Vân Thiên Vũ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Bạch Diệu nói bắt được mấy đứa trẻ bỏ trốn, không phải là Tiểu Báo Tử bọn họ chứ.
Không phải nàng đã cho Tiểu Linh Đang đưa bọn họ trốn sao? Sao còn có thể bị bắt.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, bên tai lại nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của Tiêu Cửu Uyên: “Nữ nhân đó chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến bổn vương rắc thuốc bột trên người mấy đứa trẻ, không quá ba ngày, dù cho bọn họ trốn trong hang chuột, bổn vương cũng có thể tìm ra bọn họ.”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối sầm, thật không ngờ Tiêu Cửu Uyên âm hiểm như vậy.
Nàng vốn tưởng là hắn không thèm động đến mấy đứa trẻ, thật không ngờ hắn lại làm vậy, nàng quá sơ suất rồi.
Hiện giờ Tiểu Báo Tử bọn họ lại bị bắt.
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ, Tiêu Cửu Uyên phía sau đã xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Bạch Diệu bên cạnh.
“Đi, đem một đứa lớn nhất trong số đó ra cổng thành, mai phục bốn phía cổng thành, bổn vương muốn xem xem nữ nhân đó có tới cứu đứa bé đó không.”
“Vương gia, nếu nữ nhân đó không đến thì sao? Nàng ta thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được chúng ta mai phục ở cổng thành.”
Tiêu Cửu Uyên dẫn Bạch Diệu Hắc Diệu ra ngoài, đồng thời ngông cuồng nói: “Nếu nữ nhân này không dám đến, cứ giết cho ta, một ngày không đến, giết một đứa, hai ngày không đến giết hai đứa.”
Vân Thiên Vũ phía sau tối sầm mặt, không nhịn được tốn hơi thừa lời, ngón tay nới lỏng lại nắm, nắm lại nới lỏng.
Nàng đã định hôm nay tự mình nói ra chuyện trước đây giấu giếm Tiêu Cửu Uyên, tự tay trả lại binh phù cho hắn, nhưng bây giờ hắn dám bắt Tiểu Báo Tử bọn họ, uy hiếp nàng.
Người này thật sự quá ghê tởm.
Vân Thiên Vũ tức giận nghĩ, Phượng Vô Nhai ở một bên từ từ tiến đến, lười nhác nhắc nhở Vân Thiên Vũ: “Tốt nhất ngươi đừng ra cổng thành, tên kia rõ ràng là muốn bắt ngươi.”
Đương nhiên Vân Thiên Vũ biết điều này, nhưng nàng có thể trơ mắt nhìn Tiểu Báo Tử bọn họ chết sao?
“Không được, ta không thể thấy chết mà không cứu được, không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn mấy tiểu tử kia chết, việc này là ta gây phiền phức cho bọn họ.”
Vân Thiên Vũ nhớ tới bản thân lúc trước nói chuyện với Tiêu Cửu Uyên, hiện tại nàng đi nói với Tiêu Cửu Uyên, nữ nhân áo tím kia chính là nàng, mặt cô khỏi rồi, trước đây là nàng đánh hắn, đá hắn, còn đánh cắp binh phù của hắn.
Nếu nàng nói, hắn có thả Tiểu Báo Tử bọn họ không?
Trong lòng Vân Thiên Vũ không hề chắc chắn, người kia có thể giận dữ giết Tiểu Báo Tử bọn họ hay không, tính tình của người đó hoàn toàn có thể làm vậy.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, Phượng Vô Nhai bên cạnh nhanh chóng mở miệng nói: “Ta giúp ngươi, ta giúp ngươi cứu mấy đứa trẻ ra.”
Vân Thiên Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, hơi hơi nheo mắt lại.
“Ngươi tốt bụng như vậy, sẽ không có tâm kế đùa giỡn gì chứ.”
Vẻ mặt Phượng Vô Nhai bị thương, vô cùng ưu oán nhìn Vân Thiên Vũ: “Muội muội, ngươi làm tổn thương trái tim ta rồi, trái tim ca ca tan vỡ thành từng mảnh rồi, không tin ngươi nhìn một cái xem.”
Bộ dạng ưu oán của Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ thả lỏng rất nhiều, không nhịn được liếc y mắt một cái.
“Ngươi muốn giúp là chuyện của ngươi, ngươi không thể đòi hỏi ta báo đáp, ta cũng sẽ không báo đáp ngươi.”
“Chúng ta là huynh muội ruột thịt, còn phải so đo chuyện đó sao.”
Đôi mắt đào hoa của Phương Vô Nhai khiêu khích, sáng lên mị hoặc, liều mạng phóng điện với Vân Thiên Vũ.
Nói thật ra nếu không phải y bày ra khuôn mặt đáng ghét này với Vân Thiên Vũ, không chừng Vân Thiên Vũ thật sự bị y mê hoặc rồi, nhưng đối diện với khuôn mặt này, vân Thiên Vũ vừa nhìn đã tức giận.
