Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần vẫn không thay đổi, hắn vẫn là người lòng dạ lương thiện, giúp đỡ nàng như lúc trước.
Đám người Hạ Hỉ, Bạch Diệu và Hắc Diệu nhìn Vân Thiên Vũ, tất cả đều chậm rãi quỳ xuống, đặc biệt là Hắc Diệu, nghĩ tới việc Vân Thiên Vũ lại bảo vệ linh quỳ tám cánh, còn mình thì lúc nào cũng nhằm vào nàng, Hắc Diệu dập đầu bình bịch.
“Quận chúa Linh Nghi, ta thật sự xin lỗi ngươi, chờ ngươi cứu vương gia nhà ta xong, muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi, chỉ cầu xin ngươi cứu mạng vương gia nhà ta.”
Vân Thiên Vũ không để ý tới bất kỳ kẻ nào, đi thẳng tới trước giường Tiêu Cửu Uyên, Phượng Vô Nhai đóng giả Vân Hách đứng phía sau không vui mở miệng nói:
“Vũ Mao, Tiêu Cửu Uyên không tin ngươi, nghi ngờ ngươi, ngươi còn cứu hắn, sao phải cứu hắn làm gì.”
Vân Thiên Vũ bình thản nói: “Ta đã từng nói, đương nhiên phải làm, không liên quan đến những chuyện khác.”
Trước đó nàng đã nói cứu Tiêu Cửu Uyên, đương nhiên sẽ cứu hắn một mạng, nhưng mà sau này, nàng không bao giờ nợ hắn gì nữa.
Vân Thiên Vũ luôn nhớ rõ Tiêu Cửu Uyên không tin tưởng nàng, làm nàng tổn thương hết lần này tới lần khác.
Lúc đầu nàng cho là mình đã phí hết sức chín trâu hai hổ để lấy linh quỳ tám cánh về, người này sẽ tin tưởng nàng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không tin nàng.
Cho nên sau này nàng sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội tổn thương nàng thêm lần nữa.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, tay vừa nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ, đây là linh quỳ tám cánh nàng phải cố sức trăm cay ngàn đắng mới lấy được, vì sợ có người động vào, nàng phải dùng một linh quỳ tám cánh giả để kiểm tra thật hay giả, chỉ là cuối cùng hắn cũng không tin nàng.
Đây đúng là một chuyện đáng chê cười, mặc dù nàng biết trước nay bản thân và Tiêu Cửu Uyên đều là quan hệ giao dịch.
Nhưng cuối cùng lòng vẫn bị tổn thương.
Vân Thiên Vũ cười khẽ, ý cười không nói nên lời.
Thần Dung, Hạ Hỉ và Bạch Diêu nhìn rõ, đó là nụ cười kiên quyết.
Hạ Hỉ và Bạch Diệu khẽ đau lòng, không rõ là đau lòng cho vương gia nhà mình hay là đau lòng cho Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, lạnh nhạt đứng dậy đi đến phòng bên cạnh, Diệp Gia theo sát phía sau nàng.
Phượng Vô Nhai và Tiêu Dạ Thần xoay người đuổi theo nàng nhưng lại bị nàng cản lại.
Không cần theo ta, ta định chế thuốc giải độc.
Nàng nói xong lại ném ra một câu: Giam Tô Doanh với Tô Diệp, Diệp Tử Yên và người hầu của nàng ta lại, các ngươi kiểm tra tay của họ, xem trên tay ai có độc, trên tay ai không có độc, kiểm tra ra là biết, đợi điều tra rõ xong, khi Vương giả của các ngươi tốt hơn thì để hắn xử lý.
Nghe Vân Thiên Vũ nói khiến cho đám người Bạch Diệu và Hạ Hỉ vui mừng lên, vài người phía sau dập đầu bình bịch.
Sau đó Hắc Diệu như người điên tiến thẳng về phía Diệp Tử Yên.
Sắc mặt Diệp Tử Yên thay đổi, liên tục lui về sau, sắc mặt sầm xuống, lạnh giọng nói: Các ngươi dám động đến ta, ta là đại tiểu thư Lăng Vân Tông.
Hắc Diệu tức giận kêu lên: Dù ngươi là đại tiểu thư Lăng Vân Tông, chúng ta cũng phải động.
Mắt thấy Hắc Diệu sắp bắt được Diệp Tử Yên, Diệp Tử Yên nhìn vào chỗ tối kêu lên: Người đâu.
Bỗng nhiên có vài bóng người từ ngoài cửa sổ bay vào, những người này là cao thủ trong Lăng Vân Tông, chịu trách nhiệm bảo vệ Diệp Tử Yên.
Những người này vừa xuất hiện, vội chắp tay nói: Người Ly thân vương phủ tha lỗi, xin đừng động vào đại tiểu thư nhà chúng ta, nếu không chính là kẻ thù cùng Lăng Vân Tông.
Hắc Diệu há mồm muốn hét lên, Bạch Diệu phía sau ngăn cảnh hắn, nói nhanh.
Chúng ta chỉ tạm thời giữ Diệp tiểu thư mà thôi, nha hoàn của nàng chạm vào linh quỳ tám cảnh giả, xử lí việc này thế nào phải đợi vương gia nhà ta tỉnh lại, nên xin vài vị đừng trách, nếu các ngươi động thủ ở Ly thân vương phủ ta thì không được gì cả.
