Nhưng khi mấy người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai chạy đến phủ Ly thân vương thì quản gia Hạ Hỉ của phủ Ly thân vương lại nói cho bọn họ biết Vương gia không ở trong vương phủ.
Đã muộn như thế này Tiêu Cửu Uyên còn đi đâu? Sao lại không ở trong vương phủ cơ chứ?
Hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ nhìn nhau, cuối cùng Vân Thiên Vũ nói với lão quản gia, bảo ông ta lập tức đi tìm Tiêu Cửu Uyên, nàng có việc muốn nói với Tiêu Cửu Uyên.
Việc này nói càng sớm càng tốt.
Nhưng quản gia Hạ Hỉ ngay lập tức nói rằng vương gia đã nói đêm nay sẽ không trở về phủ, bất cứ người nào cũng đừng tìm hắn.
Sau khi nói xong, Hạ tổng quản liền đóng sập cửa lại trước mặt Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai khó hiểu, Tiêu Cửu Uyên đây là có ý gì, rõ ràng biết Vân Thiên Vũ chính là hắn muốn tìm, hắn bắt Tiểu Báo Tử, trù tính cả một kế hoạch không phải là để ép nàng xuất hiện hay sao? Bây giờ nàng đến rồi, sao hắn lại không ra đây gặp nàng.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai hoàn toàn không hiểu.
Tính tình Tiêu Cửu Uyên quả nhiên khó đoán, người bình thường đều không thể nghĩ ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi trở về đi, ta mang người nấp trong phủ Ly thân vương, âm thầm điều tra tung tích của bọn Tiểu Báo Tử, ta sẽ phái người quan sát, không để Tiêu Cửu Uyên thật sự làm bọn chúng bị thương, người không cần lo lắng về điều này.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, dặn dò Phượng Vô Nhai: “Nếu Tiêu Cửu Uyên không động đến bọn Tiểu Báo Tử thì ngươi tuyệt đối đừng ra tay cứu người, trước mắt hắn đang vô cùng tức giận, nếu ngươi cứu người chỉ sợ lửa giận càng tăng thêm, cuối cùng người chịu tổn thất chính là chúng ta.”
Ánh mắt Phượng Vô Nhai tối đi một chút, cuối cùng cũng đồng ý: “Được, các ngươi về đi.”
Nói xong, thân ảnh y khẽ động, bay người về phía phủ Ly thân vương.
Vân Thiên Vũ mang theo Diệp Gia, Tiểu Linh Đang quay người trở về phủ An thân vương.
Khi đi vào Tây Phượng viện của phủ An thân vương, phát hiện trong viện không có một bóng người, không khí trong đêm tối lại mang theo hơi thở lạnh lẽo, hơi thở này khiến nàng cảm nhận được ngay là từ trên người ai phát ra, ngoài Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên ra thì không còn có người nào khác.
Nàng không thể ngờ được rằng Tiêu Cửu Uyên lại ở trong viện chờ nàng.
Mặt Vân Thiên Vũ dần dần biến sắc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Gia cùng Tiểu Linh Đang, thuận tiện thả hai linh thú là Điêu Gia và Tiểu Anh ra.
Vân Thiên Vũ nghiêm túc nói với bọn họ: “Tiêu Cửu Uyên đang ở trong phòng của ta, lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, các ngươi cũng không được vào phòng, đã nhớ kỹ chưa?”
Sắc mặt mấy người Diệp Gia và Tiểu Linh Đang thay đổi.
Điêu Gia và Tiểu Anh lại lộ vẻ bất an, họ không nhịn được đồng thời mở miệng.
“Vũ Mao.”
“Vân tỷ tỷ.”
“Chủ tử.”
Vân Thiên Vũ nhìn họ, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không sao đâu, yên tâm đi.”
Nói xong, nàng dứt khoát quay người đi về phía phòng mình, nàng có thể dám chắc trước mắt bản thân sẽ không có vấn đề gì, cho dù cơn thịnh nộ của Tiêu Cửu Uyên có lớn đến mức nào, cùng lắm chỉ trừng phạt nàng một trận, không đến mức lấy mạng của nàng.
Nhưng nếu biểu tỷ Diệp Gia và đám người Tiểu Linh Đang chọc giận hắn thì hắn nhất định sẽ nổi giận giết chết bọn họ.
Vân Thiên Vũ vừa bước vào phòng, còn chưa đi qua tấm bình phong đã nghe thấy từ phía sau tấm bình phong có người nói giọng vô cùng lạnh lẽo: “Đêm hôm khuya khoắt thế này lại còn đi dạo.”
Sự lạnh lùng châm chọc nàng đương nhiên là từ Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ bước vào, nàng thấy Tiêu Cửu Uyên đang ngồi trên chiếc ghế gỗ có chạm trổ hoa văn ở giữa phòng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến cả căn phòng như bị bao phủ bởi sự lạnh giá trong những ngày mùa đông giá rét.
