Quân Hạo Thiên hơn nữa ngày mới thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm nói: Con báo là vật cưỡi của ta, Báo Vương Ngạo Minh, tên kia xưa nay không hề để ý tới con người, mà ngay cả ta nó cũng khinh thường không để ý tới, không ngờ lần này nó lại bằng lòng ra tay cứu nữ nhi kia, xem ra nữ nhi kia không đơn giản.
Quân Hạo Thiên cảm thán, càng thêm hứng thú đối với Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai lập tức nhướn mày, khẽ cười đầy tà mị, y nói: Đó là do nàng tất nhiên là tốt nhất.
Phượng Vô Nhai nói xong, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh lạnh lùng hừ lạnh nói: Nàng tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ngươi.
Phượng Vô Nhai mở miệng muốn đáp trả Tiêu Cửu Uyên vài câu.
Nhưng quảng trường phía trước có tuyển thủ dự thi liên tục xuất hiện.
Người đi ra, mỗi người đều vô cùng chật vật, nhưng tuy vậy cũng chỉ có vài người đi ra.
Những người khác hoặc bị dã thú đả thương, hoặc bị người của Thiên Mộc sơn trang đưa đến phía đông của núi, hoặc bị dã thú đánh chết.
Vân Thiên Vũ là người cuối cùng đi ra.
Tuy rằng lúc trước nàng đã chiến đấu kịch liệt với con rắn ba đầu, vài lần thiếu chút nữa đã bị rắn nuốt chửng, nhưng bây giờ nàng vẫn bình tĩnh ung dung như trước, một mạch đi đến hái dược liệu, giao cho người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang.
Cuối cùng có sáu người qua được cửa thứ hai.
Kế tiếp là cuộc tỷ thí ở cửa thứ ba, cuộc tỷ thí này so với cửa thứ hai càng khó hơn.
Trong vòng một canh giờ, tuyển thủ dự thi phải chữa trị cho mười tên bệnh nhân lúc trước đã nhìn thấy ở chân núi. Ai cứu nhiều hơn thì người đó sẽ thắng.
Chỗ khó nhất của cửa này chính là chỉ có thể dùng thuốc mà bọn họ đã hái ở cửa thứ hai để tiến hành chữa trị, sơn trang sẽ không chuẩn bị dược liệu nào khác, lại càng không cho phép tuyển thủ dùng các loại đan dược cứu người.
Đương nhiên, nếu tuyển thủ dự thi cần thuốc thì có thể vào núi hái thuốc, chẳng qua thời gian chỉ có một canh giờ.
Nếu lên núi hái thuốc, chỉ sợ thời gian không kịp.
Người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang vừa nói xong quy định của cửa thứ ba, Vân Thiên Vũ quay đầu bước đi, nàng hoàn toàn đi ngược hướng với người khác.
Những người dự thi khác lập tức đi chữa trị cho mười bệnh nhân. Còn nàng lựa chọn lên núi hái thuốc, nhưng lần này nàng không cần người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang dẫn đường, bản thân trực tiếp đi hái thuốc.
Bốn phía của quảng trường đều là núi rừng, trên vách núi có rất nhiều dược liệu.
Lúc trước ở chân núi, Vân Thiên Vũ đã nhớ rõ chứng bệnh của bệnh nhân, bây giờ cần dược liệu gì trong lòng nàng đã có tính toán, trước mắt chỉ cần hái thuốc mà thôi.
Vân Thiên Vũ mới vừa lên núi, Tiểu Anh liền kêu lên: Chủ tử, thả ta ra, ta và ngươi cùng nhau tìm thuốc.
Vì Tiểu Anh và Vân Thiên Vũ tâm linh tương thông với nhau, hơn nữa nó vốn là linh thú bên trong Phượng Linh giới, cho nên lúc đầu Viêm Hoàng Truyền Thừa mở ra, Thần Y Bảo Điển và Vạn Độc Cổ Phương xông vào trong đầu của Vân Thiên Vũ, nàng cũng hiểu biết hơn.
Lần này Vân Thiên Vũ trái lại không chần chờ, trực tiếp thả Tiểu Anh ra.
Một người một chim đi thẳng đến núi rừng bên cạnh quảng trường.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói ra tên của một vài dược liệu để Tiểu Anh đi tìm, nàng cũng đi tìm một số dược liệu, một người một chim chia nhau hành động.
Trên quảng trường, tuyển thủ dự thi qua được cửa thứ hai đã bắt đầu tìm bệnh nhân để chữa trị, mọi người đều trong trạng thái căng thẳng vùi đầu vào trị liệu cho bệnh nhân, không một ai để ý tới Vân Thiên Vũ nữa.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ bay nhanh lên vách núi, trong mắt tràn đầy hi vọng, lần này nha đầu cổ quái này khiến ông ta nhìn thấy hi vọng không giống với trước đây.
Tuy rằng nàng từ bỏ cơ hội cứu bệnh nhân trước, lựa chọn đi hái thuốc, nhưng ông ta cảm thấy phần thắng của nàng ngược lại lớn hơn so với người khác.