Đám người Hạ Hỉ, Bạch Diệu và Hắc Diệu nhìn Vân Thiên Vũ, tất cả đều chậm rãi quỳ xuống, đặc biệt là Hắc Diệu, nghĩ tới việc Vân Thiên Vũ lại bảo vệ linh quỳ tám cánh, còn mình thì lúc nào cũng nhằm vào nàng, Hắc Diệu dập đầu bình bịch.
“Quận chúa Linh Nghi, ta thật sự xin lỗi ngươi, chờ ngươi cứu vương gia nhà ta xong, muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi, chỉ cầu xin ngươi cứu mạng vương gia nhà ta.”
Vân Thiên Vũ không để ý tới bất kỳ kẻ nào, đi thẳng tới trước giường Tiêu Cửu Uyên, Phượng Vô Nhai đóng giả Vân Hách đứng phía sau không vui mở miệng nói:
“Vũ Mao, Tiêu Cửu Uyên không tin ngươi, nghi ngờ ngươi, ngươi còn cứu hắn, sao phải cứu hắn làm gì.”
Vân Thiên Vũ bình thản nói: “Ta đã từng nói, đương nhiên phải làm, không liên quan đến những chuyện khác.”
Trước đó nàng đã nói cứu Tiêu Cửu Uyên, đương nhiên sẽ cứu hắn một mạng, nhưng mà sau này, nàng không bao giờ nợ hắn gì nữa.
Vân Thiên Vũ luôn nhớ rõ Tiêu Cửu Uyên không tin tưởng nàng, làm nàng tổn thương hết lần này tới lần khác.
Lúc đầu nàng cho là mình đã phí hết sức chín trâu hai hổ để lấy linh quỳ tám cánh về, người này sẽ tin tưởng nàng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không tin nàng.
Cho nên sau này nàng sẽ không bao giờ cho hắn cơ hội tổn thương nàng thêm lần nữa.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, tay vừa nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ, đây là linh quỳ tám cánh nàng phải cố sức trăm cay ngàn đắng mới lấy được, vì sợ có người động vào, nàng phải dùng một linh quỳ tám cánh giả để kiểm tra thật hay giả, chỉ là cuối cùng hắn cũng không tin nàng.
Đây đúng là một chuyện đáng chê cười, mặc dù nàng biết trước nay bản thân và Tiêu Cửu Uyên đều là quan hệ giao dịch.
Nhưng cuối cùng lòng vẫn bị tổn thương.
Vân Thiên Vũ cười khẽ, ý cười không nói nên lời.
Thần Dung, Hạ Hỉ và Bạch Diêu nhìn rõ, đó là nụ cười kiên quyết.
Hạ Hỉ và Bạch Diệu khẽ đau lòng, không rõ là đau lòng cho vương gia nhà mình hay là đau lòng cho Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, lạnh nhạt đứng dậy đi đến phòng bên cạnh, Diệp Gia theo sát phía sau nàng.
Phượng Vô Nhai và Tiêu Dạ Thần xoay người đuổi theo nàng nhưng lại bị nàng cản lại.
Không cần theo ta, ta định chế thuốc giải độc.
Nàng nói xong lại ném ra một câu: Giam Tô Doanh với Tô Diệp, Diệp Tử Yên và người hầu của nàng ta lại, các ngươi kiểm tra tay của họ, xem trên tay ai có độc, trên tay ai không có độc, kiểm tra ra là biết, đợi điều tra rõ xong, khi Vương giả của các ngươi tốt hơn thì để hắn xử lý.
Nghe Vân Thiên Vũ nói khiến cho đám người Bạch Diệu và Hạ Hỉ vui mừng lên, vài người phía sau dập đầu bình bịch.
Sau đó Hắc Diệu như người điên tiến thẳng về phía Diệp Tử Yên.
Sắc mặt Diệp Tử Yên thay đổi, liên tục lui về sau, sắc mặt sầm xuống, lạnh giọng nói: Các ngươi dám động đến ta, ta là đại tiểu thư Lăng Vân Tông.
Hắc Diệu tức giận kêu lên: Dù ngươi là đại tiểu thư Lăng Vân Tông, chúng ta cũng phải động.
Mắt thấy Hắc Diệu sắp bắt được Diệp Tử Yên, Diệp Tử Yên nhìn vào chỗ tối kêu lên: Người đâu.
Bỗng nhiên có vài bóng người từ ngoài cửa sổ bay vào, những người này là cao thủ trong Lăng Vân Tông, chịu trách nhiệm bảo vệ Diệp Tử Yên.
Những người này vừa xuất hiện, vội chắp tay nói: Người Ly thân vương phủ tha lỗi, xin đừng động vào đại tiểu thư nhà chúng ta, nếu không chính là kẻ thù cùng Lăng Vân Tông.
Hắc Diệu há mồm muốn hét lên, Bạch Diệu phía sau ngăn cảnh hắn, nói nhanh.
Chúng ta chỉ tạm thời giữ Diệp tiểu thư mà thôi, nha hoàn của nàng chạm vào linh quỳ tám cảnh giả, xử lí việc này thế nào phải đợi vương gia nhà ta tỉnh lại, nên xin vài vị đừng trách, nếu các ngươi động thủ ở Ly thân vương phủ ta thì không được gì cả.
/1395
|