Không những thế, nghe nói dung nhan của bà ta vẫn vô cùng xinh đẹp, không hề già đi.
Đây có lẽ là căn bệnh kỳ lạ hiếm gặp nhất trên đời, cho nên chỉ cần chữa khỏi cho phu nhân của Thiên Mộc sơn trang thì vô cùng xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thần y.
Mặt khác, Quân Hạo Thiên còn đưa ra điều kiện thứ hai, hễ ai chữa được cho phu nhân của ông ta thì sẽ có được một nửa Thiên Mộc sơn trang.
Mặc dù nói là một nửa Thiên Mộc sơn trang, nhưng thực tế Quân Hạo thiên không hề có con cái, cũng không hề có đệ tử, chắc chắn Thiên Mộc sơn trang sẽ thuộc về tay người mà có thể chữa được cho phu nhân của ông ta, sẽ có khả năng có được cả Thiên Mộc sơn trang.
Thiên Mộc sơn trang là nơi cho rất nhiều dược liệu quý hiếm trong thiên hạ, những dược liệu bên ngoài có, thì Thiên Mộc sơn trang đều có cả.
Có được Thiên Mộc sơn trang cũng giống như có một kho báu vậy.
Đây chính là nguyên nhân mà mọi người đến dự thi liên tục.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng thuộc hạ đi đến từ hướng nam, dọc đường đi hai người không hề nói chuyện gì với nhau, không hề có một chút giao tiếp nào.
Hai người ngồi lặng yên trong xe ngựa, gần như cố chấp, không thèm để ý tới người còn lại.
Nhưng càng về sau, lửa giận của Tiêu Cửu Uyên càng lớn, cả người sa sầm, giống như ai đang thiếu nợ hắn vậy, khiến thuộc hạ của hắn không dám thở mạnh.
Tiêu Cửu Uyên tức giận như vậy, bởi hắn nghĩ mãi không ra, rõ ràng Vân Thiên Vũ là một nữ nhân xấu xa, một nữ nhân lòng lang dạ sói, nhưng nàng lại xuất hiện ở đây, chưa biết chừng lại muốn gài bẫy hắn, hại hắn.
Tâm trạng của bản thân sao lại bị ảnh hưởng của nữ nhân kia chứ, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, ngược lại như nàng rất có lý còn hắn đang giận hờn vô cớ vậy.
Hắn như vậy đã sắp không còn là chính mình nữa.
Tiêu Cửu Uyên dẫn theo hai ba thuộc hạ, nửa đêm nửa hôm đi trút giận, cuối cùng đã bình tĩnh một lát, lại quay về xe ngựa, lạnh lùng đối diện với Vân Thiên Vũ.
Trên đường đi, Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, mọi người gấp rút lên đường, không nghỉ, ăn uống đều ở trên xe ngựa.
Hắn tưởng Vân Thiên Vũ sẽ không chịu nổi, sẽ kêu gào với hắn, nhưng cuối cùng Vân Thiên Vũ không hề xuất đầu lộ diện.
Cứ như vậy, xe ngựa đi rất nhanh.
Nhá nhem tối của nửa tháng sau, họ đã chạy tới thị trấn cách Thiên Mộc sơn trang không xa, rốt cuộc Tiêu Cửu Uyên quyết định tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Hắn cảm thấy mình đã hao tốn quá nhiều sự chú ý với nữ nhân kia, sau này chắc chắn hắn sẽ thu hồi lại hết tất cả các tâm trạng không đáng có.
Hắn là ai kia chứ, hắn là Ly thân vương của Đông Ly quốc Tiêu Cửu Uyên.
Cần gì phải vì người khác mà ảnh hưởng tưởng bản thân?
Việc hắn cần quan tâm trước mắt chính là lấy được hoa linh quỳ tám cánh, chỉ có thứ này mới có thể giải hết được độc của hắn.
Hắn cũng không muốn bị chết vì bị hạ độc một cách không rõ ràng.
Khách điếm Song Nguyên trấn Phong Lâm, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, thường ở trong trấn nhỏ này đến cả quỷ ảnh cũng không có, vậy mà mấy ngày hôm nay khách đông nườm nượp.
Tiêu Cửu Uyên đã yêu cầu một thuộc hạ nhanh chóng đặt trước phòng trong khách điếm, nếu không đặt phòng trước chắc chắn cũng không còn.
Nhưng dù hắn đã bảo người đặt phòng trước ở khách điếm, thì vẫn chỉ đặt được một gian phòng.
“Chủ tử, thuộc hạ chỉ lấy được một gian phòng, các gian khác đều đã được đặt hết rồi.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, họ đã đi liền mấy ngày, định tìm một nơi nghỉ ngơi thoải mái, nhưng thế này thì hay rồi, phòng đã bị đặt hết, chỉ còn lại một phòng làm sao bây giờ, như thế hai người hắn và Vân Thiên Vũ phải chia thế nào đây.
