Diệp Tử Yên khép hờ mắt, đặt tay lên chiếc khăn bắt mạch. Vẻ mặt nàng ta vô cùng nghiêm túc, tựa như cả thể xác lẫn tinh thần đã bước vào trạng thái của bản thân.
Vân Thiên Vũ lặng lẽ quan sát nữ nhân này, thật lòng mà nói bộ dạng đó của nàng ta làm nàng rất tán thưởng.
Bản thân là đại phu nên nàng rất tôn trọng những vị đại phu nghiêm túc chữa trị cho người bệnh.
Tuy trước đó Diệp Tử Yên có phần kiêu ngạo, thậm chí còn hơi xem thường nàng nhưng nàng vẫn tán thưởng thái độ nghiêm túc chữa trị cho người bệnh của nàng ta.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ vẩn vơ, chợt mặt Diệp Tử Yên hơi tái đi, nàng ta nhìn Tiêu Cửu Uyên, cất giọng trầm trầm: Ly thân vương gia, người vốn chẳng mắc bệnh gì, mà là bị trúng độc, đó còn là một loại độc hiếm thấy trên đời.
Nàng ta nói xong, người trong phòng ai ai cũng ngạc nhiên nhìn nàng ta, đến Tiêu Cửu Uyên cũng không thể không nhìn thẳng vào nàng ta.
Y thuật của nữ nhân này lợi hại đến thế sao? Không ngờ nàng ta lại có thể tìm ra chất độc trong cơ thể hắn.
Lẽ nào là vì bây giờ độc của hắn đã phát tác nên nàng ta mới dễ dàng tìm ra như thế sao?
Tiêu Cửu Uyên còn đang mải nghĩ, sắc mặt Diệp Tử Yên đã càng lúc càng khó coi, nói: Độc vương gia trúng còn là một loại âm độc, loại độc này có tên là Ma Tinh Thân Anh, được luyện chế thành từ mười loại kỳ độc dùng để nuôi Huyết Anh, vô cùng khó giải.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều bị Diệp Tử Yên làm cho kinh hãi.
Không nói gì đến Tiêu Cửu Uyên, ngay Vân Thiên Vũ cũng lấy làm kinh sợ, nữ nhân này thật lợi hại.
Sở dĩ trước đây nàng có thể nhận biết loại độc này là nhờ Thần Y Bảo Điển, từ đó mới tìm hiểu tường tận được loại độc này, nhưng Diệp Tử Yên chỉ bắt mạch một lần mà đã biết Tiêu Cửu Uyên trúng độc gì.
Xem ra y thuật của nữ nhân này quả thực rất lợi hại, lợi hại hơn nàng.
Diệp Tử Yên chẳng để ý đến bất kỳ người nào, sắc mặt vẫn không tốt lắm: Muốn giải độc Ma Tinh Huyết Anh cần phải có mười loại dược liệu thượng đẳng để chế thuốc giải độc. Song giờ muốn tìm đủ mười loại dược liệu này, e rằng rất khó, nhưng độc của vương gia đã phát tác, nếu trong thời gian ngắn không tìm được mười loại dược liệu này thì đến Đại La kim tiên cũng chẳng cứu được vương gia.
Nói đoạn, Diệp Tử Yên thở dài não nề, nhìn Tiêu Cửu Uyên với gương mặt thương cảm.
Mắt Tiêu Cửu Uyên sâu thẳm, hắn không ngờ Diệp Tử Yên lại tìm ra được chất độc trong cơ thể hắn thật.
Y thuật của nữ nhân này cao siêu đến thế sao? Lăng Vân tông bồi dưỡng được một người lợi hại vậy sao?
Vậy Diệp tiểu thư có thể viết ra mười loại dược liệu đó được không?
Vân Thiên Vũ lên tiếng, nàng muốn thử xem Diệp Tử Yên này thật sự lợi hại như thế sao?
Diệp Tử Yên gật đầu đồng ý ngay, sau đó bảo Hạ tổng quản: Hạ tổng quản hãy chuẩn bị giấy bút đưa tới cho ta.
Hạ Hỉ nhanh nhẹn chuẩn bị giấy bút đưa tới.
Viết nhanh tên mười loại dược liệu quý hiếm lên giấy, vừa viết nàng ta vừa nói: Trong đây hiếm nhất là hoa linh quỳ tám cánh, nó là một loại dược liệu có năng lực thần kỳ, một chút không cẩn thận là thuốc sẽ mất hết hiệu lực, dù có hái lại cũng không còn chút tác dụng nào.
Lần này mọi người ai nấy đều khâm phục Diệp Tử Yên. Hóa ra người ta kiêu ngạo là do có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nếu người ta đã hiểu thứ này thì Vân Thiên Vũ quyết định buông tay không quan tâm nữa, cứ giao cho Diệp Tử Yên giải độc cho Tiêu Cửu Uyên là được. Mình việc gì phải làm chuyện thừa thãi.
Nghĩ vậy, Vân Thiên Vũ bèn nhìn Diệp Tử Yên nói: Nếu Diệp tiểu thư đã tìm ra độc vương gia trúng phải, còn biết cả cách giải độc, vậy hãy bắt đầu giải độc cho vương gia đi.
Diệp Tử Yên liếc nhìn Vân Thiên Vũ, mắt thoáng qua vẻ mỉa mai.
Đồ nữ nhân xấu xí mà cũng muốn lấy Ly thân vương gia, mơ đi!