Đôi lông mày phượng của hắn lạnh băng, trong đôi mắt tối đen ánh lên ngọn lửa tức giận, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn về Vân Thiên Vũ vừa từ bên ngoài bước vào
Đã muộn như thế này Tiêu Cửu Uyên còn đi đâu? Sao lại không ở trong vương phủ cơ chứ?
Hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ nhìn nhau, cuối cùng Vân Thiên Vũ nói với lão quản gia, bảo ông ta lập tức đi tìm Tiêu Cửu Uyên, nàng có việc muốn nói với Tiêu Cửu Uyên.
Việc này nói càng sớm càng tốt.
Nhưng quản gia Hạ Hỉ ngay lập tức nói rằng vương gia đã nói đêm nay sẽ không trở về phủ, bất cứ người nào cũng đừng tìm hắn.
Sau khi nói xong, Hạ tổng quản liền đóng sập cửa lại trước mặt Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai khó hiểu, Tiêu Cửu Uyên đây là có ý gì, rõ ràng biết Vân Thiên Vũ chính là hắn muốn tìm, hắn bắt Tiểu Báo Tử, trù tính cả một kế hoạch không phải là để ép nàng xuất hiện hay sao? Bây giờ nàng đến rồi, sao hắn lại không ra đây gặp nàng.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai hoàn toàn không hiểu.
Tính tình Tiêu Cửu Uyên quả nhiên khó đoán, người bình thường đều không thể nghĩ ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi trở về đi, ta mang người nấp trong phủ Ly thân vương, âm thầm điều tra tung tích của bọn Tiểu Báo Tử, ta sẽ phái người quan sát, không để Tiêu Cửu Uyên thật sự làm bọn chúng bị thương, người không cần lo lắng về điều này.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, dặn dò Phượng Vô Nhai: “Nếu Tiêu Cửu Uyên không động đến bọn Tiểu Báo Tử thì ngươi tuyệt đối đừng ra tay cứu người, trước mắt hắn đang vô cùng tức giận, nếu ngươi cứu người chỉ sợ lửa giận càng tăng thêm, cuối cùng người chịu tổn thất chính là chúng ta.”
Ánh mắt Phượng Vô Nhai tối đi một chút, cuối cùng cũng đồng ý: “Được, các ngươi về đi.”
Nói xong, thân ảnh y khẽ động, bay người về phía phủ Ly thân vương.
Vân Thiên Vũ mang theo Diệp Gia, Tiểu Linh Đang quay người trở về phủ An thân vương.
Khi đi vào Tây Phượng viện của phủ An thân vương, phát hiện trong viện không có một bóng người, không khí trong đêm tối lại mang theo hơi thở lạnh lẽo, hơi thở này khiến nàng cảm nhận được ngay là từ trên người ai phát ra, ngoài Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên ra thì không còn có người nào khác.
Nàng không thể ngờ được rằng Tiêu Cửu Uyên lại ở trong viện chờ nàng.
Mặt Vân Thiên Vũ dần dần biến sắc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Gia cùng Tiểu Linh Đang, thuận tiện thả hai linh thú là Điêu Gia và Tiểu Anh ra.
Vân Thiên Vũ nghiêm túc nói với bọn họ: “Tiêu Cửu Uyên đang ở trong phòng của ta, lát nữa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, các ngươi cũng không được vào phòng, đã nhớ kỹ chưa?”
Sắc mặt mấy người Diệp Gia và Tiểu Linh Đang thay đổi.
Điêu Gia và Tiểu Anh lại lộ vẻ bất an, họ không nhịn được đồng thời mở miệng.
“Vũ Mao.”
“Vân tỷ tỷ.”
“Chủ tử.”
Vân Thiên Vũ nhìn họ, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không sao đâu, yên tâm đi.”
Nói xong, nàng dứt khoát quay người đi về phía phòng mình, nàng có thể dám chắc trước mắt bản thân sẽ không có vấn đề gì, cho dù cơn thịnh nộ của Tiêu Cửu Uyên có lớn đến mức nào, cùng lắm chỉ trừng phạt nàng một trận, không đến mức lấy mạng của nàng.
Nhưng nếu biểu tỷ Diệp Gia và đám người Tiểu Linh Đang chọc giận hắn thì hắn nhất định sẽ nổi giận giết chết bọn họ.
Vân Thiên Vũ vừa bước vào phòng, còn chưa đi qua tấm bình phong đã nghe thấy từ phía sau tấm bình phong có người nói giọng vô cùng lạnh lẽo: “Đêm hôm khuya khoắt thế này lại còn đi dạo.”
Sự lạnh lùng châm chọc nàng đương nhiên là từ Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ bước vào, nàng thấy Tiêu Cửu Uyên đang ngồi trên chiếc ghế gỗ có chạm trổ hoa văn ở giữa phòng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến cả căn phòng như bị bao phủ bởi sự lạnh giá trong những ngày mùa đông giá rét.
Đôi lông mày phượng của hắn lạnh băng, trong đôi mắt tối đen ánh lên ngọn lửa tức giận, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn về Vân Thiên Vũ vừa từ bên ngoài bước vào
/1395
|