Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ biết việc đã đến nước này, nàng coi như ảo não cũng vô ích, chẳng bằng bình tĩnh đối mặt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên, từ từ nhẹ xốc áo choàng màu tím lụa mỏng, lộ ra gương mặt sau lớp lụa mỏng, mày như dao, lại cong tinh rế, đôi mắt trong sáng, thật giống nước suối trong khe, ở dưới ánh đèn dâng lên hơi ba quang, thật giống như có vô số lưu quang ở mắt dao động.
Ánh mắt thật xinh đẹp, người nhìn thấy không nhịn được sợ hãi than.
Chẳng những là ánh mắt, nữ nhân này khuôn mặt chỗ nào cũng đẹp, lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, miệng, còn có làn da vô cùng mịn màng, hơn nữa sắc mặt nàng linh động, thật là mỹ nhân hiếm thấy.
Mỹ nhân bọn họ thấy cũng nhiều, kinh thành có không ít mỹ nhân, đáng tiếc không có một nữ nhân đẹp như vậy, nữ nhân trước mặt xinh đẹp động lòng người như vậy.
Ly thân vương phủ Hạ tổng quản, Bạch Diệu cùng Hắc Diệu nhìn, không nhịn được ở trong lòng than thở, nữ tử này cùng chủ tử của bọn hắn thật đúng là trời đất tạo nên một đôi a.
Không biết nàng đến tột cùng là ai? Còn có chủ tử đối với người ta theo sát không nghỉ, đến tột cùng là bởi vì binh phù, hay là bởi vì nhìn trúng người ta đây.
Suy nghĩ của Bạch Diệu cùng Hắc Diệu, Tiêu Cửu Uyên không biết, nếu không hắn khẳng định tại chỗ đập chết hai người.
Bên ngoài Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên trước đại môn, từ từ câu nhục, kiều mỵ nói chuyện, nàng sở dĩ biểu hiện như vậy, chính là vì để cho Tiêu Cửu Uyên không phát hiện được thân phận của nàng.
Ly thân vương gia, ngươi bắt những tiểu hài tử kia, không phải là vì bắt ta sao? Hiện tại ta tới, ngươi thả mấy đứa nhỏ kia đi.
Dẫn người.
Tiêu Cửu Uyên lãnh quyết mở miệng, con ngươi màu đen thiêu đốt ngọn lửa, chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trước cửa, hôm nay hắn nếu không tính sổ nữ nhân này, hắn cũng không gọi Tiêu Cửu Uyên.
Bạch Diệu nghe được Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, nhanh chóng đi dẫn người, Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử rất nhanh bị mang ra ngoài.
Vốn là Vân Thiên Vũ cho rằng những đứa nhỏ này nhất định bị dọa sợ, nhưng không nghĩ tới Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử cũng rất trấn định, ngay cả hài tử nhỏ nhất bốn năm tuổi cũng không có khóc, điều này làm cho Vân Thiên Vũ tán thưởng.
Nàng ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên: Tốt lắm, người ngươi muốn bắt là ta, thả bọn họ đi.
Tiêu Cửu Uyên phượng mâu híp lại, ánh sáng nguy hiểm long ở đáy mắt, hắn cười lạnh vung tay lên.
Bạch Diệu vội vàng ra lệnh người thả người.
Vân Thiên Vũ nhìn tới Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng quay đầu nhìn về Tiểu Linh Đang: Ngươi lập tức dẫn bọn hắn đi.
Hảo.
Lần này Tiểu Linh Đang quả quyết gật đầu.
Tiểu Linh Đang vừa nhìn thấy Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử đám người đi tới, vội vàng xông tới, đưa tay lôi kéo bọn họ, thật nhanh nói: Chúng ta đi thôi.
Tiểu Báo Tử cùng Tiểu Sư Tử quay đầu lại nhìn Vân Thiên Vũ một cái, trong mắt mọi người là sợ hãi than, tỷ tỷ thật là xinh đẹp, giống như tiên nữ, còn có nàng chính là nữ tử vương gia hỏi bọn hắn sao? Nhưng là bọn hắn chưa từng thấy qua nàng a.
Tiểu Báo Tử cùng Tiểu Sư Tử hoàn toàn không có nghĩ Vân Thiên Vũ là người lúc trước cứu bọn nó.
Vân Thiên Vũ mắt thấy Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử rời đi, trong lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng từ từ buông khăn che mặt màu tím xuống, khăn che mặt chậm rãi rơi xuống, che khuất khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của nàng, nàng thật nhanh suy nghĩ, như thế nào thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Cửu Uyên.
Trước của Ly thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên từng bước từng bước hướng nàng đi tới, bước chân ưu nhã, phảng phất như một hùng sư trong rừng tản bộ, chẳng qua trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, từ từ hiện ra nụ cười tinh huyết, âm trầm đến đáng sợ.
