Phượng Vô Nhai nghĩ xong, tâm tình lại khá hơn, sửa sang lại vẻ mặt mê người, nhìn Vân Thiên Vũ nói:
“Vũ Mao, muội dự định từ hôn với Tiêu Cửu Uyên sao?”
“Ừm, thật ra lúc trước ta và Tiêu Cửu Uyên có một giao dịch, ta mượn hắn danh tiếng của Ly thân vương một chút, sau đó trợ giúp hắn tra ra hung thủ đứng sau giết vị hôn thê của hắn, sau đó hắn giúp ta mấy lần, ta quyết định giải độc giúp hắn, bây giờ ta giúp hắn giải độc lại bắt gặp cảnh hắn cho người hạ độc, cho nên bây giờ ta và hắn không liên quan.”
“Ta cũng không cần mượn danh tiếng của Ly thân vương giúp bảo vệ bản thân nữa, cho nên hai người hòa bình rút hôn sự là tốt nhất, nhưng ai mà biết hắn không đồng ý, không biết hắn lại muốn làm gì?”
Vân Thiên Vũ cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tiêu Cửu Uyên thật sự muốn kết hôn với nàng.
Người trước đó không lâu còn hoài nghi nàng đâu rồi, nếu hắn nói muốn kết hôn với nàng, nàng tin mới là lạ.
Nhưng lời Vân Thiên Vũ nói lại làm đôi mắt Phượng Vô Nhai tối sầm lần nữa, trên thực tế nam nhân hiểu rất rõ tâm tư của nam nhân.
Sở dĩ Tiêu Cửu Uyên không muốn từ hôn rõ ràng là có tình ý với Vũ Mao, cho nên hắn không chịu từ hôn.
Đáng tiếc người này đào hầm quá sâu, cho nên muốn bò lên quá khó khăn.
Phượng Vô Nhai lập tức hiểu rõ nguyên nhân Phượng Vô Nhai không thoái hôn, nhưng cũng không ngốc nói cho Vân Thiên Vũ biết.
Hắn nhìn Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Ta nghĩ sở dĩ hắn không thoái hôn rất có thể là thấy y thuật muội lợi hại cho nên dự định giữ muội bên cạnh.”
Phượng Vô Nhai thành công bôi nhọ Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đen đi, đôi mắt tối sầm lại, lạnh lùng mở miệng nói: “Cho dù hắn có mục đích như thế nào, ta củng không muốn tiếp xúc với hắn nữa, ta sẽ nghĩ cách từ hôn sự này.”
“Muốn ta giúp một tay không? Ta có thể giúp muội từ chối hôn sự này.”
Phượng Vô Nhai hỏi.
Vân Thiên Vũ trực tiếp lắc đầu: “Đây là chuyện của ta, ta tự biết xử lý.”
Bây giờ nàng làm chuyện gì, tự mình tận lực ra tay, không muốn để cho người khác nhúng ta vào, đỡ phải nợ ai nhân tình.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai tối sầm một cái, nhưng thông minh thì không nên nói nhiều về chuyện này, mà nhìn Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng nói: “Nếu muội có chuyện gì khó xử chỉ cần nói ta biết, ta sẽ giúp muội, hơi nữa muội đừng lo lắng nợ ta nhân tình, bây giờ chúng ta là bằng hữu rồi, ta sẽ không cần nhân tình gì của muội.”
Vân Thiên Vũ không nói gì, xe ngựa tới trước cửa An thân vương phủ rất nhanh. Mới vừa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng Tiêu Dạ Thần vang lên bên ngoài xe ngựa.
“Tiểu cô cô, người đã trở về.”
Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Dạ Thần, gật đầu, liền vịn tay Tiêu Dạ Thần xuống xe ngựa, sau đó chào một tiếng với Phượng Vô Nhai trong xe ngựa, đi thẳng vào An thân vương.
Trong xe ngựa, đôi mắt Phượng Vô Nhai âm trầm nhìn bóng người Tiêu Dạ Thần.
Y nhìn ra được Tiêu Dạ Thần cũng không tán thành Vân Thiên Vũ gả cho y.
Đây là vô cùng bất lợi với y.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai âm trầm nhìn Tiêu Dạ Thần trước mặt, thủ hạ sau lưng lắc mình nhảy đến, nhanh chóng quỳ xuống đất đợi chỉ thị.
“Quân thượng đại nhân, có nên cho người đi giết thế tử An thân vương hay không?”
Phượng Vô Nhai tức giận đến mức đá vào thủ hạ quỳ bên ngoài xe ngựa: “Ngu ngốc, ngươi không thấy Linh Nghi quận chúa rất coi trọng người thân của nàng ấy sao? Nếu ngươi giết chết Tiêu Dạ Thần, chỉ sợ nàng sẽ hận bổn quân cả đời, làm sao bổn quân cưới nàng được.”
“Vâng, vâng, thuộc hạ biết sai rồi.”
