Phượng Vô Nhai cay đắng nói, bây giờ cuối cùng y cũng đã biết lý do tại sao trước kia khi y và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau, sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên trông rất tệ, chính là vì khi đó hắn đã trúng độc. Hơn nữa chuyện hắn cùng Vũ Mao đến Thiên Mộc sơn trang để tham gia thi đấu y thuật.
Ắt hẳn là vì muốn Vũ Mao thắng được hoa linh quỳ tám cánh, tên xấu xa chết tiệt này, bắt một nữ nhân liều mạng vì mình, hắn còn là nam nhân nữa không chứ?
Phượng Vô Nhai càng nghĩ càng khinh thường hành động của Tiêu Cửu Uyên, y cũng không đồng tình với việc Vân Thiên Vũ giúp Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghe xong Phượng Vô Nhai nói, ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lùng, nàng nhìn Phượng Vô Nhai đáp lời.
“Phượng Vô Nhai, đây là chuyện riêng giữa ta vàTiêu Cửu Uyên, ngươi không cần xen vào, được chứ? Nếu không đừng trách ta trở mặt.”
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn Phượng Vô Nhai thêm lần nào nữa mà sải bước rời đi.
Phía sau Phượng Vô Nhai sửng sốt mất một lúc rồi vội đuổi theo, vừa đi vừa nói.
“Vậy ngươi cần gì phải sai người của An thân vương phủ đi làm chuyện này chứ, nếu chủ mưu đứng sau mọi chuyện là An thân vương phủ thì sau này sẽ rất khó đối phó, chi bằng để ta giúp ngươi làm.”
“Người của Ma Ảnh cung làm việc nhanh gọn, so với người của An thân vương phủ hiệu quả hơn rất nhiều, hơn nữa sẽ không có người tra được là do ta ra tay.”
Phượng Vô Nhai nói vậy, Vân Thiên Vũ nghe cũng có lý, nàng quay đầu lại nhìn Phượng Vô Nhai, ánh mắt nàng tĩnh lặng nhưng trong sáng hệt như một hồ nước trong xanh sinh động, chỉ riêng đôi mắt ấy cũng đủ để so sánh với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nào khác trong thiên hạ.
Phượng Vô Nhai cảm thâý tim mình chợt rung động, hít thở có phần khó khăn.
Nhưng Vân Thiên Vũ căn bản lại không thèm chú ý đến điểm khác thường này của Phượng Vô Nhai, nàng chỉ thanh lãnh nhướn mày nói: “Phượng Vô Nhai, đây là do ngươi tự nguyện muốn giúp ta, nhớ kỹ, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì.”
Phượng Vô Nhai khẽ mỉm cười, chỉ cần nàng tiếp nhận y là được, sau này nàng cũng sẽ từ từ tin tưởng y thôi.
Hiện tại nàng không tin bất cứ kẻ nào cả.
Phượng Vô Nhai tâm tình sung sướng, trong đôi mắt hoa đào ánh lên một tia nhìn sáng quắc.
Ta nói rồi, muội không nợ ta gì cả, trái lại, ta rất muốn cảm ơn muội.
Phượng Vô Nhai nói một câu cảm ơn ngươi khiến cho Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Chỉ thấy y chân thành nói: “Cảm ơn muội cho ta một cơ hội để làm gì đó cho muội, như vậy muội sẽ cảm nhận được thành ý của ta, ta thật lòng muốn làm bạn với một người như muội.”
Phượng Vô Nhai nói vậy khiến Vân Thiên Vũ có cảm tình tốt hơn với y, nàng nở nụ cười.
“Được, ngươi đừng phí lời nữa, hãy mau cho người lan truyền tin tức đi, ta chỉ muốn mau chóng giúp Tiêu Cửu Uyên bắt được kẻ âm mưu hại hắn mà thôi, sau đó giao kèo giữa ta và hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Lời này của Vân Thiên Vũ càng làm cho Phượng Vô Nhai thêm sung sướng.
Thì ra Vũ Mao muốn giúp Tiêu Cửu Uyên là bởi vì muốn mau chóng kết thúc giao kèo giữa bọn họ.
Vậy y nhất định sẽ trợ giúp nàng, càng nhanh chóng chấm dứt với Tiêu Cửu Uyên càng tốt, như vậy phần thắng của y sẽ lớn hơn.
Phượng Vô Nhai nghĩ rồi liền quắc tay gọi thủ hạ tới, ra lệnh: “Lập tức đi lan truyền tin đồn rằng Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên trúng độc Ma Huyết Tinh Anh, được Linh Nghi quận chúa phát hiện kịp thời nên bây giờ Linh Nghi quận chúa đang ở bên cạnh hắn để bào chế thuốc giải giúp Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên giải độc.”
“Vâng, tuân lệnh quân thượng đại nhân.”
Thủ hạ lập tức nhận lệnh đi làm.
Phượng Vô Nhai vẫn hộ tống Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia trở về An thân vương phủ.
Trong An thân vương phủ, An lão vương gia vừa nghe tin Vân Thiên Vũ trở về thì kích động chạy ra nghênh đón nàng.
“Nữ nhi ngoan, thế là con đã trở về, ta đây nhớ con muốn chết.”
