Quân Hạo Thiên đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Lâm Tâm Mộc, mà ông ta cũng rất thích tiểu nha đầu Vân Thiên Vũ này, chi bằng bọn họ nhận Vân Thiên Vũ làm nghĩa nữ, dù gì ban đầu ông ta cũng đã từng nói, nếu như ai cứu được phu nhân của ông ta, ông ta sẽ đem một nửa Thiên Mộc sơn trang cho người đó, hiện tại Vũ nhi đã cứu được phu nhân của ông ta. Ông ta bèn nhận nàng làm nghĩa nữ, đem Thiên Mộc sơn trang tặng cho nàng là được rồi.
Quân Hạo Thiên nghĩ vậy rồi lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ cười nói: Vũ nhi, phu nhân của ta thích con, ta cũng thích con, con lại là ân nhân cứu mạng của phu nhân ta, chi bằng ta nhận con làm nghĩa nữ của bọn ta, con thấy thế nào?
Quân Hạo Thiên vừa dứt lời, Lâm Tâm Mộc liền dùng sức gật đầu: Phải phải, ý kiến này hay đó.
Bà ta tha thiết ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lập tức lưỡng lự, bởi vì trước đó không lâu nàng mới nhận an thân vương Tiêu Lăng Phong làm cha nuôi. Tiêu Lăng Phong đối với nàng rất tốt, nàng không muốn phụ lại tâm ý của lão.
Vân Thiên Vũ nghĩ vậy liền nói với Quân Hạo Thiên: Con vừa mới nhận một người cha nuôi, ông ấy đối với con vô cùng tốt, con không muốn nhận thêm cha nuôi làm tổn thương ông ấy.
Vân Thiên Vũ nói vậy trong lòng Quân Hạo Thiên có chút thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng Vân Thiên Vũ.
Chỉ là ông ta ngoảnh đầu lại, thấy ánh mắt Lâm Tâm Mộc tràn đầy thất vọng, có chút luyến tiếc Vân Thiên Vũ.
Quân Hạo Thiên đau lòng vì Lâm Tâm Mộc, lại ngoảnh đầu lại nhìn Vân Thiên Vũ, nói: Nếu như con đã không muốn nhận ta làm cha nuôi, vậy con nhận ta làm sư phụ đi, tiểu nha đầu mới ban nãy con còn suýt nữa nổ tung mà chết đó, nếu như không phải ta giúp con, chỉ e là con sớ đã nổ tung xác rồi.
Quân Hạo Thiên nói xong, Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi một lúc nhưng cũng không hề phản đối, cuối cùng quỳ phịch xuống gọi một tiếng: Sư phụ tại thượng, đồ nhi bái kiến sư phụ.
Ha ha ha. Tốt tốt.
Quân Hạo Thiên vui vẻ cười, sau đó chỉ Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh nói: Đây là sư mẫu con, mau gọi sưu mẫu đi.
Vân Thiên Vũ lập tức nhìn về phía Lâm Tâm Mộc, nàng nhận thấy được Lâm Tâm Mộc rất thích nàng, cho nên hai tiếng sư mẫu gọi rất kêu: Sư mẫu.
Lâm Tâm Mộc lập tức vui vẻ, đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đứng dậy, cười nói: Tốt. Tốt.
Bà ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhanh chóng tháo chiếc vòng trên tay ra đeo lên tay Vân Thiên Vũ, sau đó nói với Vân Thiên Vũ: Đây là linh khí mà trước đây sư mẫu dùng, tên là Song Sư linh hoàn, sau này nếu như con có gặp nguy hiểm thfi hãy dùng linh lực thôi thúc nó, nó có thể bảo vệ cho con.
Món quà này vừa nghe đã thấy rất quý rồi.
Vân Thiên Vũ vẫn luôn ngưỡng mộ người ta có linh khí, còn mình lại không có, không ngờ bây giờ nàng lại có được Song Sư linh hoàn, tuy rằng nàng không am hiểu lắm về linh khí nhưng đồ mà sư mẫu vẫn luôn sử dụng chắc chắn không phải thứ đồ rẻ tiền.
Đa tạ sư mẫu.
Vân Thiên Vũ vội vàng đa tạ, không hề khước từ.
Đây là đồ tốt, sau này có thể giúp nàng một tay.
Lâm Tâm Mộc đã tặng quà, người làm sư phụ Quân Hạo Thiên sao có thể không tặng gì chứ, ông ta lập tức lấy ra một tiểu đồng nhân đen bóng, đưa đến tay Vân Thiên Vũ, nói: Vân nha đầu, đây là vật tùy thân của sư phụ, kim thương đồng nhân, nhớ kĩ chưa đến nước vạn bất đắc dĩ thì đừng sử dụng đồng nhân này, bởi vì đồng nhân này cần có một lượng linh lực rất lớn rót vào, nếu như con sử dụng thì sẽ hao phí rất nhiều linh lực, dựa vào tu vi linh lực hiện tại của con, sử dụng một lần cũng đủ khiến cho con hư thoát rồi.
