Phượng Vô Nhai không ngăn cản nữa, khóe môi y cong lên như cười mà lại như không, uể oải nói.
“Người yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ người, tuyệt đối không để Tiêu Cửu Uyên thật sự làm hại đến ngươi.”
Vân Thiên Vũ ngơ ngác một chút, quay đầu lại nhìn Phượng Vô Nhai, sao y lại tốt với nàng như thế.
Phượng Vô Nhai vừa liếc mắt liền thấy được sự hoài nghi trong mắt nàng, y cười nói: “Ngươi quên là muội muội ta sau này vẫn còn phải trông cậy vào ngươi à, bây giờ ta phải bảo vệ ngươi thật tốt.”
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một lát, cũng không nói nhiều, nàng có thể hoài nghi những thứ khác nhưng tuyệt đối không nghi ngờ sự quan tâm của Phượng Vô Nhai đối với Tiểu Linh Đang.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được, vừa đi vừa nói, ngươi muốn làm rõ tình hình của phủ Ly thân vương và Tiêu Cửu Uyên, ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng hành động cứu người tối nay ngươi phải nghe lời ta.”
Vân Thiên Vũ không phản bác, sau khi hai người đi ra khỏi phòng, Diệp Gia và Họa Mi cùng đi về phía họ.
Vân Thiên Vũ ra hiệu cho Diệp Gia đi theo nàng, Họa Mi ở lại trong vương phủ.
Phủ An thân vương không thể so với phủ Vĩnh Ninh Hầu, trong vương phủ có rất nhiều thị vệ nên không cần phải lo lắng.
Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia, Điêu Gia, Tiểu Anh cùng Phượng Vô Nhai ra Tây Phượng viện, nhìn thấy trong bóng tối có vài tia sáng xuất hiện, trong nháy mắt đã ở trước mặt bọn họ.
Vân Thiên Vũ nhíu mày nhìn, thấy người đi tới là Tiểu Linh Đang và mấy thủ hạ mặc áo đen.
Tiểu Linh Đang vừa xuất hiện là thương tâm nói: “Vân tỷ tỷ, muội thật vô dụng, mấy người Tiểu Báo Tử bị Tiêu Cửu Uyên bắt vào vương phủ rồi, Tiểu Báo Tử còn bị treo ở phía trên cổng thành, vốn dĩ muội muốn đi cứu bọn họ nhưng bọn họ không cho muội cứu, còn nói chuyện này ca ca có sắp xếp.”
Tiểu Linh Đang càng nghĩ càng cảm thấy mình thật vô dụng.
Chuyện Vân tỷ tỷ giao cho mà nàng cũng làm không xong, nàng ủ rũ nói.
Vân Thiên Vũ đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của nàng, trấn an nàng nói.
“Không phải lỗi của muội, vốn dĩ Tiêu Cửu Uyên là người nham hiểm xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, đừng nói là muội, cho dù là ta cũng không phải đối thủ của hắn nên muội đừng nên đau lòng.”
Tiểu Linh Đang nhanh chóng mở miệng nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ.”
Hai mắt nàng mở to, long lanh nước nhìn về phía Vân Thiên Vũ, giống như một chú nai con vậy.
Từ trước tới nay, nàng luôn muốn có một tỷ tỷ, khó khăn lắm mới quen được Vân tỷ tỷ, nếu vì mình làm việc không tốt khiến cho Vân tỷ tỷ ghét bỏ, nàng nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, liếc nhìn nàng: “Chẳng lẽ ta lại là người hẹp hòi như vậy sao?”
Tiểu Linh Đang vừa nghe đã biết Vân Thiên Vũ không trách nàng nên lập tức nhào tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, tay ôm lấy cánh tay nàng lắc lắc: “Muội biết Vân tỷ tỷ là tốt nhất.”
Từ đầu tới đuôi, trong mắt Tiểu Linh Đang chỉ có Vân Thiên Vũ, hoàn toàn không để mắt đến người ca ca bên cạnh khiến cho người làm ca ca như Phượng Vô Nhai vô cùng chua xót, chỉ hận không thể nhắc nhở nàng vẫn còn một người đang đứng sờ sờ ở đây.
“Xem ra ta lại khiến cho người khác ghét bỏ rồi.”
Cuối cùng Tiểu Linh Đang cũng nhìn thấy người bên cạnh, sau đó nhìn Phượng Vô Nhai với vẻ mặt ghét bỏ: “Ca ca, huynh thật là xấu, sao lại làm ra cái mặt xấu thế không biết.”
Phượng Vô Nhai đưa tay gõ vào trán Tiểu Linh Đang: “Ta vì ai mới như vậy, ta đang phải chùi đít cho ai đây.”
Tiểu Linh Đang thè lưỡi.
Trong đó tràn đầy tình huynh muội.
Vân Thiên Vũ không nói gì nhiều mà nói chỉ như đinh đóng cột: “Chúng ta đi thôi, mau chóng đi cứu người.”
Nói xong liền đi ra ngoài trước tiên, Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang, còn có đám người Diệp Gia vội vàng đi theo sau.
Đám người Vân Thiên Vũ không đi ra từ cửa chính mà ra ngoài một cách cẩn thận từ cửa sau của phủ An thân vương rồi đi thẳng đến cổng thành.