An lão vương gia vừa nói vừa ôm chầm lấy Vân Thiên Vũ.
Ắt hẳn là vì muốn Vũ Mao thắng được hoa linh quỳ tám cánh, tên xấu xa chết tiệt này, bắt một nữ nhân liều mạng vì mình, hắn còn là nam nhân nữa không chứ?
Phượng Vô Nhai càng nghĩ càng khinh thường hành động của Tiêu Cửu Uyên, y cũng không đồng tình với việc Vân Thiên Vũ giúp Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghe xong Phượng Vô Nhai nói, ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lùng, nàng nhìn Phượng Vô Nhai đáp lời.
“Phượng Vô Nhai, đây là chuyện riêng giữa ta vàTiêu Cửu Uyên, ngươi không cần xen vào, được chứ? Nếu không đừng trách ta trở mặt.”
Nàng nói xong cũng không thèm nhìn Phượng Vô Nhai thêm lần nào nữa mà sải bước rời đi.
Phía sau Phượng Vô Nhai sửng sốt mất một lúc rồi vội đuổi theo, vừa đi vừa nói.
“Vậy ngươi cần gì phải sai người của An thân vương phủ đi làm chuyện này chứ, nếu chủ mưu đứng sau mọi chuyện là An thân vương phủ thì sau này sẽ rất khó đối phó, chi bằng để ta giúp ngươi làm.”
“Người của Ma Ảnh cung làm việc nhanh gọn, so với người của An thân vương phủ hiệu quả hơn rất nhiều, hơn nữa sẽ không có người tra được là do ta ra tay.”
Phượng Vô Nhai nói vậy, Vân Thiên Vũ nghe cũng có lý, nàng quay đầu lại nhìn Phượng Vô Nhai, ánh mắt nàng tĩnh lặng nhưng trong sáng hệt như một hồ nước trong xanh sinh động, chỉ riêng đôi mắt ấy cũng đủ để so sánh với bất kỳ nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nào khác trong thiên hạ.
Phượng Vô Nhai cảm thâý tim mình chợt rung động, hít thở có phần khó khăn.
Nhưng Vân Thiên Vũ căn bản lại không thèm chú ý đến điểm khác thường này của Phượng Vô Nhai, nàng chỉ thanh lãnh nhướn mày nói: “Phượng Vô Nhai, đây là do ngươi tự nguyện muốn giúp ta, nhớ kỹ, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì.”
Phượng Vô Nhai khẽ mỉm cười, chỉ cần nàng tiếp nhận y là được, sau này nàng cũng sẽ từ từ tin tưởng y thôi.
Hiện tại nàng không tin bất cứ kẻ nào cả.
Phượng Vô Nhai tâm tình sung sướng, trong đôi mắt hoa đào ánh lên một tia nhìn sáng quắc.
Ta nói rồi, muội không nợ ta gì cả, trái lại, ta rất muốn cảm ơn muội.
Phượng Vô Nhai nói một câu cảm ơn ngươi khiến cho Vân Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Chỉ thấy y chân thành nói: “Cảm ơn muội cho ta một cơ hội để làm gì đó cho muội, như vậy muội sẽ cảm nhận được thành ý của ta, ta thật lòng muốn làm bạn với một người như muội.”
Phượng Vô Nhai nói vậy khiến Vân Thiên Vũ có cảm tình tốt hơn với y, nàng nở nụ cười.
“Được, ngươi đừng phí lời nữa, hãy mau cho người lan truyền tin tức đi, ta chỉ muốn mau chóng giúp Tiêu Cửu Uyên bắt được kẻ âm mưu hại hắn mà thôi, sau đó giao kèo giữa ta và hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Lời này của Vân Thiên Vũ càng làm cho Phượng Vô Nhai thêm sung sướng.
Thì ra Vũ Mao muốn giúp Tiêu Cửu Uyên là bởi vì muốn mau chóng kết thúc giao kèo giữa bọn họ.
Vậy y nhất định sẽ trợ giúp nàng, càng nhanh chóng chấm dứt với Tiêu Cửu Uyên càng tốt, như vậy phần thắng của y sẽ lớn hơn.
Phượng Vô Nhai nghĩ rồi liền quắc tay gọi thủ hạ tới, ra lệnh: “Lập tức đi lan truyền tin đồn rằng Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên trúng độc Ma Huyết Tinh Anh, được Linh Nghi quận chúa phát hiện kịp thời nên bây giờ Linh Nghi quận chúa đang ở bên cạnh hắn để bào chế thuốc giải giúp Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên giải độc.”
“Vâng, tuân lệnh quân thượng đại nhân.”
Thủ hạ lập tức nhận lệnh đi làm.
Phượng Vô Nhai vẫn hộ tống Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia trở về An thân vương phủ.
Trong An thân vương phủ, An lão vương gia vừa nghe tin Vân Thiên Vũ trở về thì kích động chạy ra nghênh đón nàng.
“Nữ nhi ngoan, thế là con đã trở về, ta đây nhớ con muốn chết.”
An lão vương gia vừa nói vừa ôm chầm lấy Vân Thiên Vũ.
/1395
|