Tiêu Cửu Uyên khó chịu buông tay, Vân Thiên Vũ vừa thấy hắn buông tay ra, vô thức lui người lại, Tiêu Cửu Uyên cũng bước theo nàng một bước, cuối cùng Vân Thiên Vũ cứ thế lui về sau từng bước, Tiêu Cửu Uyên thì bước về phía trước từng bước.
Cho đến khi hai người lui đến một chỗ cạnh góc tường, không thể lui được nữa.
Vân Thiên Vũ thật sự tức giận, ngước mắt lên giận dữ trừng mắt với Tiêu Cửu Uyên kêu lên: “Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng ngươi muốn làm gì? Ta không nợ ngươi gì cả, ngươi không đồng ý từ hôn, cuối cùng là muốn làm gì?”
Cánh tay dài của Tiêu Cửu Uyên duỗi ra, cản đường Vân Thiên Vũ, trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ.
Hắn ngạo mạn nói: “Ngươi không nợ ta gì cả, nhưng ta lại nợ ngươi, trước khi ta còn chưa trả hết nợ, ta không đồng ý từ hôn.”
Giọng nói Tiêu Cửu Uyên mờ ám mà trầm thấp, gợi cảm nhè nhẹ, nhưng lại như một bàn rượu ngon trước mặt người say.
Ánh mắt thâm thúy của hắn tối đi, như nam châm thật lớn có thể hút lấy lòng người, ý muốn hút Vân Thiên Vũ vào.
Nếu không phải Vân Thiên Vũ bị thương thế của hắn khiến nàng nhìn thấu, có lẽ thật sự cũng bị hắn mê hoặc, đáng tiếc trong mắt nàng chỉ tràn ngập lãnh ý, hoàn toàn không thể bị mị lực của Tiêu Cửu Uyên ảnh hưởng.
Nàng ngước mắt lên lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Tiêu Cửu Uyên, kiên định nói: “Tiêu Cửu Uyên, không cần, ta không cần ngươi làm gì cả, cái ta muốn chỉ là chúng ta như người lạ, sau này nước giếng không phạm nước sông.”
Vân Thiên Vũ nói xong, đẩy cánh tay Tiêu Cửu Uyên ra, sau đó sải bước xoay người đi, đi vài bước thì dừng lại, nhìn lại, nói từng chữ một: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy nợ ta gì đó, hãy đi xin hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ hôn sự của chúng ta, ta chỉ muốn sống cuộc sống yên bình của ta, không muốn chịu thêm đau thương nữa.”
Vân Thiên Vũ nói xong, xoay người rời đi.
Phía sau, Tiêu Cửu Uyên ánh mắt thâm trầm giống như biển cả, nghĩ đến lời Vân Thiên Vũ mới vừa nói. Nếu quả thật cảm thấy nợ nàng, hãy đi xin hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ hôn sự của bọn họ, nàng không muốn lại bị tổn thương.
Xem ra vẫn là bởi vì trước đây hắn làm những chuyện xúc phạm nàng như vậy
Vậy thì hắn thật sự muốn hoàng huynh hạ chỉ phế bỏ hôn sự của hai người bọn họ sao?
Tiêu Cửu Uyên chỉ nghĩ đến điều này, không thể nhận lời.
Từ đầu hoàng huynh hạ chỉ, hắn đã bài xích nữ nhân này, chẳng những bài xích nàng, thậm chí bất kỳ nữ nhân nào cũng bài xích.
Bởi vì lúc nhỏ hắn từng cứu một nữ tử, lúc hắn cứu người đã bị thương. Hắn bảo nữ tử đó tìm người đến cứu.
Nhưng cuối cùng nàng ta không xuất hiện.
Chuyện này đối với hắn là đả kích rất lớn. Từ đó về sau, hắn không dễ dàng ra tay cứu người, lại càng không dễ dàng tin tưởng người khác.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn chưa lập chính phi, tuy rằng trước đây hoàng huynh chỉ hôn ba bốn lần, nhưng đều bị hắn dùng để ngăn mẫu hậu lải nhải.
Chỉ là không nghĩ tới mấy người kia lại chết, sau đó Vân Thiên Vũ bị chỉ hôn cho hắn, hắn liền phản đối.
Không chỉ bởi vì bộ dạng nàng xấu xí, mà còn bởi vì nàng là nữ nhân.
Nhưng hắn dần dần từ ghét bỏ lúc ban đầu, càng về sau lại tiếp nhận, đến cuối cùng bị tính cách của nàng hấp dẫn.
Chẳng lẽ đây chính là thích mà Tiêu Dạ Thần nói?
Tiêu Cửu Uyên không xác định đây có phải là thích không, nhưng hắn vẫn không muốn từ hôn, không muốn cho nàng đến gần Phượng Vô Nhai, không muốn nàng gả cho người khác.
Cho nên hắn sẽ không đồng ý từ hôn.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên hiện lên vẻ mờ ám, hắn biết hành động lúc trước của hắn làm nguội lạnh trái tim Vân Thiên Vũ.
