Vân Thiên Vũ rất có thiện cảm với con báo này, bởi vì trước đây nàng đã từng giúp nó.
“Sư phụ, người nói nó tên là Ngạo Minh ư?”
“Đúng vậy, nó là ghế ngồi của ta.”
Quân Hạo Thiên nói xong, Ngạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông, Quân Hạo Thiên lập tức chột dạ: “Không phải, nó là bạn đồng hành của ta, ta đã từng cứu nó một lần, cho nên nó muốn báo ân mới làm ghế cho ta ngồi vài năm, nhưng nó đã tìm thấy người muốn phục tùng rồi, nên có thể rời đi, bây giờ nó muốn đi theo con.”
“Đi theo con? Tại sao?”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó tin, ngẩng đầu nhìn Ngạo Minh vô cùng lạnh lùng, con báo này có huyết thống vô cùng cao quý, là chúa sơn lâm, vậy tại sao nó lại cam tâm tình nguyện nhận nàng là chủ nhân.
Vân Thiên Vũ nghĩ mãi không ra. Quân Hạo Thiên cũng nghĩ mãi không ra, nhưng vô cùng vui vẻ giao Ngạo Minh cho Vân Thiên Vũ. Ngạo Minh vô cùng lợi hại.
“Nếu nó muốn đi cùng con, con hãy để nó đi cùng với con.”
Ngạo Minh nhìn Vân Thiên Vũ từ trên cao, trong mắt đầy ắp hi vọng. Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, một con báo trắng như tuyết, cao khoảng hai mét, dài hai mét, còn cao hơn cả nàng, to lớn như vậy nếu theo nàng về kinh chỉ sợ sẽ rước thêm phiền phức. Cho nên Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không được, không được, nó lớn như vậy, sao con có thể đưa đi được.”
Ngạo Minh vừa nghe thấy lời của nàng, ngẩng đầu lên rống một tiếng, thân hình cao lớn nhanh chóng biến nhỏ lại, cuối cùng chỉ bé như con mèo, hơn nữa không phải là con báo, mà chỉ là một con mèo nhỏ lông trắng như tuyết.
Nhưng trong đôi mắt của con mèo vẫn lạnh lùng cao quý như cũ, giống như chúa sơm lâm vậy.
Vân Vũ Thiên hoàn toàn sững sờ, một báo vương cừ khôi như vậy lại có thể biến hình, thật sự lợi hại.
Nhưng một còn báo dù đã biến nhỏ lại thì vẫn phải là một con báo con, tại sao lại có thể biến thành một con mèo con chứ.
“Sư phụ, sao nó lại biến thành một con mèo con vậy.”
“Đây là huyễn thể của nó, còn tại sao lại là mèo con chứ không phải báo con thì ta cũng không biết.”
Sau khi Quân Hạo Thiên nói xong, Ngạo Minh lắc mình nhảy vào lòng Vân Thiên Vũ, sau đó lè lưỡi liếm tay Vân Thiên Vũ kêu meo meo, dáng vẻ như thể muốn Vân Thiên Vũ chấp nhận nó.
Lúc này không chỉ Vân Thiên Vũ sững sờ mà ngay cả Quân Hạo Thiên cũng ngây người ra, Ngạo Minh là một báo vương vô cùng lạnh lùng cao quý, lại có thể làm nũng như vậy.
Ông trời ơi, hãy để sét đánh chết ta đi.
Vân Thiên Vũ bật cười vì hành động của Ngạo Minh, không nhịn được sờ đầu nó: “Được rồi, nếu Ngạo Minh muốn đi theo ta, vậy thì đi theo ta nào.”
“Nhưng không có lệnh của ta, ngươi không được biến hình lại như cũ.”
Một con báo lớn như vậy, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị hù chết mất.
Ngạo Minh lập tức gật đầu đồng ý. Nó giơ móng vuốt ra, dùng sức ấn vào ngón tay của Vân Thiên Vũ, đầu ngón tay đâm bào lòng bàn tay của Vân Thiên Vũ, máu người và báo hợp lại làm một.
Giọng nói của Ngạo Minh vang lên: “Ngạo Minh xin chào chủ nhân.”
“Ừm.” Vân Thiên Vũ đưa tay sờ đầu Ngạo Minh, bày tỏ sự đồng ý.
Điêu Gia và Tiểu Anh ở sau lưng Vân Thiên Vũ thấy Ngạo Minh biến thành chú mèo nhỏ, thì không còn sợ hãi nữa, nhanh chóng lao tới, định ôm lấy Ngạo Minh một cách nhiệt tình.
Nhưng báo vương lạnh lùng không hề chào đón, nhìn Điêu Gia và Tiểu Anh, cười một cách lạnh lùng cao quý, và toát lên sự lạnh lùng.
Điêu Gia và Tiểu Anh lập tức bị đả kích, xoay người chạy vào góc tường, vô cùng đau lòng.
Điêu Gia sẽ không bao giờ yêu nữa.