Thủ hạ nhanh chóng nhận lỗi
“Vũ Mao, muội dự định từ hôn với Tiêu Cửu Uyên sao?”
“Ừm, thật ra lúc trước ta và Tiêu Cửu Uyên có một giao dịch, ta mượn hắn danh tiếng của Ly thân vương một chút, sau đó trợ giúp hắn tra ra hung thủ đứng sau giết vị hôn thê của hắn, sau đó hắn giúp ta mấy lần, ta quyết định giải độc giúp hắn, bây giờ ta giúp hắn giải độc lại bắt gặp cảnh hắn cho người hạ độc, cho nên bây giờ ta và hắn không liên quan.”
“Ta cũng không cần mượn danh tiếng của Ly thân vương giúp bảo vệ bản thân nữa, cho nên hai người hòa bình rút hôn sự là tốt nhất, nhưng ai mà biết hắn không đồng ý, không biết hắn lại muốn làm gì?”
Vân Thiên Vũ cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tiêu Cửu Uyên thật sự muốn kết hôn với nàng.
Người trước đó không lâu còn hoài nghi nàng đâu rồi, nếu hắn nói muốn kết hôn với nàng, nàng tin mới là lạ.
Nhưng lời Vân Thiên Vũ nói lại làm đôi mắt Phượng Vô Nhai tối sầm lần nữa, trên thực tế nam nhân hiểu rất rõ tâm tư của nam nhân.
Sở dĩ Tiêu Cửu Uyên không muốn từ hôn rõ ràng là có tình ý với Vũ Mao, cho nên hắn không chịu từ hôn.
Đáng tiếc người này đào hầm quá sâu, cho nên muốn bò lên quá khó khăn.
Phượng Vô Nhai lập tức hiểu rõ nguyên nhân Phượng Vô Nhai không thoái hôn, nhưng cũng không ngốc nói cho Vân Thiên Vũ biết.
Hắn nhìn Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Ta nghĩ sở dĩ hắn không thoái hôn rất có thể là thấy y thuật muội lợi hại cho nên dự định giữ muội bên cạnh.”
Phượng Vô Nhai thành công bôi nhọ Tiêu Cửu Uyên.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đen đi, đôi mắt tối sầm lại, lạnh lùng mở miệng nói: “Cho dù hắn có mục đích như thế nào, ta củng không muốn tiếp xúc với hắn nữa, ta sẽ nghĩ cách từ hôn sự này.”
“Muốn ta giúp một tay không? Ta có thể giúp muội từ chối hôn sự này.”
Phượng Vô Nhai hỏi.
Vân Thiên Vũ trực tiếp lắc đầu: “Đây là chuyện của ta, ta tự biết xử lý.”
Bây giờ nàng làm chuyện gì, tự mình tận lực ra tay, không muốn để cho người khác nhúng ta vào, đỡ phải nợ ai nhân tình.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai tối sầm một cái, nhưng thông minh thì không nên nói nhiều về chuyện này, mà nhìn Vân Thiên Vũ nhẹ nhàng nói: “Nếu muội có chuyện gì khó xử chỉ cần nói ta biết, ta sẽ giúp muội, hơi nữa muội đừng lo lắng nợ ta nhân tình, bây giờ chúng ta là bằng hữu rồi, ta sẽ không cần nhân tình gì của muội.”
Vân Thiên Vũ không nói gì, xe ngựa tới trước cửa An thân vương phủ rất nhanh. Mới vừa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giọng Tiêu Dạ Thần vang lên bên ngoài xe ngựa.
“Tiểu cô cô, người đã trở về.”
Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tiêu Dạ Thần, gật đầu, liền vịn tay Tiêu Dạ Thần xuống xe ngựa, sau đó chào một tiếng với Phượng Vô Nhai trong xe ngựa, đi thẳng vào An thân vương.
Trong xe ngựa, đôi mắt Phượng Vô Nhai âm trầm nhìn bóng người Tiêu Dạ Thần.
Y nhìn ra được Tiêu Dạ Thần cũng không tán thành Vân Thiên Vũ gả cho y.
Đây là vô cùng bất lợi với y.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai âm trầm nhìn Tiêu Dạ Thần trước mặt, thủ hạ sau lưng lắc mình nhảy đến, nhanh chóng quỳ xuống đất đợi chỉ thị.
“Quân thượng đại nhân, có nên cho người đi giết thế tử An thân vương hay không?”
Phượng Vô Nhai tức giận đến mức đá vào thủ hạ quỳ bên ngoài xe ngựa: “Ngu ngốc, ngươi không thấy Linh Nghi quận chúa rất coi trọng người thân của nàng ấy sao? Nếu ngươi giết chết Tiêu Dạ Thần, chỉ sợ nàng sẽ hận bổn quân cả đời, làm sao bổn quân cưới nàng được.”
“Vâng, vâng, thuộc hạ biết sai rồi.”
Thủ hạ nhanh chóng nhận lỗi
/1395
|