Chỉ có nữ nhân vừa tài năng vừa xuất chúng như nàng ta mới có thể lấy Ly thân vương gia.
Vân Thiên Vũ lặng lẽ quan sát nữ nhân này, thật lòng mà nói bộ dạng đó của nàng ta làm nàng rất tán thưởng.
Bản thân là đại phu nên nàng rất tôn trọng những vị đại phu nghiêm túc chữa trị cho người bệnh.
Tuy trước đó Diệp Tử Yên có phần kiêu ngạo, thậm chí còn hơi xem thường nàng nhưng nàng vẫn tán thưởng thái độ nghiêm túc chữa trị cho người bệnh của nàng ta.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ vẩn vơ, chợt mặt Diệp Tử Yên hơi tái đi, nàng ta nhìn Tiêu Cửu Uyên, cất giọng trầm trầm: Ly thân vương gia, người vốn chẳng mắc bệnh gì, mà là bị trúng độc, đó còn là một loại độc hiếm thấy trên đời.
Nàng ta nói xong, người trong phòng ai ai cũng ngạc nhiên nhìn nàng ta, đến Tiêu Cửu Uyên cũng không thể không nhìn thẳng vào nàng ta.
Y thuật của nữ nhân này lợi hại đến thế sao? Không ngờ nàng ta lại có thể tìm ra chất độc trong cơ thể hắn.
Lẽ nào là vì bây giờ độc của hắn đã phát tác nên nàng ta mới dễ dàng tìm ra như thế sao?
Tiêu Cửu Uyên còn đang mải nghĩ, sắc mặt Diệp Tử Yên đã càng lúc càng khó coi, nói: Độc vương gia trúng còn là một loại âm độc, loại độc này có tên là Ma Tinh Thân Anh, được luyện chế thành từ mười loại kỳ độc dùng để nuôi Huyết Anh, vô cùng khó giải.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều bị Diệp Tử Yên làm cho kinh hãi.
Không nói gì đến Tiêu Cửu Uyên, ngay Vân Thiên Vũ cũng lấy làm kinh sợ, nữ nhân này thật lợi hại.
Sở dĩ trước đây nàng có thể nhận biết loại độc này là nhờ Thần Y Bảo Điển, từ đó mới tìm hiểu tường tận được loại độc này, nhưng Diệp Tử Yên chỉ bắt mạch một lần mà đã biết Tiêu Cửu Uyên trúng độc gì.
Xem ra y thuật của nữ nhân này quả thực rất lợi hại, lợi hại hơn nàng.
Diệp Tử Yên chẳng để ý đến bất kỳ người nào, sắc mặt vẫn không tốt lắm: Muốn giải độc Ma Tinh Huyết Anh cần phải có mười loại dược liệu thượng đẳng để chế thuốc giải độc. Song giờ muốn tìm đủ mười loại dược liệu này, e rằng rất khó, nhưng độc của vương gia đã phát tác, nếu trong thời gian ngắn không tìm được mười loại dược liệu này thì đến Đại La kim tiên cũng chẳng cứu được vương gia.
Nói đoạn, Diệp Tử Yên thở dài não nề, nhìn Tiêu Cửu Uyên với gương mặt thương cảm.
Mắt Tiêu Cửu Uyên sâu thẳm, hắn không ngờ Diệp Tử Yên lại tìm ra được chất độc trong cơ thể hắn thật.
Y thuật của nữ nhân này cao siêu đến thế sao? Lăng Vân tông bồi dưỡng được một người lợi hại vậy sao?
Vậy Diệp tiểu thư có thể viết ra mười loại dược liệu đó được không?
Vân Thiên Vũ lên tiếng, nàng muốn thử xem Diệp Tử Yên này thật sự lợi hại như thế sao?
Diệp Tử Yên gật đầu đồng ý ngay, sau đó bảo Hạ tổng quản: Hạ tổng quản hãy chuẩn bị giấy bút đưa tới cho ta.
Hạ Hỉ nhanh nhẹn chuẩn bị giấy bút đưa tới.
Viết nhanh tên mười loại dược liệu quý hiếm lên giấy, vừa viết nàng ta vừa nói: Trong đây hiếm nhất là hoa linh quỳ tám cánh, nó là một loại dược liệu có năng lực thần kỳ, một chút không cẩn thận là thuốc sẽ mất hết hiệu lực, dù có hái lại cũng không còn chút tác dụng nào.
Lần này mọi người ai nấy đều khâm phục Diệp Tử Yên. Hóa ra người ta kiêu ngạo là do có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nếu người ta đã hiểu thứ này thì Vân Thiên Vũ quyết định buông tay không quan tâm nữa, cứ giao cho Diệp Tử Yên giải độc cho Tiêu Cửu Uyên là được. Mình việc gì phải làm chuyện thừa thãi.
Nghĩ vậy, Vân Thiên Vũ bèn nhìn Diệp Tử Yên nói: Nếu Diệp tiểu thư đã tìm ra độc vương gia trúng phải, còn biết cả cách giải độc, vậy hãy bắt đầu giải độc cho vương gia đi.
Diệp Tử Yên liếc nhìn Vân Thiên Vũ, mắt thoáng qua vẻ mỉa mai.
Đồ nữ nhân xấu xí mà cũng muốn lấy Ly thân vương gia, mơ đi!
Chỉ có nữ nhân vừa tài năng vừa xuất chúng như nàng ta mới có thể lấy Ly thân vương gia.
/1395
|