Tiểu Anh thất tình rồi.
“Sư phụ, người nói nó tên là Ngạo Minh ư?”
“Đúng vậy, nó là ghế ngồi của ta.”
Quân Hạo Thiên nói xong, Ngạo Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông, Quân Hạo Thiên lập tức chột dạ: “Không phải, nó là bạn đồng hành của ta, ta đã từng cứu nó một lần, cho nên nó muốn báo ân mới làm ghế cho ta ngồi vài năm, nhưng nó đã tìm thấy người muốn phục tùng rồi, nên có thể rời đi, bây giờ nó muốn đi theo con.”
“Đi theo con? Tại sao?”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó tin, ngẩng đầu nhìn Ngạo Minh vô cùng lạnh lùng, con báo này có huyết thống vô cùng cao quý, là chúa sơn lâm, vậy tại sao nó lại cam tâm tình nguyện nhận nàng là chủ nhân.
Vân Thiên Vũ nghĩ mãi không ra. Quân Hạo Thiên cũng nghĩ mãi không ra, nhưng vô cùng vui vẻ giao Ngạo Minh cho Vân Thiên Vũ. Ngạo Minh vô cùng lợi hại.
“Nếu nó muốn đi cùng con, con hãy để nó đi cùng với con.”
Ngạo Minh nhìn Vân Thiên Vũ từ trên cao, trong mắt đầy ắp hi vọng. Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, một con báo trắng như tuyết, cao khoảng hai mét, dài hai mét, còn cao hơn cả nàng, to lớn như vậy nếu theo nàng về kinh chỉ sợ sẽ rước thêm phiền phức. Cho nên Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không được, không được, nó lớn như vậy, sao con có thể đưa đi được.”
Ngạo Minh vừa nghe thấy lời của nàng, ngẩng đầu lên rống một tiếng, thân hình cao lớn nhanh chóng biến nhỏ lại, cuối cùng chỉ bé như con mèo, hơn nữa không phải là con báo, mà chỉ là một con mèo nhỏ lông trắng như tuyết.
Nhưng trong đôi mắt của con mèo vẫn lạnh lùng cao quý như cũ, giống như chúa sơm lâm vậy.
Vân Vũ Thiên hoàn toàn sững sờ, một báo vương cừ khôi như vậy lại có thể biến hình, thật sự lợi hại.
Nhưng một còn báo dù đã biến nhỏ lại thì vẫn phải là một con báo con, tại sao lại có thể biến thành một con mèo con chứ.
“Sư phụ, sao nó lại biến thành một con mèo con vậy.”
“Đây là huyễn thể của nó, còn tại sao lại là mèo con chứ không phải báo con thì ta cũng không biết.”
Sau khi Quân Hạo Thiên nói xong, Ngạo Minh lắc mình nhảy vào lòng Vân Thiên Vũ, sau đó lè lưỡi liếm tay Vân Thiên Vũ kêu meo meo, dáng vẻ như thể muốn Vân Thiên Vũ chấp nhận nó.
Lúc này không chỉ Vân Thiên Vũ sững sờ mà ngay cả Quân Hạo Thiên cũng ngây người ra, Ngạo Minh là một báo vương vô cùng lạnh lùng cao quý, lại có thể làm nũng như vậy.
Ông trời ơi, hãy để sét đánh chết ta đi.
Vân Thiên Vũ bật cười vì hành động của Ngạo Minh, không nhịn được sờ đầu nó: “Được rồi, nếu Ngạo Minh muốn đi theo ta, vậy thì đi theo ta nào.”
“Nhưng không có lệnh của ta, ngươi không được biến hình lại như cũ.”
Một con báo lớn như vậy, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị hù chết mất.
Ngạo Minh lập tức gật đầu đồng ý. Nó giơ móng vuốt ra, dùng sức ấn vào ngón tay của Vân Thiên Vũ, đầu ngón tay đâm bào lòng bàn tay của Vân Thiên Vũ, máu người và báo hợp lại làm một.
Giọng nói của Ngạo Minh vang lên: “Ngạo Minh xin chào chủ nhân.”
“Ừm.” Vân Thiên Vũ đưa tay sờ đầu Ngạo Minh, bày tỏ sự đồng ý.
Điêu Gia và Tiểu Anh ở sau lưng Vân Thiên Vũ thấy Ngạo Minh biến thành chú mèo nhỏ, thì không còn sợ hãi nữa, nhanh chóng lao tới, định ôm lấy Ngạo Minh một cách nhiệt tình.
Nhưng báo vương lạnh lùng không hề chào đón, nhìn Điêu Gia và Tiểu Anh, cười một cách lạnh lùng cao quý, và toát lên sự lạnh lùng.
Điêu Gia và Tiểu Anh lập tức bị đả kích, xoay người chạy vào góc tường, vô cùng đau lòng.
Điêu Gia sẽ không bao giờ yêu nữa.
Tiểu Anh thất tình rồi.
/1395
|