Tiêu Cửu Uyên cũng biết trước mắt thời gian rất cấp bách, hắn không thể quấy nhiễu Vân Thiên Vũ quá nhiều, cho nên cuối cùng tức giận thi triển linh lực nhảy về quảng trường.
Tiêu Cửu Uyên vừa định như vậy, Phượng Vô Nhai bên cạnh tức giận châm chọc nói: “Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi thật sự yêu thương nàng ấy nên ngăn cản nàng ấy tham gia tỷ thí tiếp, hoặc là ngăn cản nàng ấy tiến vào Thiên Mộc sơn trang.”
Bởi vì tiến vào Thiên Mộc sơn trang, nhất định phải trị khỏi cho phu nhân Thiên Mộc sơn trang mới có thể ra khỏi trang, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không ra khỏi Thiên Mộc sơn trang.
Như vậy có khác nào giam cầm, Phượng Vô Nhai vừa nghĩ đến đây lại càng cảm thấy lo lắng.
Tiêu Cửu Uyên nghe xong Phượng Vô Nhai nói, tức giận nói không nên lời, cả người tỏa ra hàn khí, trong mắt cũng đầy sát khí lườm Phượng Vô Nhai.
“Ma Quân của Ma Ảnh cung thật sự rảnh rỗi không có gì làm sao? Chẳng lẽ muốn giải tán rồi, cho nên mới rảnh việc đến mức cứ đi quản chuyện nhà người khác.”
“Ha ha, chuyện nhà của người khác?”
Phượng Vô Nhai đột nhiên cười cổ quái, sau đó mặt mày vô cùng ma mị nói: “Tiêu Cửu Uyên, đây rất nhanh sẽ là chuyện nhà bổn quân thôi.”
Lời này của y trắng trợn khiêu khích Tiêu Cửu Uyên, đồng thời ý tứ trong lời nói cũng rõ ràng, hắn muốn kết hôn với Vân Thiên Vũ.
Nếu y cưới Vân Thiên Vũ, đây chính là chuyện nhà y rồi.
Đôi mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên mở to, tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai.
Đáng tiếc Phượng Vô Nhai lại không nhìn hắn, mà ngước mắt lên nhìn Vân Thiên Vũ bên vách núi cách đó không xa đang vội xuống núi.
Lần đầu tiên Phượng Vô Nhai nghiêm túc suy nghĩ, bản thân muốn lấy Vân Thiên Vũ hay không? Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu y, chẳng những y không hề phiền chán, ngược lại còn có một chút sung sướng.
Xem ra y không ghét Vân Thiên Vũ, ngược lại còn tán thưởng nàng, thậm chí còn có chút thích nàng.
Tuy rằng y cảm thấy có chút khó tin, nhưng Phượng Vô Nhai không ghét cảm giác này.
Nếu y thích tiểu nha đầu, Tiêu Cửu Uyên lại không quý trọng nàng, vậy bản thân đoạt nàng làm thê tử thì có sao?
Giờ khắc này Phượng Vô Nhai hạ quyết tâm, muốn đoạt lấy Vân Thiên Vũ từ trong tay Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh thấy bộ dạng đắc chí vừa lòng kia của Phượng Vô Nhai, hận không thể đấm một cú vào mặt y.
Trong số nam nhân trong thiên hạ, người có khuôn mặt khó ưa nhất chính là Phượng Vô Nhai này.
Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, mà lại thích đi cướp nữ nhân của người khác. Vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên này còn chưa đến lượt Phượng Vô Nhai y chiếm đoạt.
Thiên hạ này chỉ có thứ hắn không cần, chứ không thể bị người khác cướp.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ.
Vân Thiên Vũ không hề biết sự so đo giữu hai nam nhân này, hiện tại nàng chỉ muốn cứu người.
Chỉ muốn hôm nay đoạt được danh hiệu đệ nhất Thiên Mộc sơn trang.
Khi Vân Thiên Vũ chạy tới quảng trường, mười bệnh nhân trên sân đã bị mấy người tham gia vòng thi thứ hai chọn hết, chỉ còn lại mấy bệnh nhân đang rên rỉ một bên.
Vân Thiên Vũ nhắm một người, mau chóng tiến lên chữa trị, Diệp Gia nhanh chóng chạy tới, làm trợ thủ cho nàng, xử lý nhũng công việc của một trợ thủ, hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Một khi Vân Thiên Vũ bắt đầu chữa trị, cả thể xác và tinh thần đều chìm đắm vào công việc, hoàn toàn không để ý tới chuyện khác.
Y thuật của nàng vốn đã cao siêu, hơn nữa lại có được Thần Y Bảo Điển, hiện tại trong tay lại có dược liệu, cho nên chữa trị vô cùng nhanh chóng.
