cửu Uyên lúc này tâm tình đang không tốt, vừa nhìn thấy mấy người này đi tới, đột nhiên khẽ nở nụ cười, nụ cười kia tràn đầy mùi vị máu tanh.
Đối diện Phượng Vô Nhai cũng nở nụ cười, mâu quang híp lại, con ngươi đỏ ngầu hắn tản ra huyết khí nhàn nhạt, hắn chợt mở miệng, lấy linh lực truyền âm đến lỗ tai Tiêu Cửu Uyên: Không bằng chúng ta so một chút, xem ai giết người nhiều hơn.
Tiêu Cửu Uyên lập tức đồng ý: Hảo.
Hai người nhẹ nhàng thảo luận chuyện giết người, hoàn toàn không để mạng người vào mắt.
Bên kia Vân Hách hoàn toàn không biết nguy hiểm phủ xuống, còn khí thế hung hăng dẫn thủ hạ chính là mấy tên linh lực chạy thẳng tới Tử Trúc Hiên của Vân Thiên Vũ.
Trong nhóm người này, có một cường giả Thanh Linh, còn có một cường giả Lục Linh, còn lại trên căn bản là Hoàng Linh.
Bất quá cho dù là như vậy, cũng là số tiền khổng lồ.
Từ điểm này không khó nhìn ra lão tổ tông Vĩnh Ninh Hậu phủ, đối với Vân Hách đứa cháu này rất coi trọng, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên phái ra nhiều cường giả linh lực nhiều như vậy bảo vệ hắn, chỉ sợ hắn bị thương.
Thanh Linh cường giả bên người Vân Hách, năng lực nhạy cảm mạnh hơn người khác, hắn càng đi tới Tử Trúc Hiên, càng cảm thấy gặp nguy hiểm, không nhịn được dừng bước, nhìn về Vân Hách nói: Đại công tử, bên trong Tử Trúc Hiên tựa hồ có nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.
Mặc dù Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đem linh lực trên người ẩn dấu đi, nhưng uy lực kia, vẫn khiến cho Thanh Linh cường giả cảm thấy, cho nên không dám dễ dàng đến gần.
Nhưng Vân Hách vừa mới mất mẫu thân, nhất là khi mẫu thân hắn chết thảm như vậy, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến dáng vẻ bà ta thất khiếu chảy máu.
Vân Thiên Vũ hắn sẽ không bỏ qua.
Vân Lôi hắn cũng sẽ không bỏ qua.
/1395
|