“Người yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ người, tuyệt đối không để Tiêu Cửu Uyên thật sự làm hại đến ngươi.”
Vân Thiên Vũ ngơ ngác một chút, quay đầu lại nhìn Phượng Vô Nhai, sao y lại tốt với nàng như thế.
Phượng Vô Nhai vừa liếc mắt liền thấy được sự hoài nghi trong mắt nàng, y cười nói: “Ngươi quên là muội muội ta sau này vẫn còn phải trông cậy vào ngươi à, bây giờ ta phải bảo vệ ngươi thật tốt.”
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một lát, cũng không nói nhiều, nàng có thể hoài nghi những thứ khác nhưng tuyệt đối không nghi ngờ sự quan tâm của Phượng Vô Nhai đối với Tiểu Linh Đang.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được, vừa đi vừa nói, ngươi muốn làm rõ tình hình của phủ Ly thân vương và Tiêu Cửu Uyên, ta sẽ không ngăn cản ngươi nhưng hành động cứu người tối nay ngươi phải nghe lời ta.”
Vân Thiên Vũ không phản bác, sau khi hai người đi ra khỏi phòng, Diệp Gia và Họa Mi cùng đi về phía họ.
Vân Thiên Vũ ra hiệu cho Diệp Gia đi theo nàng, Họa Mi ở lại trong vương phủ.
Phủ An thân vương không thể so với phủ Vĩnh Ninh Hầu, trong vương phủ có rất nhiều thị vệ nên không cần phải lo lắng.
Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia, Điêu Gia, Tiểu Anh cùng Phượng Vô Nhai ra Tây Phượng viện, nhìn thấy trong bóng tối có vài tia sáng xuất hiện, trong nháy mắt đã ở trước mặt bọn họ.
Vân Thiên Vũ nhíu mày nhìn, thấy người đi tới là Tiểu Linh Đang và mấy thủ hạ mặc áo đen.
Tiểu Linh Đang vừa xuất hiện là thương tâm nói: “Vân tỷ tỷ, muội thật vô dụng, mấy người Tiểu Báo Tử bị Tiêu Cửu Uyên bắt vào vương phủ rồi, Tiểu Báo Tử còn bị treo ở phía trên cổng thành, vốn dĩ muội muốn đi cứu bọn họ nhưng bọn họ không cho muội cứu, còn nói chuyện này ca ca có sắp xếp.”
Tiểu Linh Đang càng nghĩ càng cảm thấy mình thật vô dụng.
Chuyện Vân tỷ tỷ giao cho mà nàng cũng làm không xong, nàng ủ rũ nói.
Vân Thiên Vũ đưa tay ra vỗ vỗ vào vai của nàng, trấn an nàng nói.
“Không phải lỗi của muội, vốn dĩ Tiêu Cửu Uyên là người nham hiểm xảo quyệt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, đừng nói là muội, cho dù là ta cũng không phải đối thủ của hắn nên muội đừng nên đau lòng.”
Tiểu Linh Đang nhanh chóng mở miệng nói: “Vân tỷ tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ.”
Hai mắt nàng mở to, long lanh nước nhìn về phía Vân Thiên Vũ, giống như một chú nai con vậy.
Từ trước tới nay, nàng luôn muốn có một tỷ tỷ, khó khăn lắm mới quen được Vân tỷ tỷ, nếu vì mình làm việc không tốt khiến cho Vân tỷ tỷ ghét bỏ, nàng nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, liếc nhìn nàng: “Chẳng lẽ ta lại là người hẹp hòi như vậy sao?”
Tiểu Linh Đang vừa nghe đã biết Vân Thiên Vũ không trách nàng nên lập tức nhào tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, tay ôm lấy cánh tay nàng lắc lắc: “Muội biết Vân tỷ tỷ là tốt nhất.”
Từ đầu tới đuôi, trong mắt Tiểu Linh Đang chỉ có Vân Thiên Vũ, hoàn toàn không để mắt đến người ca ca bên cạnh khiến cho người làm ca ca như Phượng Vô Nhai vô cùng chua xót, chỉ hận không thể nhắc nhở nàng vẫn còn một người đang đứng sờ sờ ở đây.
“Xem ra ta lại khiến cho người khác ghét bỏ rồi.”
Cuối cùng Tiểu Linh Đang cũng nhìn thấy người bên cạnh, sau đó nhìn Phượng Vô Nhai với vẻ mặt ghét bỏ: “Ca ca, huynh thật là xấu, sao lại làm ra cái mặt xấu thế không biết.”
Phượng Vô Nhai đưa tay gõ vào trán Tiểu Linh Đang: “Ta vì ai mới như vậy, ta đang phải chùi đít cho ai đây.”
Tiểu Linh Đang thè lưỡi.
Trong đó tràn đầy tình huynh muội.
Vân Thiên Vũ không nói gì nhiều mà nói chỉ như đinh đóng cột: “Chúng ta đi thôi, mau chóng đi cứu người.”
Nói xong liền đi ra ngoài trước tiên, Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang, còn có đám người Diệp Gia vội vàng đi theo sau.
Đám người Vân Thiên Vũ không đi ra từ cửa chính mà ra ngoài một cách cẩn thận từ cửa sau của phủ An thân vương rồi đi thẳng đến cổng thành.
/1395
|