Trái lại mấy tên tranh chọn bệnh nhân lúc trước, đến lúc thật sự chữa trị, mới phát hiện dược liệu mình hái ở vòng thứ hai không đủ. Vốn dĩ là không đủ, bọn họ lại mau chóng lên núi hái thuốc, có một ít mà tay chân luống cuống không xong. Vân Thiên Vũ trái lại lại cứu được người thứ nhất trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Cửu Uyên vừa định như vậy, Phượng Vô Nhai bên cạnh tức giận châm chọc nói: “Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi thật sự yêu thương nàng ấy nên ngăn cản nàng ấy tham gia tỷ thí tiếp, hoặc là ngăn cản nàng ấy tiến vào Thiên Mộc sơn trang.”
Bởi vì tiến vào Thiên Mộc sơn trang, nhất định phải trị khỏi cho phu nhân Thiên Mộc sơn trang mới có thể ra khỏi trang, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không ra khỏi Thiên Mộc sơn trang.
Như vậy có khác nào giam cầm, Phượng Vô Nhai vừa nghĩ đến đây lại càng cảm thấy lo lắng.
Tiêu Cửu Uyên nghe xong Phượng Vô Nhai nói, tức giận nói không nên lời, cả người tỏa ra hàn khí, trong mắt cũng đầy sát khí lườm Phượng Vô Nhai.
“Ma Quân của Ma Ảnh cung thật sự rảnh rỗi không có gì làm sao? Chẳng lẽ muốn giải tán rồi, cho nên mới rảnh việc đến mức cứ đi quản chuyện nhà người khác.”
“Ha ha, chuyện nhà của người khác?”
Phượng Vô Nhai đột nhiên cười cổ quái, sau đó mặt mày vô cùng ma mị nói: “Tiêu Cửu Uyên, đây rất nhanh sẽ là chuyện nhà bổn quân thôi.”
Lời này của y trắng trợn khiêu khích Tiêu Cửu Uyên, đồng thời ý tứ trong lời nói cũng rõ ràng, hắn muốn kết hôn với Vân Thiên Vũ.
Nếu y cưới Vân Thiên Vũ, đây chính là chuyện nhà y rồi.
Đôi mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên mở to, tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai.
Đáng tiếc Phượng Vô Nhai lại không nhìn hắn, mà ngước mắt lên nhìn Vân Thiên Vũ bên vách núi cách đó không xa đang vội xuống núi.
Lần đầu tiên Phượng Vô Nhai nghiêm túc suy nghĩ, bản thân muốn lấy Vân Thiên Vũ hay không? Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu y, chẳng những y không hề phiền chán, ngược lại còn có một chút sung sướng.
Xem ra y không ghét Vân Thiên Vũ, ngược lại còn tán thưởng nàng, thậm chí còn có chút thích nàng.
Tuy rằng y cảm thấy có chút khó tin, nhưng Phượng Vô Nhai không ghét cảm giác này.
Nếu y thích tiểu nha đầu, Tiêu Cửu Uyên lại không quý trọng nàng, vậy bản thân đoạt nàng làm thê tử thì có sao?
Giờ khắc này Phượng Vô Nhai hạ quyết tâm, muốn đoạt lấy Vân Thiên Vũ từ trong tay Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh thấy bộ dạng đắc chí vừa lòng kia của Phượng Vô Nhai, hận không thể đấm một cú vào mặt y.
Trong số nam nhân trong thiên hạ, người có khuôn mặt khó ưa nhất chính là Phượng Vô Nhai này.
Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, mà lại thích đi cướp nữ nhân của người khác. Vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên này còn chưa đến lượt Phượng Vô Nhai y chiếm đoạt.
Thiên hạ này chỉ có thứ hắn không cần, chứ không thể bị người khác cướp.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ.
Vân Thiên Vũ không hề biết sự so đo giữu hai nam nhân này, hiện tại nàng chỉ muốn cứu người.
Chỉ muốn hôm nay đoạt được danh hiệu đệ nhất Thiên Mộc sơn trang.
Khi Vân Thiên Vũ chạy tới quảng trường, mười bệnh nhân trên sân đã bị mấy người tham gia vòng thi thứ hai chọn hết, chỉ còn lại mấy bệnh nhân đang rên rỉ một bên.
Vân Thiên Vũ nhắm một người, mau chóng tiến lên chữa trị, Diệp Gia nhanh chóng chạy tới, làm trợ thủ cho nàng, xử lý nhũng công việc của một trợ thủ, hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Một khi Vân Thiên Vũ bắt đầu chữa trị, cả thể xác và tinh thần đều chìm đắm vào công việc, hoàn toàn không để ý tới chuyện khác.
Y thuật của nàng vốn đã cao siêu, hơn nữa lại có được Thần Y Bảo Điển, hiện tại trong tay lại có dược liệu, cho nên chữa trị vô cùng nhanh chóng.
Trái lại mấy tên tranh chọn bệnh nhân lúc trước, đến lúc thật sự chữa trị, mới phát hiện dược liệu mình hái ở vòng thứ hai không đủ. Vốn dĩ là không đủ, bọn họ lại mau chóng lên núi hái thuốc, có một ít mà tay chân luống cuống không xong. Vân Thiên Vũ trái lại lại cứu được người thứ nhất trong thời gian ngắn nhất.
/1395
|