Nàng mới kiên quyết yêu cầu từ hôn, hắn sẽ khiến nàng chấp nhận hắn một lần nữa.
Cho đến khi hai người lui đến một chỗ cạnh góc tường, không thể lui được nữa.
Vân Thiên Vũ thật sự tức giận, ngước mắt lên giận dữ trừng mắt với Tiêu Cửu Uyên kêu lên: “Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng ngươi muốn làm gì? Ta không nợ ngươi gì cả, ngươi không đồng ý từ hôn, cuối cùng là muốn làm gì?”
Cánh tay dài của Tiêu Cửu Uyên duỗi ra, cản đường Vân Thiên Vũ, trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ.
Hắn ngạo mạn nói: “Ngươi không nợ ta gì cả, nhưng ta lại nợ ngươi, trước khi ta còn chưa trả hết nợ, ta không đồng ý từ hôn.”
Giọng nói Tiêu Cửu Uyên mờ ám mà trầm thấp, gợi cảm nhè nhẹ, nhưng lại như một bàn rượu ngon trước mặt người say.
Ánh mắt thâm thúy của hắn tối đi, như nam châm thật lớn có thể hút lấy lòng người, ý muốn hút Vân Thiên Vũ vào.
Nếu không phải Vân Thiên Vũ bị thương thế của hắn khiến nàng nhìn thấu, có lẽ thật sự cũng bị hắn mê hoặc, đáng tiếc trong mắt nàng chỉ tràn ngập lãnh ý, hoàn toàn không thể bị mị lực của Tiêu Cửu Uyên ảnh hưởng.
Nàng ngước mắt lên lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Tiêu Cửu Uyên, kiên định nói: “Tiêu Cửu Uyên, không cần, ta không cần ngươi làm gì cả, cái ta muốn chỉ là chúng ta như người lạ, sau này nước giếng không phạm nước sông.”
Vân Thiên Vũ nói xong, đẩy cánh tay Tiêu Cửu Uyên ra, sau đó sải bước xoay người đi, đi vài bước thì dừng lại, nhìn lại, nói từng chữ một: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy nợ ta gì đó, hãy đi xin hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ hôn sự của chúng ta, ta chỉ muốn sống cuộc sống yên bình của ta, không muốn chịu thêm đau thương nữa.”
Vân Thiên Vũ nói xong, xoay người rời đi.
Phía sau, Tiêu Cửu Uyên ánh mắt thâm trầm giống như biển cả, nghĩ đến lời Vân Thiên Vũ mới vừa nói. Nếu quả thật cảm thấy nợ nàng, hãy đi xin hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ hôn sự của bọn họ, nàng không muốn lại bị tổn thương.
Xem ra vẫn là bởi vì trước đây hắn làm những chuyện xúc phạm nàng như vậy
Vậy thì hắn thật sự muốn hoàng huynh hạ chỉ phế bỏ hôn sự của hai người bọn họ sao?
Tiêu Cửu Uyên chỉ nghĩ đến điều này, không thể nhận lời.
Từ đầu hoàng huynh hạ chỉ, hắn đã bài xích nữ nhân này, chẳng những bài xích nàng, thậm chí bất kỳ nữ nhân nào cũng bài xích.
Bởi vì lúc nhỏ hắn từng cứu một nữ tử, lúc hắn cứu người đã bị thương. Hắn bảo nữ tử đó tìm người đến cứu.
Nhưng cuối cùng nàng ta không xuất hiện.
Chuyện này đối với hắn là đả kích rất lớn. Từ đó về sau, hắn không dễ dàng ra tay cứu người, lại càng không dễ dàng tin tưởng người khác.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn chưa lập chính phi, tuy rằng trước đây hoàng huynh chỉ hôn ba bốn lần, nhưng đều bị hắn dùng để ngăn mẫu hậu lải nhải.
Chỉ là không nghĩ tới mấy người kia lại chết, sau đó Vân Thiên Vũ bị chỉ hôn cho hắn, hắn liền phản đối.
Không chỉ bởi vì bộ dạng nàng xấu xí, mà còn bởi vì nàng là nữ nhân.
Nhưng hắn dần dần từ ghét bỏ lúc ban đầu, càng về sau lại tiếp nhận, đến cuối cùng bị tính cách của nàng hấp dẫn.
Chẳng lẽ đây chính là thích mà Tiêu Dạ Thần nói?
Tiêu Cửu Uyên không xác định đây có phải là thích không, nhưng hắn vẫn không muốn từ hôn, không muốn cho nàng đến gần Phượng Vô Nhai, không muốn nàng gả cho người khác.
Cho nên hắn sẽ không đồng ý từ hôn.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên hiện lên vẻ mờ ám, hắn biết hành động lúc trước của hắn làm nguội lạnh trái tim Vân Thiên Vũ.
Nàng mới kiên quyết yêu cầu từ hôn, hắn sẽ khiến nàng chấp nhận hắn một lần nữa.
/1395
|