Không phải nàng đã cho Tiểu Linh Đang đưa bọn họ trốn sao? Sao còn có thể bị bắt.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, bên tai lại nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo của Tiêu Cửu Uyên: “Nữ nhân đó chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến bổn vương rắc thuốc bột trên người mấy đứa trẻ, không quá ba ngày, dù cho bọn họ trốn trong hang chuột, bổn vương cũng có thể tìm ra bọn họ.”
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối sầm, thật không ngờ Tiêu Cửu Uyên âm hiểm như vậy.
Nàng vốn tưởng là hắn không thèm động đến mấy đứa trẻ, thật không ngờ hắn lại làm vậy, nàng quá sơ suất rồi.
Hiện giờ Tiểu Báo Tử bọn họ lại bị bắt.
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ, Tiêu Cửu Uyên phía sau đã xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Bạch Diệu bên cạnh.
“Đi, đem một đứa lớn nhất trong số đó ra cổng thành, mai phục bốn phía cổng thành, bổn vương muốn xem xem nữ nhân đó có tới cứu đứa bé đó không.”
“Vương gia, nếu nữ nhân đó không đến thì sao? Nàng ta thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được chúng ta mai phục ở cổng thành.”
Tiêu Cửu Uyên dẫn Bạch Diệu Hắc Diệu ra ngoài, đồng thời ngông cuồng nói: “Nếu nữ nhân này không dám đến, cứ giết cho ta, một ngày không đến, giết một đứa, hai ngày không đến giết hai đứa.”
Vân Thiên Vũ phía sau tối sầm mặt, không nhịn được tốn hơi thừa lời, ngón tay nới lỏng lại nắm, nắm lại nới lỏng.
Nàng đã định hôm nay tự mình nói ra chuyện trước đây giấu giếm Tiêu Cửu Uyên, tự tay trả lại binh phù cho hắn, nhưng bây giờ hắn dám bắt Tiểu Báo Tử bọn họ, uy hiếp nàng.
Người này thật sự quá ghê tởm.
Vân Thiên Vũ tức giận nghĩ, Phượng Vô Nhai ở một bên từ từ tiến đến, lười nhác nhắc nhở Vân Thiên Vũ: “Tốt nhất ngươi đừng ra cổng thành, tên kia rõ ràng là muốn bắt ngươi.”
Đương nhiên Vân Thiên Vũ biết điều này, nhưng nàng có thể trơ mắt nhìn Tiểu Báo Tử bọn họ chết sao?
“Không được, ta không thể thấy chết mà không cứu được, không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn mấy tiểu tử kia chết, việc này là ta gây phiền phức cho bọn họ.”
Vân Thiên Vũ nhớ tới bản thân lúc trước nói chuyện với Tiêu Cửu Uyên, hiện tại nàng đi nói với Tiêu Cửu Uyên, nữ nhân áo tím kia chính là nàng, mặt cô khỏi rồi, trước đây là nàng đánh hắn, đá hắn, còn đánh cắp binh phù của hắn.
Nếu nàng nói, hắn có thả Tiểu Báo Tử bọn họ không?
Trong lòng Vân Thiên Vũ không hề chắc chắn, người kia có thể giận dữ giết Tiểu Báo Tử bọn họ hay không, tính tình của người đó hoàn toàn có thể làm vậy.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, Phượng Vô Nhai bên cạnh nhanh chóng mở miệng nói: “Ta giúp ngươi, ta giúp ngươi cứu mấy đứa trẻ ra.”
Vân Thiên Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai, hơi hơi nheo mắt lại.
“Ngươi tốt bụng như vậy, sẽ không có tâm kế đùa giỡn gì chứ.”
Vẻ mặt Phượng Vô Nhai bị thương, vô cùng ưu oán nhìn Vân Thiên Vũ: “Muội muội, ngươi làm tổn thương trái tim ta rồi, trái tim ca ca tan vỡ thành từng mảnh rồi, không tin ngươi nhìn một cái xem.”
Bộ dạng ưu oán của Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ thả lỏng rất nhiều, không nhịn được liếc y mắt một cái.
“Ngươi muốn giúp là chuyện của ngươi, ngươi không thể đòi hỏi ta báo đáp, ta cũng sẽ không báo đáp ngươi.”
“Chúng ta là huynh muội ruột thịt, còn phải so đo chuyện đó sao.”
Đôi mắt đào hoa của Phương Vô Nhai khiêu khích, sáng lên mị hoặc, liều mạng phóng điện với Vân Thiên Vũ.
Nói thật ra nếu không phải y bày ra khuôn mặt đáng ghét này với Vân Thiên Vũ, không chừng Vân Thiên Vũ thật sự bị y mê hoặc rồi, nhưng đối diện với khuôn mặt này, vân Thiên Vũ vừa nhìn đã tức giận.
/1395
|