Vân Thiên Vũ nghe đến đây, vô cùng tò mò, đồng thời cũng kinh ngạc nhìn tiểu đồng nhân trong tay, người nhỏ nhắn, tay cầm một cây kim thương, nằm im trong tay nàng, không hề nhìn ra được điểm lợi hại của nó.
Quân Hạo Thiên nghĩ vậy rồi lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ cười nói: Vũ nhi, phu nhân của ta thích con, ta cũng thích con, con lại là ân nhân cứu mạng của phu nhân ta, chi bằng ta nhận con làm nghĩa nữ của bọn ta, con thấy thế nào?
Quân Hạo Thiên vừa dứt lời, Lâm Tâm Mộc liền dùng sức gật đầu: Phải phải, ý kiến này hay đó.
Bà ta tha thiết ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lập tức lưỡng lự, bởi vì trước đó không lâu nàng mới nhận an thân vương Tiêu Lăng Phong làm cha nuôi. Tiêu Lăng Phong đối với nàng rất tốt, nàng không muốn phụ lại tâm ý của lão.
Vân Thiên Vũ nghĩ vậy liền nói với Quân Hạo Thiên: Con vừa mới nhận một người cha nuôi, ông ấy đối với con vô cùng tốt, con không muốn nhận thêm cha nuôi làm tổn thương ông ấy.
Vân Thiên Vũ nói vậy trong lòng Quân Hạo Thiên có chút thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng Vân Thiên Vũ.
Chỉ là ông ta ngoảnh đầu lại, thấy ánh mắt Lâm Tâm Mộc tràn đầy thất vọng, có chút luyến tiếc Vân Thiên Vũ.
Quân Hạo Thiên đau lòng vì Lâm Tâm Mộc, lại ngoảnh đầu lại nhìn Vân Thiên Vũ, nói: Nếu như con đã không muốn nhận ta làm cha nuôi, vậy con nhận ta làm sư phụ đi, tiểu nha đầu mới ban nãy con còn suýt nữa nổ tung mà chết đó, nếu như không phải ta giúp con, chỉ e là con sớ đã nổ tung xác rồi.
Quân Hạo Thiên nói xong, Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi một lúc nhưng cũng không hề phản đối, cuối cùng quỳ phịch xuống gọi một tiếng: Sư phụ tại thượng, đồ nhi bái kiến sư phụ.
Ha ha ha. Tốt tốt.
Quân Hạo Thiên vui vẻ cười, sau đó chỉ Lâm Tâm Mộc đứng bên cạnh nói: Đây là sư mẫu con, mau gọi sưu mẫu đi.
Vân Thiên Vũ lập tức nhìn về phía Lâm Tâm Mộc, nàng nhận thấy được Lâm Tâm Mộc rất thích nàng, cho nên hai tiếng sư mẫu gọi rất kêu: Sư mẫu.
Lâm Tâm Mộc lập tức vui vẻ, đưa tay kéo Vân Thiên Vũ đứng dậy, cười nói: Tốt. Tốt.
Bà ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhanh chóng tháo chiếc vòng trên tay ra đeo lên tay Vân Thiên Vũ, sau đó nói với Vân Thiên Vũ: Đây là linh khí mà trước đây sư mẫu dùng, tên là Song Sư linh hoàn, sau này nếu như con có gặp nguy hiểm thfi hãy dùng linh lực thôi thúc nó, nó có thể bảo vệ cho con.
Món quà này vừa nghe đã thấy rất quý rồi.
Vân Thiên Vũ vẫn luôn ngưỡng mộ người ta có linh khí, còn mình lại không có, không ngờ bây giờ nàng lại có được Song Sư linh hoàn, tuy rằng nàng không am hiểu lắm về linh khí nhưng đồ mà sư mẫu vẫn luôn sử dụng chắc chắn không phải thứ đồ rẻ tiền.
Đa tạ sư mẫu.
Vân Thiên Vũ vội vàng đa tạ, không hề khước từ.
Đây là đồ tốt, sau này có thể giúp nàng một tay.
Lâm Tâm Mộc đã tặng quà, người làm sư phụ Quân Hạo Thiên sao có thể không tặng gì chứ, ông ta lập tức lấy ra một tiểu đồng nhân đen bóng, đưa đến tay Vân Thiên Vũ, nói: Vân nha đầu, đây là vật tùy thân của sư phụ, kim thương đồng nhân, nhớ kĩ chưa đến nước vạn bất đắc dĩ thì đừng sử dụng đồng nhân này, bởi vì đồng nhân này cần có một lượng linh lực rất lớn rót vào, nếu như con sử dụng thì sẽ hao phí rất nhiều linh lực, dựa vào tu vi linh lực hiện tại của con, sử dụng một lần cũng đủ khiến cho con hư thoát rồi.
Vân Thiên Vũ nghe đến đây, vô cùng tò mò, đồng thời cũng kinh ngạc nhìn tiểu đồng nhân trong tay, người nhỏ nhắn, tay cầm một cây kim thương, nằm im trong tay nàng, không hề nhìn ra được điểm lợi hại của nó.
/1395
|