Đây có lẽ là căn bệnh kỳ lạ hiếm gặp nhất trên đời, cho nên chỉ cần chữa khỏi cho phu nhân của Thiên Mộc sơn trang thì vô cùng xứng đáng với danh hiệu đệ nhất thần y.
Mặt khác, Quân Hạo Thiên còn đưa ra điều kiện thứ hai, hễ ai chữa được cho phu nhân của ông ta thì sẽ có được một nửa Thiên Mộc sơn trang.
Mặc dù nói là một nửa Thiên Mộc sơn trang, nhưng thực tế Quân Hạo thiên không hề có con cái, cũng không hề có đệ tử, chắc chắn Thiên Mộc sơn trang sẽ thuộc về tay người mà có thể chữa được cho phu nhân của ông ta, sẽ có khả năng có được cả Thiên Mộc sơn trang.
Thiên Mộc sơn trang là nơi cho rất nhiều dược liệu quý hiếm trong thiên hạ, những dược liệu bên ngoài có, thì Thiên Mộc sơn trang đều có cả.
Có được Thiên Mộc sơn trang cũng giống như có một kho báu vậy.
Đây chính là nguyên nhân mà mọi người đến dự thi liên tục.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng thuộc hạ đi đến từ hướng nam, dọc đường đi hai người không hề nói chuyện gì với nhau, không hề có một chút giao tiếp nào.
Hai người ngồi lặng yên trong xe ngựa, gần như cố chấp, không thèm để ý tới người còn lại.
Nhưng càng về sau, lửa giận của Tiêu Cửu Uyên càng lớn, cả người sa sầm, giống như ai đang thiếu nợ hắn vậy, khiến thuộc hạ của hắn không dám thở mạnh.
Tiêu Cửu Uyên tức giận như vậy, bởi hắn nghĩ mãi không ra, rõ ràng Vân Thiên Vũ là một nữ nhân xấu xa, một nữ nhân lòng lang dạ sói, nhưng nàng lại xuất hiện ở đây, chưa biết chừng lại muốn gài bẫy hắn, hại hắn.
Tâm trạng của bản thân sao lại bị ảnh hưởng của nữ nhân kia chứ, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, ngược lại như nàng rất có lý còn hắn đang giận hờn vô cớ vậy.
Hắn như vậy đã sắp không còn là chính mình nữa.
Tiêu Cửu Uyên dẫn theo hai ba thuộc hạ, nửa đêm nửa hôm đi trút giận, cuối cùng đã bình tĩnh một lát, lại quay về xe ngựa, lạnh lùng đối diện với Vân Thiên Vũ.
Trên đường đi, Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, mọi người gấp rút lên đường, không nghỉ, ăn uống đều ở trên xe ngựa.
Hắn tưởng Vân Thiên Vũ sẽ không chịu nổi, sẽ kêu gào với hắn, nhưng cuối cùng Vân Thiên Vũ không hề xuất đầu lộ diện.
Cứ như vậy, xe ngựa đi rất nhanh.
Nhá nhem tối của nửa tháng sau, họ đã chạy tới thị trấn cách Thiên Mộc sơn trang không xa, rốt cuộc Tiêu Cửu Uyên quyết định tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Hắn cảm thấy mình đã hao tốn quá nhiều sự chú ý với nữ nhân kia, sau này chắc chắn hắn sẽ thu hồi lại hết tất cả các tâm trạng không đáng có.
Hắn là ai kia chứ, hắn là Ly thân vương của Đông Ly quốc Tiêu Cửu Uyên.
Cần gì phải vì người khác mà ảnh hưởng tưởng bản thân?
Việc hắn cần quan tâm trước mắt chính là lấy được hoa linh quỳ tám cánh, chỉ có thứ này mới có thể giải hết được độc của hắn.
Hắn cũng không muốn bị chết vì bị hạ độc một cách không rõ ràng.
Khách điếm Song Nguyên trấn Phong Lâm, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, thường ở trong trấn nhỏ này đến cả quỷ ảnh cũng không có, vậy mà mấy ngày hôm nay khách đông nườm nượp.
Tiêu Cửu Uyên đã yêu cầu một thuộc hạ nhanh chóng đặt trước phòng trong khách điếm, nếu không đặt phòng trước chắc chắn cũng không còn.
Nhưng dù hắn đã bảo người đặt phòng trước ở khách điếm, thì vẫn chỉ đặt được một gian phòng.
“Chủ tử, thuộc hạ chỉ lấy được một gian phòng, các gian khác đều đã được đặt hết rồi.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, họ đã đi liền mấy ngày, định tìm một nơi nghỉ ngơi thoải mái, nhưng thế này thì hay rồi, phòng đã bị đặt hết, chỉ còn lại một phòng làm sao bây giờ, như thế hai người hắn và Vân Thiên Vũ phải chia thế nào đây.
/1395
|