Ngoại trừ Quân Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ ra, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Quân Hạo Thiên cảm thán, càng thêm hứng thú đối với Vân Thiên Vũ.
Phượng Vô Nhai lập tức nhướn mày, khẽ cười đầy tà mị, y nói: Đó là do nàng tất nhiên là tốt nhất.
Phượng Vô Nhai nói xong, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh lạnh lùng hừ lạnh nói: Nàng tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ngươi.
Phượng Vô Nhai mở miệng muốn đáp trả Tiêu Cửu Uyên vài câu.
Nhưng quảng trường phía trước có tuyển thủ dự thi liên tục xuất hiện.
Người đi ra, mỗi người đều vô cùng chật vật, nhưng tuy vậy cũng chỉ có vài người đi ra.
Những người khác hoặc bị dã thú đả thương, hoặc bị người của Thiên Mộc sơn trang đưa đến phía đông của núi, hoặc bị dã thú đánh chết.
Vân Thiên Vũ là người cuối cùng đi ra.
Tuy rằng lúc trước nàng đã chiến đấu kịch liệt với con rắn ba đầu, vài lần thiếu chút nữa đã bị rắn nuốt chửng, nhưng bây giờ nàng vẫn bình tĩnh ung dung như trước, một mạch đi đến hái dược liệu, giao cho người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang.
Cuối cùng có sáu người qua được cửa thứ hai.
Kế tiếp là cuộc tỷ thí ở cửa thứ ba, cuộc tỷ thí này so với cửa thứ hai càng khó hơn.
Trong vòng một canh giờ, tuyển thủ dự thi phải chữa trị cho mười tên bệnh nhân lúc trước đã nhìn thấy ở chân núi. Ai cứu nhiều hơn thì người đó sẽ thắng.
Chỗ khó nhất của cửa này chính là chỉ có thể dùng thuốc mà bọn họ đã hái ở cửa thứ hai để tiến hành chữa trị, sơn trang sẽ không chuẩn bị dược liệu nào khác, lại càng không cho phép tuyển thủ dùng các loại đan dược cứu người.
Đương nhiên, nếu tuyển thủ dự thi cần thuốc thì có thể vào núi hái thuốc, chẳng qua thời gian chỉ có một canh giờ.
Nếu lên núi hái thuốc, chỉ sợ thời gian không kịp.
Người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang vừa nói xong quy định của cửa thứ ba, Vân Thiên Vũ quay đầu bước đi, nàng hoàn toàn đi ngược hướng với người khác.
Những người dự thi khác lập tức đi chữa trị cho mười bệnh nhân. Còn nàng lựa chọn lên núi hái thuốc, nhưng lần này nàng không cần người chủ trì của Thiên Mộc sơn trang dẫn đường, bản thân trực tiếp đi hái thuốc.
Bốn phía của quảng trường đều là núi rừng, trên vách núi có rất nhiều dược liệu.
Lúc trước ở chân núi, Vân Thiên Vũ đã nhớ rõ chứng bệnh của bệnh nhân, bây giờ cần dược liệu gì trong lòng nàng đã có tính toán, trước mắt chỉ cần hái thuốc mà thôi.
Vân Thiên Vũ mới vừa lên núi, Tiểu Anh liền kêu lên: Chủ tử, thả ta ra, ta và ngươi cùng nhau tìm thuốc.
Vì Tiểu Anh và Vân Thiên Vũ tâm linh tương thông với nhau, hơn nữa nó vốn là linh thú bên trong Phượng Linh giới, cho nên lúc đầu Viêm Hoàng Truyền Thừa mở ra, Thần Y Bảo Điển và Vạn Độc Cổ Phương xông vào trong đầu của Vân Thiên Vũ, nàng cũng hiểu biết hơn.
Lần này Vân Thiên Vũ trái lại không chần chờ, trực tiếp thả Tiểu Anh ra.
Một người một chim đi thẳng đến núi rừng bên cạnh quảng trường.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói ra tên của một vài dược liệu để Tiểu Anh đi tìm, nàng cũng đi tìm một số dược liệu, một người một chim chia nhau hành động.
Trên quảng trường, tuyển thủ dự thi qua được cửa thứ hai đã bắt đầu tìm bệnh nhân để chữa trị, mọi người đều trong trạng thái căng thẳng vùi đầu vào trị liệu cho bệnh nhân, không một ai để ý tới Vân Thiên Vũ nữa.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ bay nhanh lên vách núi, trong mắt tràn đầy hi vọng, lần này nha đầu cổ quái này khiến ông ta nhìn thấy hi vọng không giống với trước đây.
Tuy rằng nàng từ bỏ cơ hội cứu bệnh nhân trước, lựa chọn đi hái thuốc, nhưng ông ta cảm thấy phần thắng của nàng ngược lại lớn hơn so với người khác.
Ngoại trừ Quân Hạo Thiên nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ ra, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
/1395
|