Người còn chưa đến gần Vân Thiên Vũ, một tia sát khí đã bao quanh cả người Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ biết việc đã đến nước này, nàng coi như ảo não cũng vô ích, chẳng bằng bình tĩnh đối mặt.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên, từ từ nhẹ xốc áo choàng màu tím lụa mỏng, lộ ra gương mặt sau lớp lụa mỏng, mày như dao, lại cong tinh rế, đôi mắt trong sáng, thật giống nước suối trong khe, ở dưới ánh đèn dâng lên hơi ba quang, thật giống như có vô số lưu quang ở mắt dao động.
Ánh mắt thật xinh đẹp, người nhìn thấy không nhịn được sợ hãi than.
Chẳng những là ánh mắt, nữ nhân này khuôn mặt chỗ nào cũng đẹp, lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, miệng, còn có làn da vô cùng mịn màng, hơn nữa sắc mặt nàng linh động, thật là mỹ nhân hiếm thấy.
Mỹ nhân bọn họ thấy cũng nhiều, kinh thành có không ít mỹ nhân, đáng tiếc không có một nữ nhân đẹp như vậy, nữ nhân trước mặt xinh đẹp động lòng người như vậy.
Ly thân vương phủ Hạ tổng quản, Bạch Diệu cùng Hắc Diệu nhìn, không nhịn được ở trong lòng than thở, nữ tử này cùng chủ tử của bọn hắn thật đúng là trời đất tạo nên một đôi a.
Không biết nàng đến tột cùng là ai? Còn có chủ tử đối với người ta theo sát không nghỉ, đến tột cùng là bởi vì binh phù, hay là bởi vì nhìn trúng người ta đây.
Suy nghĩ của Bạch Diệu cùng Hắc Diệu, Tiêu Cửu Uyên không biết, nếu không hắn khẳng định tại chỗ đập chết hai người.
Bên ngoài Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên trước đại môn, từ từ câu nhục, kiều mỵ nói chuyện, nàng sở dĩ biểu hiện như vậy, chính là vì để cho Tiêu Cửu Uyên không phát hiện được thân phận của nàng.
Ly thân vương gia, ngươi bắt những tiểu hài tử kia, không phải là vì bắt ta sao? Hiện tại ta tới, ngươi thả mấy đứa nhỏ kia đi.
Dẫn người.
Tiêu Cửu Uyên lãnh quyết mở miệng, con ngươi màu đen thiêu đốt ngọn lửa, chăm chú nhìn chằm chằm cô gái trước cửa, hôm nay hắn nếu không tính sổ nữ nhân này, hắn cũng không gọi Tiêu Cửu Uyên.
Bạch Diệu nghe được Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, nhanh chóng đi dẫn người, Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử rất nhanh bị mang ra ngoài.
Vốn là Vân Thiên Vũ cho rằng những đứa nhỏ này nhất định bị dọa sợ, nhưng không nghĩ tới Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử cũng rất trấn định, ngay cả hài tử nhỏ nhất bốn năm tuổi cũng không có khóc, điều này làm cho Vân Thiên Vũ tán thưởng.
Nàng ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên: Tốt lắm, người ngươi muốn bắt là ta, thả bọn họ đi.
Tiêu Cửu Uyên phượng mâu híp lại, ánh sáng nguy hiểm long ở đáy mắt, hắn cười lạnh vung tay lên.
Bạch Diệu vội vàng ra lệnh người thả người.
Vân Thiên Vũ nhìn tới Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng quay đầu nhìn về Tiểu Linh Đang: Ngươi lập tức dẫn bọn hắn đi.
Hảo.
Lần này Tiểu Linh Đang quả quyết gật đầu.
Tiểu Linh Đang vừa nhìn thấy Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử đám người đi tới, vội vàng xông tới, đưa tay lôi kéo bọn họ, thật nhanh nói: Chúng ta đi thôi.
Tiểu Báo Tử cùng Tiểu Sư Tử quay đầu lại nhìn Vân Thiên Vũ một cái, trong mắt mọi người là sợ hãi than, tỷ tỷ thật là xinh đẹp, giống như tiên nữ, còn có nàng chính là nữ tử vương gia hỏi bọn hắn sao? Nhưng là bọn hắn chưa từng thấy qua nàng a.
Tiểu Báo Tử cùng Tiểu Sư Tử hoàn toàn không có nghĩ Vân Thiên Vũ là người lúc trước cứu bọn nó.
Vân Thiên Vũ mắt thấy Tiểu Báo Tử Tiểu Sư Tử rời đi, trong lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng từ từ buông khăn che mặt màu tím xuống, khăn che mặt chậm rãi rơi xuống, che khuất khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của nàng, nàng thật nhanh suy nghĩ, như thế nào thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Cửu Uyên.
Trước của Ly thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên từng bước từng bước hướng nàng đi tới, bước chân ưu nhã, phảng phất như một hùng sư trong rừng tản bộ, chẳng qua trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, từ từ hiện ra nụ cười tinh huyết, âm trầm đến đáng sợ.
Người còn chưa đến gần Vân Thiên Vũ, một tia sát khí đã bao quanh cả người Vân Thiên Vũ.
/1395
|